Chương 1171 Đốc Chiến Thần Vương, Chết
Lục Nhĩ Mi Hầu chỉ vào Anh Triết Thiên Tôn, cười hắc hắc quái dị, hắn tùy ý ném vũ khí sang một bên, vung hầu quyền đánh tới Anh Triết Thiên Tôn.
- Yêu Hầu!
Anh Triết Thiên Tôn giận mắng, cũng tung quyền đáp trả Lục Nhĩ Mi Hầu.
Lục Nhĩ Mi Hầu nghiêng đầu một chút, oanh, một quyền đánh sượt qua tai hắn, mà một quyền của Lục Nhĩ Mi Hầu lại đánh trúng hốc mắt Anh Triết Thiên Tôn.
- AI Anh Triết Thiên Tôn kêu thảm một tiếng lảo đảo lui lại.
Lục Nhĩ Mi Hầu cười hắc hắc nói:
- Lại đến!
Hắn nhảy lên một cái, đá về phía Anh Triết Thiên Tôn.
- Hây a! Trên thân Anh Triết Thiên Tôn hiển hiện một thần huyết sắc khôi giáp, hai tay chắn ở trước ngực.
Lục Nhĩ Mi Hầu rơi thẳng xuống, chuyển đá thành quét. Đông!
Một cước quét ngang đầu Anh Triết, trực tiếp đá bay đối phương văng xa lăn lộn trong không gian loạn lưu.
Lục Nhĩ Mi Hầu đuổi giết theo, không cần vũ khí, chỉ dùng tay không đã đánh cho Anh Triết chật vật không chịu nổi, mọi công kích của Anh Triết hầu như đều vô dụng. Dường như Lục Nhĩ Mi Hầu có khả năng dự đoán, mỗi lần đều có thể tránh thoát công kích của Anh Triết, sau đó triển khai phản kích mãnh liệt.
Đông! Hai người đồng thời quét chân đá ra, thân ảnh Lục Nhĩ Mi Hầu lập tức biến mất, một cước nhanh như thiểm điện đá trúng ngực Anh Triết. Phốc! Cước kia đá xuyên ngực Anh Triết, mưa máu bắn ra.
Anh Triết lảo đảo Iui lại, khó có thể tin gầm lên:
- Không có khả năng! Ta là đệ tử của Võ chi Chúa Tể, không ai có thể đánh bại ta! Vì sao chứ? Vì sao ngươi lại hiểu rõ công kích của ta như vậy?
Lục Nhĩ Mi Hầu cười hắc hắc nói:
- Tiểu tử, ngươi có biết cái gì gọi là hiểu thấu vạn vật không?
Tay hắn vồ một cái, vũ khí từ đằng xa bay vụt đến, rơi vào lòng bàn tay.
Anh Triết Thiên Tôn hung dữ nhìn Lục Nhĩ Mi Hầu, không nói hai lời, hóa thành một đạo huyết ảnh bỏ chạy vào trong hư không.
- Muốn chạy trốn?
Dưới chân Lục Nhĩ Mi Hầu xuất hiện một đóa bạch vân, hắn lộn nhào một cái, nháy mắt biến mất không thấy gì nữa.
Oanh! Bên trong hư không loạn lưu, âm thanh đập nện đùng đùng vang lên, thậm chí chấn động toàn bộ hư không giới.
Sau một hồi lâu, một hung thần cự viên cao vạn mét bước ra từ trong hư không loạn lưu, trong tay kéo theo thi thể của một cự nhân cơ bắp cuồn cuộn, đầu lâu đã vỡ ra.
Hung thần cự viên quãng thi thể cự nhân đến trước mặt Lý Bình An, thân ảnh cấp tốc thu nhỏ lại, đến bên cạnh Lý Bình An nói:
- Giải quyết xong, vẫn là cái loại tu võ đạo này dễ đối phó, phiền nhất chính là cái loại tu pháp thuật kia.
Lý Bình An thở dài cúi đầu nói:
- Đa tạ, đa tạ Lục Nhĩ Đại Thánh.
Lục Nhĩ vỗ vỗ bả vai Lý Bình An, cười ha ha nói:
- Đều là người một nhà, không cần khách khí.
Lý Bình An đứng lên, trên mặt rạng rỡ ý cười, trong lòng chợt thấy ấm áp, không sai, Hồng Hoang mới thật sự là người một nhà.
Lục Nhĩ gãi gãi lỗ tai nói:
- Sự tình đã giải quyết xong, ta cáo từ trước.
Trên thân hiển hiện kim quang, sau đó nhanh chóng rời đi.
Lý Bình An thi lễ hô:
- Cung tiễn Lục Nhĩ Đại Thánh!
Phía trên phương Đông Điểm Tướng đài, Cảnh Long Thiên Tôn biểu tình cứng ngắc, ánh mắt sợ hãi sâu sắc. Vậy mà lại chết thật rồi, đường đường là đệ tử của Chúa Tể, một tôn Thiên Tôn nếu là ở Vĩnh Hằng Thần giới cũng có thể uy chấn một phương, cuối sao?!
Phía trên phương Tây Điểm Tướng đài, hai vị Đốc Chiến Thần Vương một nam một nữ cũng rất lâu không bình tĩnh nổi, ngồi phía dưới hai người là Quang Minh Giáo Hoàng, Hắc Ám Điện Chủ, Cuồng Bạo Thú Thần, từng người mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, giống như một pho tượng.