Chương 1164 Đại Bại
Thân ảnh Lý Bình An vặn vẹo dưới làn sóng quang mang, hắn vô thức nhíu mày hô đau, lập tức tung ra Ngũ Sắc Thần Quang càn quét, tất cả sóng quang mang đều bị Ngũ Sắc Thần Quang hấp thu.
Lý Bình An thôi động Ngũ Sắc Thần Quang đánh về phía Thái Thản Thần Vương.
Thái Thản Thần Vương phóng tới, một cước giẫm lên trên Ngũ Sắc Thần Quang, uy thế như thiên địa lật úp, Ngũ Sắc Thần Quang phịch một tiếng vỡ nát, hình thành Ngũ Sắc Lực Xoắn, khiến hư không vốn đang vỡ nát càng thêm hỗn loạn không chịu nổi.
- Chiến!
Trong tiếng rống giận dữ, một thạch quyền khổng lồ đánh xuyên Ngũ Sắc Lực Xoắn, ngang nhiên đánh tới Lý Bình An.
Lý Bình An cầm Thất Tinh Thần Kiếm nghênh tiếp, sáu khỏa Tuyên Cổ Tinh Thần vờn quanh thân kiếm. Oanh! Thất Tinh Thần Kiếm chém lên trên thạch quyền, dấy lên phong bạo đầy trời.
Hai người đồng thời biến mất khỏi phong bạo, tiến vào trong thời không loạn lưu. Bên trong thời không loạn lưu hỗn độn, một Thần Linh khổng lồ tung hoành, giơ tay nhấc chân đều mang thần uy vô song đại chiến với một thân ảnh phiêu dật cao cả vạn mét, tay vung Thần Kiếm. Dư âm giao chiến làm sụp đổ cả thời không.
Bên trong hư không vắng về vặn vẹo đột nhiên vỡ ra, thời không loạn lưu tuôn ra, trong nháy mắt đã phá hủy một Vị Diện phủ đây ma pháp trận đang bay đến đây, một cánh tay bằng đá dài mấy ngàn mét rơi xuống.
Đông! Cánh tay bằng đá đột ngột nắm chặt bàn tay lại, tạo ra một tiếng vang thật lớn chấn động hư không, cánh tay khổng lồ nâng lên phóng về phía lỗ hổng thời không, một quyền vô song.
Sau một khắc, từ trong lỗ hổng thời không rơi ra một viên Thái Cổ Tinh Thần lấp lánh, ầm ầm trấn áp xuống cánh tay bằng đá, khiến nó không thể động đậy mảy may.
Bên trong lỗ hổng thời không vỡ nát truyền ra tiếng rống phẫn nộ:
- Đạo Chủ!
Một tiếng kiếm minh thanh thúy vang lên, phá vỡ lỗ hổng thời không.
Sau một hồi lâu, hư không vỡ ra lần nữa, một viên Thái Cổ Tinh Thần trấn áp một cái chân khổng lồ bằng đá dài mấy ngàn mét rơi xuống, hư không vỡ nát thu nạp nó, hai viên Thái Cổ tinh Thần lóng lánh hào quang bất hủ.
Sau một lát, hư không lại tiếp tục vỡ ra, hai viên Thái Cổ Tinh Thần trấn áp một chân một tay bằng đá từ trong hư không rơi xuống.
Lý Bình An cao vạn mét chậm rãi đi ra từ trong vòng xoáy, thân thể dần dần thu nhỏ lại, cuối cùng trở lại hình dáng bình thường, hắn đứng ngay cạnh thân thể của Thái Thản Thần Vương, chung quanh là bốn viên Tỉnh Thần lấp lánh, trấn áp tứ chỉ của Thái Thản Thần Vương.
Thái Thản Thần Vương gào to:
- Đạo Chủ! Thả ta một lần! Thái Thản Thần Tộc ta sẽ xem Hồng Hoang như Thiên Lôi sai đầu đánh đó!
Thân thể lại không thể động đậy mảy may, Lý Bình An cũng không nói một lời.
Một bên khác ở trong hư không, tiếng Phượng Hoàng hót vang giữa hư không, Phượng Hoàng Thần Hỏa ngập trời ầm vang nổ tung, lập tức bao phủ Cuồng Bạo Thú Thần.
Ngao ô! Tiếng hổ gầm kinh thiên, thần lực kinh khủng bộc phát ngay bên trong hỏa diễm, phá vỡ ra một cái khe, ngay sau đó, một thân ảnh đỏ rực xông ra khỏi Phượng Hoàng Chân Hỏa, bay tới nơi xa. Thái Thản Chủ Thần đã bị trấn áp, dù cho hắn có sử dụng át chủ bài cuối cùng, nhất định cũng không phải là đối thủ, giờ mà không đi còn chờ đến khi nào?
Lý Bình An đứng trên thân Thái Thản Chủ Thần, ánh mắt tĩnh mịch nhìn tới một hướng trong hư không, dưới chân nhẹ nhàng điểm một cái, một đạo gợn sóng khuếch tán ra xa, Thái Thản Thần Vương cùng tứ chỉ của mình bay vụt về phía Hồng Hoang, giống như năm thiên thạch lớn nhỏ không đồng đều.
Phía Bắc Hồng Hoang, mặt đất ầm ầm vỡ ra, tạo nên năm khe rãnh khổng lồ, thân thể Thái Thản Thần Vương rơi thẳng vào trong khe rãnh, khe rãnh khép lại, dần dần đội lên tạo thành một tòa núi cao.
Tứ chỉ rơi xuống các khe rãnh còn lại, các khe rãnh khép vào, dần dần đội lên tạo thành bốn ngọn núi nho nhỏ.
Từng đạo tỉnh quang từ trong năm ngọn núi bay lên tận trời, hội tụ giữa không trung tạo thành một thanh Thần Kiếm, hướng Tam Thanh Quan bay tới.