Chương 1163 Lý Bình An Chiến Ngụy Thần Vương
Thái Thần Chủ Thần mặt mũi sưng vù hét lên:
- Ngao Minh, lão tử muốn giết ngươi!
Ngao Minh ngoắc ngoắc tay nói:
- Ngươi đến! Cường giả ở một kỷ nguyên này không khỏi cũng quá yếu!
Thái Thần Chủ Thần đấm hai tay vào nhau, gầm lên:
- Ngao Minh!
Đông!
Đông!
Đông!
Từ trong lồng ngực Thái Thản Chủ Thần vang lên âm thanh cực lớn tựa như đang nổi trống.
Vô tận hư không đều rung chuyển cùng với tiếng vang, áp lực nặng nề tràn ngập ra, như từng tôn Quý Thần thức tỉnh.
Ngao Minh sắc mặt đại biến, thì thầm:
- Phiền toái!
Bên trong Tam Thanh Quan, Lý Bình An đột nhiên đứng lên.
Thanh Tuyết liền vội vàng hỏi:
- Sư phụ, thế nào?
Lý Bình An ngưng trọng nói:
- Vẫn không thể không xuất thủ, vi sư đi một chút sẽ trở lại!
Nói xong biến mất khỏi Tam Thanh Quan.
- Chết đi cho ta!
Thái Thần Chủ Thần đánh một quyền về phía Ngao Minh, quyền còn chưa đến, quyền thế đã khóa chặt vạn dặm hư không, Thần Vương chi lực khóa kín Ngao Minh, không trốn đâu được. Dưới nắm tay khổng lồ đó, Ngao Minh chẳng khác nào con kiến hôi.
Lý Bình An bước ra từ trong hư không đi đến trước mặt Ngao Minh, thất thải quang mang xoay tròn trên trán, hắn đưa tay đẩy về phía trước, một tấm chắn được ngưng hiện, trên tấm chắn có đường vân huyền ảo.
Đông! Một quyền của Thái Thản Thần Vương đánh thẳng vào tấm chắn, rồi không tiến thêm được nữa.
Ngao Minh vui sướng kêu lên:
- Đạo Chủ!
Lý Bình An đạm mạc nói:
- Ngươi đi giúp bọn hắn thanh lý những nơi khác, chỗ này giao cho ta xử lý.
- Vâng!
Ngao Minh thi lễ, quay người lao về phía sau.
Lý Bình An bình thản nói:
- Hư Giả Thần Vương chi lực sao!
Thái Thản Chủ Thần gầm thét:
- Đạo Chủ, rốt cuộc ngươi cũng xuất hiện! Hiện tại đã không còn Viễn Cổ Hồng Hoang Thần Linh, sao ngươi còn không đối kháng với ta? Bây giờ ta là Thần Vương?!
Lý Bình An đạm mạc nói:
- Dựa vào ngoại lực thành tựu chỉ là một tôn ngụy Thần Vương, cũng xứng để Hồng Hoang Viễn Cổ Thần Linh ta xuất thủ? Ngươi cũng quá đề cao mình.
- Dám xem thường ta!
Thái Thản Thần Vương nổi giận gầm lên một tiếng, bên trong hai mắt bắn ra hai đạo hoàng quang hướng về phía Lý Bình An, trong nháy mắt đã đánh trúng người hắn, bao phủ lấy toàn thân hắn.
Lý Bình An khẽ kêu lên, trên thân dâng lên một cỗ hoàng quang, huyết nhục trên tay trên mặt đều bị hòa tan, giống như nước bùn rơi lộp độp xuống dưới.
Thái Thản Thần Vương đấm ra một quyền. Phanh! Trực tiếp đánh nổ Lý Bình An, Lý Bình An hóa thành một vũng nước bùn văng khắp hư không.
Thái Thản Thần Vương sửng sốt một chút, Đạo Chủ vậy mà đã chết rồi, lực lượng cường đại khiến nội tâm hắn vui sướng, cười ha ha kêu lên:
- Đạo Chủ đã chết, Hồng Hoang chúng Thần còn không đầu hàng?!
Tất cả Thần Linh bên trong đại chiến đều quay người lại nhìn, chỉ thấy Đạo Chủ hoàn hảo không chút tổn hại đứng phía sau Thái Thản Chủ Thần, Thần Kiếm trong tay nhẹ nhàng vạch một cái, phốc, cái đầu Thái Thản Chủ Thần rơi xuống.
- Tộc trưởng!
- Chủ Thần đại nhân!
Cái đầu khổng lồ của Thái Thản Chủ Thần rơi xuống hư không, lập tức quay đầu chấn kinh kêu lên:
- Ngươi... Ngươi, không có khả năng, rõ ràng ngươi đã bị ta giết chết, sao ngươi vẫn còn tồn tại?
Lý Bình An thần sắc đạm mạc nói:
- Thổ chỉ Pháp Tắc, rất khó lý giải sao?
- Ta chính là bất tử chi thân!
Thái Thản Thần Vương hét lớn một tiếng, đầu lâu bay lại chỗ thân thể, nháy mắt lại hợp hai làm một.
- Đại địa rung động!
Thái Thản Thần Vương duỗi hai tay, phát ra sóng quang mang màu vàng đục, toàn bộ hư không dưới sóng quang mang này đều trở nên giòn như pha lê, đụng vào liền nát.