Chương 1162 Vi Sư Là Người Hiền Lành
Từng ngôi sao trời khổng lồ xông ra khỏi Hồng Hoang, ba trăm sáu mươi khỏa Thái Cổ Tinh Thần lóng lánh tinh quang, theo sát phía sau là Hồng Hoang chúng Thần cùng chúng Tiên, Tiên Thần vinh quang trải rộng hư không.
- Giết Thạch Hạo ra lệnh một tiếng.
- Vâng!
Chúng Thiên Binh Âm Tướng hét lớn, Thiên La Địa Võng Đại Trận bao phủ về phía các Vị Diện thế giới.
Chúng Tiên Thần Phật đồng loạt quát:
- Vâng!
Tất cả cùng thi triển thần thông đánh tới hư không chúng Thần.
Trận chiến được khai hỏa ngay tại hư không, toàn bộ hư không đều chìm trong dư âm chiến đấu. Trong chốc lát, thần huyết Thần Cách văng tung tóe, từ trong Hồng Hoang dâng lên một gốc Thanh Liên, tỏa ra quang mang mờ ảo bao phủ cả Hồng Hoang, tất cả dư âm đều bị chặn lại bên ngoài.
Bên trong Hồng Hoang Tam Thanh Quan, Thanh Tuyết quay đầu nhìn Lý Bình An, hỏi:
- Sư phụ, ngài không xuất thủ sao?
Lý Bình An bất đắc dĩ nói:
- Các con đều biết, vi sư vốn là người mềm lòng, không chịu nổi nhất là cái loại chiến đấu chém giết chảy máu này.
Thanh Tuyết nói:
- Còn lâu con mới tin!
Bên trong hư không, Vạn Kiếm Xuyên Qua tựa như một dòng lũ kiếm khí đâm thẳng vào thân thể một Thái Thần Thần Linh. Thân ảnh Thái Thản Thần Linh vặn vẹo, phát ra từng tiếng gầm thét đây hoảng sợ, thân Thần bất hủ bị ma diệt dưới cơn lũ phi kiếm.
Cơn lũ phi kiếm tập hợp lại tạo thành một đạo Chư Thiên kiếm luân lấp lánh, Bạch Vân đứng ngay bên trong kiếm luân, tay làm kiếm chỉ nói:
- Chém!
Kiếm luân xoay tròn bay ra. Oanh! Một kiếm chém đứt một Vị Diện thế giới, nở rộ pháo hoa to lớn giữa hư không.
- Ta vốn là kẻ điên cuồng, bay lên mây xanh, chia đôi Bạch Lộ Châu thành hai, mây bay người xa quê ý, bút lạc kinh phong vũ, cánh buồm lẻ bóng xa dãy núi xanh, nước bay thẳng xuống ba nghìn thước, ngàn dặm Giang Lăng một ngày còn.
Tiếng kiếm quyết trong trẻo vang lên, một bạch y thân ảnh bay tới, tựa như vô số đạo huyễn ảnh mà xuyên qua hư không. Những nơi thân ảnh đó đi, đối phương ngã xuống như rạ, thần huyết lan tràn.
Triệu Hân Duyệt tay cầm Luận Ngữ đứng ở hư không, chân đạp vạn dặm sơn hà, vai gánh Nhật Nguyệt tề huy, mỗi lần đưa tay nhấc chân đều tỏa ra hạo nhiên chính khí, trấn áp vô số yêu tà.
Chư Tiên Thần ở trên chiến trường cũng đại hiển thần thông.
Dưới sự hợp lực của Thiên La Địa Võng, lực lượng phát huy được không thua kém gì một tôn Thiên Đình Đại Đế, khủng bố dị thường.
Thạch Hạo chém xuống một đao. Bang! Một tôn Thái Thản Chủ Thần bị chém đứt vũ khí, đao khí lăng lệ rạch trước ngực Thái Thản Chủ Thần một vết thương sâu hoắm, máu chảy dầm dề.
Thái Thản Chủ thần còn chưa kịp phản ứng, một đạo kim sắc Thiên Nhãn Thân Quang đã chiếu vào lồng ngực hắn. Oanh! Hỏa diễm bắn tung tóc.
- AI Thái Thản Chủ Thần hét thảm, thân thể khổng lồ cao ngàn mét dưới lực đẩy của Thiên Nhãn Thần Quang đán hắn tới phía trước, ầm ầm mấy tiếng ngã vào trong một thế giới vụn vỡ.
Lý Bình An cười nói:
- Hiện tại Hồng Hoang đã không còn cần vi sư che chở, chính bọn hắn đủ để xưng bá hư không.
Thanh Tuyết có chút hốt hoảng, nói:
- Trong lúc không để ý tới, Hồng Hoang đã cường đại như thế này rồi!
- Thần Linh dựa vào thiên địa Pháp Tắc mà tồn tại, bọn hắn không cần tu hành. Phạm vi Hồng Hoang càng được mở rộng, bọn hắn càng dung nhập được nhiều thiên địa Pháp Tắc, thực lực cũng từ đó mà tăng mạnh. Nhưng việc này cũng có giới hạn, nếu một ngày nào đó tất cả vô tận hư không đều đặt trong phạm vi của Hồng Hoang, Thần Linh sẽ đạt đến ngưỡng “tới hạn”, khi đó bọn hắn sẽ không tăng tiến được chút nào nữa.
Sâu trong vô tận hư không, Ngao Minh mang hình thái bán long nhân đánh ra một quyền. Oanh! Lồng ngực của Thái Thản Chủ Thần lập tức biến thành bồn địa, bay tứ tung ra bên ngoài.
Ngao Minh lắc lắc tay cười nói:
- Cũng cứng rắn thật đấy chứ?