← Quay lại trang sách

Chương 1114 Bạch Cẩm Hàng Long (Hạ)

Trốn chỗ nào?

Bạch Cẩm quát to, bay lên không đuổi theo Hoàng Kim Cự Long.

Hoàng Kim Cự Long quay đầu nhìn thoáng qua Bạch Cẩm, gầm thét:

- Đợi ta quay lại ta sẽ hủy diệt thế giới này, giết sạch nhân loại thế giới này. Nếu không giết được thề không làm long!

Bạch Cẩm gỡ xuống dây chuyền trên cổ ném ra phía trước:

- ĐI Dây chuyền bung ra, bay trên không trung giống như một dải lụa đen đuổi theo Hoàng Kim Cự Long. Nó như một con rắn quấn lên người Hoàng Kim Cự Long, nháy mắt trói chặt lại.

- Gào!

Hoàng Kim Cự Long sợ hãi hét to rồi nện đầu trốn xuống mặt biển.

Bên bờ biển, Minh Vi Thương chăm chú theo dõi đại chiến. Mấy món pháp bảo Thanh Vũ đạo trưởng tặng thực sự mạnh quá.

Bạch Cẩm phóng về phía mặt biển, ầm ầm! Nước biển bắn lên mạnh mẽ.

Sau một lát, Bạch Cẩm xông ra từ đáy biển, trong tay nắm xiềng xích kéo lên trên bờ. Sau xiềng xích là Hoàng Kim Cự Long cũng bị kéo lên theo.

- Gào!

- Gùt - Gào!

Trên mặt biển không ngừng vang lên tiếng kêu phẫn nộ kinh hoảng của long.

Bay đến bờ biển, Bạch Cẩm run tay, xiềng xích bay múa. Hoàng Kim Cự Long bị ném rầm lên bờ cát tạo ra một cái hố sâu.

Hoàng Kim Cự Long điên cuồng quay đầu, nhìn Bạch Cẩm tràn ngập sát ý, gầm thét:

- Ta muốn giết ngươi, ta nhất định phải giết ngươi, ta muốn cả thế giới này phải trả giá đắt vì ngươi!

Bạch Cẩm cười nhạo:

- Hiện tại là ngươi bị ta bắt, còn dám uy hiếp ta?

Hoàng Kim Cự Long phẫn nộ hét lên:

- Long Phi, Long Linh, các ngươi lại không ra, ta liền để các ngươi chết.

Không gian lại gợn sóng, hắc long, thủy long đồng thời xuất hiện trước mặt Hoàng Kim Cự Long.

Thủy long Long Linh xoay người nói:

- Điện hạ, đây là chỉ thị của Long Thần thái tử. Ngài không có nguy hiểm tính mạng, chúng ta không thể ra tay, xin điện hạ tha thứ.

Hoàng Kim Cự Long nằm rạp trên mặt đất phẫn nộ kêu:

- Giết hắn, các ngươi giết hắn cho ta.

- Vâng!

Hai người cùng đáp lời, đồng thời nhìn về phía Bạch Cẩm.

Bạch Cẩm vô thức lui lại một bước, tay cầm ná cao su, trong lòng thấp thỏm, hình như không được!

- Cự long tộc các ngươi chỉ biết lấy lớn hiếp nhỏ sao?

Minh Vi Thương chậm rãi giẫm lên bãi cát đi tới từ đằng xa, sắc mặt nghiêm nghị, trong tay nâng một tôn bảo tháp bảy tầng.

Bạch Cẩm quay đầu lại, kinh hỉ kêu lên:

- Ông ngoại!

Long Phi uốn éo đầu, cổ vang lên kèn kẹt, nói:

- Chúng ta ai xuất thủ?

Long Linh nói:

- Ngươi đi!

- Được!

Trong tay Long Phi xuất hiện một thanh trường thương đen nhánh.

Long Linh cung kính nói:

- Thiếu chủ, ta tới cứu ngươi ra.

Hoàng Kim Cự Long gầm thét kêu lên:

- Nhanh lên, ta muốn rút gần lột da hắn!

Long Linh lòng bàn tay xuất hiện một thanh thủy kiếm, lấy băng làm chuôi, lấy nước làm kiếm, trên thân kiếm ba quang lưu chuyển.

Thủy kiếm vung lên chém vào xiềng xích, trên xiềng xích nở rộ một cỗ u minh hắc quang, toàn bộ thủy kiếm phịch một tiếng vỡ nát, Hoàng Kim Cự Long phát ra một tiếng rên rỉ.

Hắc quang bùng ra từ xiềng xích, lực phản chấn cường đại ập vào người, Long Linh đau đớn kêu lên một tiếng bay ra xa, tạo nên một cái rãnh ngay trên nền cát.

Hoàng Kim Cự Long phẫn nộ gầm rú nói:

- Đáng ghét!

Long Phi kêu lên:

- Điện hạ đừng vội, ta sẽ bắt hắn tới để hắn giải khai thần khí.

Long Phi kéo lại trường thương, nhanh chân đi đến chỗ Bạch Cẩm, ánh nhìn lạnh băng, tóc bay lên, tự có một phen lăng nhiên khí độ.

Bạch Cẩm nhảy lên đến cạnh Minh Vi Thương, ủy khuất hét lớn:

- Ông ngoại, bọn hắn khi dễ ta.

- Ta thấy rồi!