← Quay lại trang sách

Chương 1170 Lục Nhĩ Hiện Thân

Thái Cực Đồ khổng lồ co vào, biến thành một cái bồ đoàn, Lý Bình An ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, nói:

- Tự mình ra tay sao!

Anh Triết Thiên Tôn lạnh giọng nói:

- Rất lâu không thấy ai lớn gan như vậy. Vì sao các ngươi lại không nghe lời chứ?

Lý Bình An đáp:

- Đạo tu hành là có việc nên làm, có việc không nên làm.

- Ha ha! Có việc nên làm? Vậy thì phải trả giá thật lớn!

Anh Triết Thiên Tôn tung quyền về phía Lý Bình An, một quyền này đơn giản đến lạ lùng, không hề đặc biệt, lại cực kì khủng bố.

Trước mặt Lý Bình An lập tức xuất hiện một đạo quang mang.

Oanh! Quang mang sụp đổ, Lý Bình An phun ra một búng máu tươi. Hắn lập tức bay ngược ra sau, lảo đảo mấy bước rồi mới đứng vững được giữa không trung. Hắn đưa tay lên lau miệng, quả nhiên khi so sánh với Thần Vương thật sự, hắn vẫn yếu hơn rất nhiều.

Anh Triết Thiên Tôn đưa tay thành trảo, nhanh chân chộp tới Lý Bình An, ánh mắt mang theo sát ý rét lạnh.

Lý Bình An không dám chần chờ, vội vàng xoay người thi lễ, cung kính nói:

- Cho mời Lục Nhĩ Đại Thánh!

Trên đỉnh đầu Lý Bình An xuất hiện một đại môn chói lòa. Từ trong đại môn, một bóng dáng màu xám bay lộn nhào ra ngoài.

Bóng dáng đó phát ra tiếng cười hắc hắc kì quái, một gậy kình thiên đánh về phía Anh Triết Thiên Tôn.

Anh Triết Thiên Tôn còn đang khinh thị, đột nhiên sắc mặt đại biến, vung ngay trảo đón đỡ. Oanh! Một thanh thiết côn đánh vào trên trảo, phát ra tiếng vang điếc tai, dư chấn va chạm càn quét chung quanh.

Anh Triết Thiên Tôn lảo đảo lui lại hơn hơn trăm dặm mới miễn cưỡng dừng được bước chân.

Bóng dáng màu xám lộn nhào một cái, vững vàng đáp xuống giữa hư không, sau đó vò đầu gãi tai cười hắc hắc nói:

- Thú vị! Thú vị!

Anh Triết Thiên Tôn nhìn chằm chằm hầu tử áo xám phía trước, quát to:

- Ngươi là Yêu Thần phương nào?

- Nhớ kỹ, ta chính là Hồng Hoang Lục Nhĩ.

Lục Nhĩ Mi Hầu nháy mắt xông ra, một côn quét ngang.

- HừI Anh Triết Thiên Tôn hừ lạnh, trên thân dâng lên một tầng huyết quang bao phủ cả người, hắn vung quyền nghênh tiếp.

Bang!

Bang!

Bang!

Hai thân ảnh giao thoa giữa hư không, mỗi quyền mỗi côn đều phát huy ra Đại La chi lực, lực lượng ngưng tụ lại một chỗ, hủy diệt vô số khu vực thành một mớ hỗn độn.

Phương Đông Điểm Tướng đài, Cảnh Long Thiên Tôn đột nhiên đứng lên, ánh mắt tràn đầy kinh nộ. Sao có thể chứ? Tại sao Hồng Hoang cũng có Thần Vương hạ giới?

Hắn vô thức bước ra một bước, định tiến đến chi viện, nhưng trong lòng bất chợt nhớ ra Tình trùng mẫu trùng đã tới tay, cái chân vừa mới bước ra kia liền thu trở về, sắc mặt biến đổi mấy lần, cuối cùng ngồi lại chỗ cũ.

Trong lòng hiện lên từng suy nghĩ, nếu như Anh Triết sư đệ thắng, chính là đại biểu cho Hồng Hoang bị diệt, nếu như Anh Triết sư đệ bại, thì kẻ khẩn trương hơn cả vẫn là hai vị ở phương Tây kia, vì Hồng Hoang ở ngay tại phương Tây, còn nếu Anh Triết sư đệ chết, thì Hồng Tuyết sư muội sẽ là của một mình ta. Mặc kệ là khả năng nào xảy ra, động đều không bằng tĩnh, bất kì kết quả nào cũng đều tốt với mình. Thật ra trong lòng Cảnh Long cũng không nghĩ Anh Triết sẽ bại, khả năng đầu tiên là lớn nhất.

Hai vị Thần Vương ở phương Tây cũng chăm chú vào trận đại chiến trong Hồng Hoang hư không vực, ánh mắt thâm thúy, và không một ai nhúc nhích.

Đại chiến kéo dài thật lâu, từ hư không đánh vào thời không loạn lưu, Lý Bình An cũng theo tới thời không loạn lưu.

Thiết côn Lục Nhĩ Mi Hầu biến thành một Lang Nha Bổng mọc đây gai nhọn, đập về phía Anh Triết Thiên Tôn. Một giây sau Anh Triết Thiên Tôn tung cước quét ngang đá trúng Lang Nha Bổng, gai sắc bén nhọn đâm xuyên thần lực, cắm thẳng vào xương đùi, Anh Triết Thiên Tôn hét lên thảm thiết, liên tiếp lui về phía sau.