← Quay lại trang sách

Chương 1146 Quy Định Áp Chế

Bạch Hiểu Thuần, Ninh Khuyết cùng đáp lời:

- Vâng!

Hai người nháy mắt lướt qua hư không, đáp xuống lôi đài đứng bên cạnh Thạch Hạo.

Thạch Hạo cười nói:

- Hai vị sư đệ, hiếm khi lại được kề vai chiến đấu, muốn xuất thủ toàn lực không?!

Ninh Khuyết nhìn thiên kiêu Long tộc trên không trung nói:

- Nếu muốn thắng thì phải thắng sao cho đẹp mắt!

Bạch Hiểu Thuần uể oải nói:

- Đánh nhanh xong sớm, đánh lộn mệt lắm!

Thạch Hạo nghiêm nghị nói:

- Hạo Thiên đại đế, quy vị!

Đạo bào phiêu dật trên thân nháy mắt hóa thành một thân long bào màu vàng sáng, thất thải thần luân sau lưng chiếu rọi chư thiên, tràn ngập uy áp chí tôn chí quý.

- Như Lai phật tổ, quy vị!

Trên thân Bạch Hiểu Thuần nở rộ kim sắc Phật quang, thân ảnh dần dần biến lớn hiện ra Kim Thân sáu trượng. Hắn ngồi trên Kim Liên, phía sau là một vòng phật luân kim sắc.

- Phong Đô đại đế, quy vị!

Trên thân Ninh Khuyết nở rộ thần quang màu đen, thần quang tán đi để lại một người mặc ám kim sắc long bào u minh Quỷ Đế, thần luân màu đen sau đầu giống như Thâm Uyên không đáy.

Hai tôn đại đế Đế Hoàng chỉ uy cùng Phật Tổ chí tôn chỉ uy nháy mắt đánh tan Long uy của bảy vị thiên kiêu Long tộc. Tường quang vờn quanh, uy nghiêm ngàn vạn, chúng thần hư không bên ngoài cũng nhịn không được sinh ra suy nghĩ muốn quỳ bái.

Long Kình đứng phắt dậy từ trên thần vị, đây là thủ đoạn gì? Khí phách còn giống Thần Vương hơn mình.

Ba người Thạch Hạo cùng đánh về phía bảy tên Long Thần, trận chiến bắt đầu trong tiếng ầm vang. Toàn bộ lôi đài đều rung động làm chấn động đến nỗi muốn vỡ nát hư không, tiếng long ngâm và tiếng chiến đấu giao thoa với nhau, từng giọt máu bắn tung tóc như hoa nở.

Long Kình nhìn Lý Bình An bằng ánh mắt chết người, quát hỏi:

- Các ngươi rốt cuộc là ai?

Lý Bình An cười nói:

- Đạo Môn Hồng Hoang!

Roet! Đao quang chém nát đầu của Hỏa Long Chủ Thần Trung Cấp, thần huyết bắn tung tóc.

Long Kình giật giật mí mắt, trong lòng dâng lên bất an mãnh liệt.

Những người này đều là thiên kiêu của Thần tộc Vĩnh hằng Long tộc, nếu cứ chết đi như vậy thì cho dù là mình cũng không thể chịu nổi phẫn nộ của Tổ Long. Lúc này hắn đưa tay chộp về phía bọn người Thạch Hạo.

Lý Bình An cũng nắm tay lại, âm dương đại đạo hội tụ, một mặt Thái Cực Đồ ngăn trên lôi đài. Đùng! Trên Thái Cực Đồ hiện lên một trảo ấn, Thái Cực Đồ đột nhiên chuyển động, trảo ấn nháy mắt bị đánh bay, một dòng chảy thiên thạch ở hư không xa xôi đột nhiên vỡ nát, Thái Cực Đồ cũng vỡ nát.

Long Kình đứng lên lạnh lùng quát:

- Thật to gan, cũng dám cản ta?

Lý Bình An nói:

- Đã định ra lôi đài, liền phải đánh xong! Đây là quy định.

Long Kình cười ha ha kêu:

- Dám nói chuyện quy định với ta? Ta muốn nói quy định thì có quy định, không muốn nói thì chẳng có cái quy định nào ở đây cả.

Lý Bình An nghiêm nghị nói:

- Ta muốn nhắc nhở các hạ một câu, nơi này là Vô Tận Hư Không, ngươi không có cân nhắc qua hậu quả xuất thủ sao?

Nụ cười Long Kình cứng lại, nơi này là Vô Tận Hư Không, không phải chư thần chỉ chiến, Thần Vương hạ giới không được xuất thủ, đây là quy tắc do chúa tể đặt ra.

Long Kình âm u nhìn Lý Bình An nói:

- Được! Hay lắm! Ngươi không sợ tới lúc bắt đầu chư thần chi chiến ta sẽ diệt toàn bộ thần hệ các ngươi sao?

Lý Bình An cười nói:

- Không sợ! Đã từng có người cũng muốn diệt sát Hồng Hoang, nhưng bọn hắn đều chết hết.

- Khẩu khí thật lớn!

Phốc! Lại một long đầu dữ tợn phóng lên trên trời.

Chung quanh hư không vang lên từng tiếng hoan hô hưng phấn, hành vi trước đó của Long tộc làm cho chúng thần Vô Tận Hư Không cảm thấy rất nhục nhã nhưng chỉ có thể chịu đựng do thực lực không sánh bằng. Lúc này đệ tử Đạo Môn phát huy làm tất cả Thần linh Hư không đều kích động khen hay.