Chương 1152 Bần Đạo Có Tính Toán
Tay không nắm được gì nữa, Tôn Ngộ Không triệt để tan thành từng điểm kim quang phiêu tán trong hư không.
Lý Bình An đứng im lặng thật lâu trong hư không, tim đập dữ dội, trong lòng dâng lên xúc cảm mãnh liệt, ta.. Ta vẫn có thể trở về sao?!
Chúng thần phương Tây nhanh chóng giải tán trong âm u.
Chúng thần phương Đông đứng ở xa nhìn chăm chú Đạo Chủ trên hư không.
Bọn người Thạch Hạo, Bạch Hiểu Thuần, Ninh Khuyết cùng bay đến bên cạnh Lý Bình An, yên lặng đứng cùng sư phụ.
Sau một lúc, Lý Bình An lấy lại tinh thần rồi cúi đầu về phía hư không ở xa:
- Đa tạ ân viện trợ của Tề Thiên Đại Thánh!
Chư thần Thần hệ phương Đồng cũng đều cúi đầu về phía xa, nói:
- Đa tạ ân viện trợ của Tề Thiên Đại Thánh!
Bạch Hiểu Thuần nhỏ giọng hỏi:
- Sư phụ, ngài không sao chứ?
Lý Bình An chậm rãi đứng lên, nói:
- Trong lúc nhất thời đạo tâm thất thủ, để các ngươi lo lắng, hiện tại đã không sao.
Ba người Thạch Hạo, Bạch Hiểu Thuần, Ninh Khuyết liếc nhau, trong mắt là sự lo lắng mơ hồ, chẳng lẽ sư phụ muốn đi sao? Đi đến Hồng Hoang chân chính?!
Ngao Minh, Thừa Tuyên, Bạo Dương đại đế, Kiếm chủ, Hỏa Hoàng chí tôn lần lượt đi đến.
Ngao Minh Thừa Tuyên cùng nhau xoay người thi lễ, cảm kích nói:
- Đa tạ Đạo Chủ viện thủ.
Lý Bình An quay người nhìn bọn hắn, mỉm cười nói:
- Không cần tạ bần đạo, đây là chính các ngươi đổi được.
Bạo Dương đại đế cười ha ha nói:
- Có Đạo Chủ cùng Hồng Hoang thần hệ, chư thần chỉ chiến chúng ta tất thắng. Giết sạch Thần hệ phương Tây không chừa mảnh giáp nào, trả mối thù năm đó.
Lý Bình An nhíu mày, bình thản nói:
- Chuyện này về sau lại bàn, hiện tại bần đạo còn có việc phải đi về trước.
Lý Bình An mang theo chúng Tiên Thần Thần Hệ Hồng Hoang biến mất giữ hư không.
Bạo Dương đại đế trầm ngâm nói:
- Ý Đạo Chủ là sao?
Kiếm chủ đứng bên cạnh nói:
- Ngươi chưa tìm hiểu về Đạo Môn à? Từ xưa đến nay Đạo Môn không đề cao chém giết, ngươi mời Đạo Chủ tham gia chư thần chi chiến để tàn sát sinh linh, Đạo Chủ há có thể đáp ứng ngươi?
Bạo Dương đại đế không vui nói:
- Chư thần chỉ chiến sắp đến, chẳng lẽ Đạo Chủ không thèm quan tâm sao?
Kiếm chủ ung dung nói:
- Đoán chừng Đạo Chủ có tính toán của mình!
Hỏa Hoàng chí tôn nói:
- Hồng Hoang ở phương Tây, lòng trung thành của Đạo Chủ đối với phương Tây sợ là vẫn còn lớn.
Bạo Dương đại đế trầm ngâm không nói.
Ngao Minh nhìn bọn hắn một chút, nói:
- Thừa Tuyên, chúng ta cũng đi thôi!
Hỏa Hoàng chí tôn hiếu kì hỏi:
- Nè, các ngươi muốn đi đâu?
Thừa Tuyên quay đầu cười nói:
- Ngươi tốt lắm! Phượng hoàng nhất tộc có ngươi ở đây, ta cũng rất yên tâm. Hiện tại chúng ta phải về Hồng Hoang.
Ngao Minh cùng Thừa Tuyên hóa thành hai đạo quang mang đen đỏ xẹt qua vô tận hư không.
Tam Thanh quan tiền viện, bọn người Thanh Tuyết Thạch Hạo ghé lên mặt bàn, tụ tập cùng một chỗ.
Thạch Hạo nhỏ giọng nói:
- Hai vị sư tỷ, hình như sư phụ chúng ta muốn đi rồi.
Thanh Vũ kinh ngạc nói:
- Đi? Sư phụ muốn đi đâu?
Thạch Hạo mất mát nói:
- Tề Thiên Đại Thánh nói, về sau sư phụ chúng ta muốn về Hồng Hoang, chân chính Hồng Hoang.
Thanh Vũ bất an nói:
- Vậy sư phụ đi, chúng ta làm sao bây giờ?
Bọn hắn được Lý Bình An nuôi từ hồi còn bé, coi người vừa là cha vừa là thầy. Đột nhiên biết được về sau sư phụ sẽ rời đi, trong lòng ai cũng bối rối, vô thức quay đầu nhìn về phía hậu viện.