Chương 1115 Đồ Long
Minh Vi Thương ném bảo tháp lên trên không, bảo tháp biến lớn, tầng thứ nhất mở ra, Phạn âm ngâm xướng, vô lượng Phật quang chiếu ra từ cửa tháp, bao phủ Long Phi.
Long Phi dừng lại, đứng tại chỗ không nhúc nhích, mắt lộ ra vẻ kinh hãi, đây là thần khí gì?
Minh Vi Thương nói:
- Thu!
Long Phi lập tức bay dọc theo kim quang về phía bảo tháp, thân ảnh thu nhỏ, tiến vào bảo tháp.
Long Linh ở phía xa nhìn thấy thế thì sợ hãi, chết thật, chủ quan quá, bọn hắn căn bản không phải thổ dân thế giới này.
Hoàng Kim Cự Long không rống lên, đần độn ngẩng đầu nhìn bảo tháp, đó là thiên thần, thiên thần cự long đó! Ố bên ngoài chính là bá chủ một phương, làm sao lại có thể bị trấn áp một cách tuỳ tiện như thế được?
Long Linh không nói một lời, hào quang màu xanh lam phun trào, một con thủy long màu lam phóng lên trời, trong chốc lát mây đen cuồn cuộn phong vân dũng động.
Long Linh bay vào mây đen, rầm rầm rầm! Trên mặt biển từng con thủy long phóng lên trời, tiến vào mây đen cuồn cuộn, phía dưới mấy trăm cột nước hình thành một cảnh tượng hùng vĩ.
Rống!
Cự long màu xanh lam mang bao bọc nước biển, lăn lộn trong làn mây đen hình thành một thanh thần kiếm ngang qua bầu trời, thần kiếm xé rách mây đen, tựa như phân bầu trời ra thành hai nửa, mang theo thiên địa chỉ uy chém xuống bảo tháp.
Bạch Cẩm cả kinh kêu lên:
- Kìa, ông ngoại hắn tới!
Minh Vi Thương nói:
- Ta thấy rồi.
Hắn chỉ tay lên trên, bảo tháp phóng lên trời, giống như một thanh trường mâu va chạm với thần kiếm, thần kiếm vỡ nát, cánh cửa tầng thứ hai bảo tháp mở ra, kim quang nở rộ trong tiếng Phạn âm ngâm xướng, tất cả dòng nước đều tràn vào tầng thứ hai bảo tháp.
Trong dòng nước, cự long màu xanh lam giãy dụa bay ra nhưng bị Phật quang bao phủ, nó làm sao có thể tránh thoát.
- Ngao! Rống!
Từng tiếng gầm gừ, cự long màu xanh lam từ từ nhỏ dần, được thu vào bảo tháp.
Minh Vi Thương duỗi tay ra, bảo tháp trên trời nhanh chóng thu nhỏ rơi xuống, cuối cùng biến thành tiểu tháp cỡ bàn tay.
Bạch Cẩm hưng phấn kêu lên:
- Quá tuyệt!
Hắn quay đầu nhìn Hoàng Kim Cự Long đang trợn tròn mắt hỏi:
- Ông ngoại, Hoàng Kim Long này thì xử trí như thế nào?
- Ác long nghiệp lực ngập trời như thế, giết đi!
Bạch Cẩm gật đầu nói:
- Dại Bạch Cẩm cất bước đi về phía Hoàng Kim Cự Long.
Hoàng Kim Cự Long sợ hãi kêu lên:
- Không... Các ngươi không thể giết ta! Cha ta chính là Long Thần thái tử Hoàng Kim long giới, các ngươi không thể giết ta.
Bạch Cẩm không thèm để ý chút nào nói:
- Ta cần quan tâm ngươi là ai chắc? Hung tàn thành tính, việc ác bất tận, ngươi không chết thì ai chết?
Bên trong Hoàng Kim long giới, một con Hoàng Kim Cự Long đang đè lên một con cự long thổ hoàng sắc, toàn bộ cung điện rung động ầm ầm, từng tiếng than nhẹ cùng tiếng long ngâm quanh quẩn.
Hoàng Kim Cự Long đột nhiên dừng lại, ghé vào trên thân cự long thổ hoàng sắc không nhúc nhích, trong mắt vừa kinh vừa sợ.
Cự long thổ hoàng sắc dịu dàng kêu lên:
- Điện hạ sao vậy? Người ta còn chưa tận tính đâu nha!
- Cút!
Hoàng Kim Cự Long gào thét một tiếng, cái đuôi co lại, cự long thổ hoàng sắc nháy mắt bị quất bay, nện ở vách tường cung điện, phát ra tiếng rên rỉ.
Hoàng Kim Cự Long phóng lên trời, bay về phía Long Thần điện bên trên Long Thần trụ, trước khi vào thì hóa thành một nam thanh niên, nhanh chân đi vào rồi đến trước một mật thất đang phong bế.
Bên trong mật thất một khí tức cường đại đang tỏa ra, chợt cao chợt thấp phi thường không ổn định.
Long Bá phẫn nộ kêu lên:
- Phụ thần, con ta Long Khiếu vẫn lạc.
Khí tức cuồng bạo nháy mắt bốc lên, kinh động toàn bộ Hoàng Kim long giới, ngàn vạn cự long nằm rạp trên mặt đất không dám đông.