Chương 1151 Tôn Ngộ Không Đồ Long
Tề Thiên Đại Thánh mặc giáp hoa lệ xông ra từ không gian loạn lưu, áo choàng đỏ rực bay phất phới tỏa ra uy nghiêm bất phàm.
Hắn cười hắc hắc vuốt cánh phượng trên đầu, đuổi theo Hắc long truy sát.
Long Kình quay đầu nhìn lại bị dọa cho giật mình, gầm gú lên:
- Tề Thiên Đại Thánh, ngươi hãy đợi đấy. Ta nhất định phải diệt Thần Hệ Hồng Hoang của ngươi!
- Khặc khặc! Lão Tôn ta ở đây, ngươi muốn chạy đằng nào?!
Thân hình Tôn Ngộ Không lóe lên quang mang rồi biến thành một con Kim Sí Đại Bàng Điểu, hai cánh mỡ ra ba vạn mét che cả trời phi nhanh về phía Hắc Ám thần long, song trảo lóe hàn quang lạnh lẽo.
Kim Sí Đại Bàng Điểu tung cánh bay chín vạn dặm, coi rồng là mồi.
Trong hư không, Kim Sí Đại Bàng Điểu nhanh chóng đánh về phía Hắc Ám thần long.
Hắc Ám thần long quay đầu đối diện cặp mắt sắc bén của Kim Sí Đại Bằng, lập tức lạnh cả người, toàn thân run rẩy giống như thấy được thiên địch, đây rốt cuộc là loại chim gì?
- Quác!
Kim Sí Đại Bàng Điểu hót vang một tiếng, song trảo hung hăng chộp được lưng của cự long, móng vuốt sắc bén ghim sâu vào da thịt, một dòng máu bắn ra.
- Gào!
Hắc Ám thần long kinh sợ rống lên, hai tia hắc ám bắn ra từ trong mắt.
Kim Sí Đại Bàng Điểu cũng bắn ra hai đạo kim quang từ trong mắt, hai tia kim quang va chạm phát ra tiếng xẹt xẹt bắn tung tóe ánh lửa, cột sáng màu đen liên tục bị đánh lùi rồi nhanh chóng bị đẩy về trong mắt Hắc Ám thần long. Ẩm một phát hai mắt Hắc Ám thần long trực tiếp nổ tung.
- Gào!
Hắc Ám thần long ngửa mặt lên trời rên rỉ, không ngừng lăn lộn trên không kéo theo Kim Sí Đại Bàng Điểu lăn lộn cùng.
Miệng Kim Sí Đại Bàng Điểu hung hăng bổ xuống đầu rồng, bùm!
Đầu rồng nổ tung thành một đóa hoa máu.
Kim Sí Đại Bàng Điểu tiếp tục mổ xuống, bùm! Máu óc tung tóe, miệng chim cắm sâu vào trong não moi ra một viên long tỉnh lấp lánh, nó ngạo nghễ đứng trên người hắc ám cự long.
Hắc ám cự long lập tức bất động giữa hư không, hai cánh xụi lơ không còn một tia khí tức.
Trong đám chúng thần bên ngoài, Bạch Hiểu Thuần kích động kêu:
- Sư huynh, ngươi xem đi! Đây mới gọi là bảy mươi hai phép biến hóa, đây mới gọi là Kim Sí Đại Bàng Điểu, ngươi chỉ là một con sẻ nhồ kém quá trời luôn.
Thạch Hạo không rời mắt nhìn Kim Sí Đại Bàng Điểu trên người cự long, sư đệ nói đúng, mình vẫn kém rất xa, so với Kim Sí Đại Bàng Điểu thì mình chỉ như một con chim sẻ nhỏ, không chỉ là khác biệt về ngoại hình mà còn là tỉnh thần. Mình biến thành Kim Sí Đại Bàng Điểu thì khí tức vẫn là mình, nhưng Tê Thiên Đại Thánh biến thành Kim Sí Đại Bàng Điểu thì chính là Kim Sí Đại Bàng Điểu, cỗ khí thế hung lệ kia đập thẳng vào mặt, không rét mà run.
Kim Sí Đại Bàng Điểu đập cánh gắp lấy thân thể cự long bay về phía Lý Bình An rồi vứt xuống, thân rồng to lớn nên xuống trước mặt Lý Bình An.
Lý Bình An vươn tay, Ngũ Sắc Thần Quang phóng lên tận trời rồi quét lên thi thể của Hắc Ám thần long, thi thể biến mất trong nháy mắt.
Kim Sí Đại Bàng Điểu phát sáng quang mang khôi phục thành bản thể Tôn Ngộ Không, hắn nhảy vào bên cạnh Lý Bình An, cười hì hì nói:
- Ngũ Sắc Thần Quang! Làm lão Tôn ta nhớ tới tiểu Tinh linh năm nào.
Lý Bình An nghi hoặc nói:
- Tiểu Tinh Linh?
Tôn Ngộ Không khoát tay áo nói:
- À! Hẳn là ngươi chưa gặp qua, không có gì! Không có gì!
Tiến lên vỗ bả vai Lý Bình An nói:
- Làm tốt lắm, ta xem trọng ngươi rồi! Chừng nào ngươi về Hồng Hoang nhớ đến Hoa Quả Sơn tìm lão Tôn ta uống rượu.
Trái tim Lý Bình An giật nảy, nắm lấy tay Tôn Ngộ Không, kích động hỏi:
- Ta... Ta còn về được?
Đôi mắt Tôn Ngộ Không lấp lóe, không cẩn thận lỡ nói nhiều rồi!
Hắn che ngực, hữu khí vô lực nói:
- AI Hết năng lượng rồi.
Trên người từ từ hóa thành kim quang tiêu tán.
Lý Bình An nắm tay Tôn Ngộ Không, kích động kêu lên:
- Đại thánh, đại thánh ngươi nói rõ ta nghe, làm sao để trở về?
Đại thánh!