← Quay lại trang sách

Chương 1180 Dương Trầm Hương

Thạch Hạo bước ra từ trong Nam Thiên Môn, nhìn khắp mọi người, lạnh lùng nói:

- Từ hôm nay trở đi, vô tận hư không không còn Quang Minh Thánh Đường. Dùng cái này để cảnh cáo các ngươi, nếu ai đám bước qua ranh giới, Hồng Hoang tất phải diệt!

Thạch Hạo phất tay áo đi vào trong Nam Thiên Môn, bên trong hư không hoàn toàn tĩnh mịch, âm thanh kêu gào phẫn nộ của phương Đông chư Thần cũng biến mất.

Cuồng Bạo Thú Thần khó có thể tin nói:

- Chỉ vì mấy chục Vị Diện thế giới, Hồng Hoang Đạo Môn liền diệt Quang Minh Thánh Đường đã truyền thừa không biết bao nhiêu kỷ nguyên? Chỉ vì đám kiến hôi thấp kém, Hồng Hoang Đạo Môn liền chém giết Thần Vương Thiên Tôn tôn quý vô cùng?

Hắc Ám Điện Chủ nắm chặt quyền trượng, nói:

- Đi thôi! Nơi này đã không thể ở lâu, vạn nhất có người không hiểu chuyện xông vào phương Đông giới, chúng ta đều phải gặp nạn.

Cuồng Bạo Thú Thần gật đầu liên tục, trong lòng thầm cảm thấy may mắn, thật sự là quá may! Nếu mình gan lớn đánh vào Hồng Hoang Thần Hệ, liệu có còn sống mà trở ra? Không được! Trở về phải tìm một đạo quan, tặng lễ cho Tam Thanh Đạo Tổ.

Hai người im hơi lặng tiếng biến mất khỏi phương Tây chúng Thần.

Vô tận hư không phương Đông, Kiếm Chủ cười cười nói:

- Ngươi còn muốn giết qua đó nữa không?

Bạo Dương đại đế yên lặng lui vào một trong các cấm địa.

Phương Đông chư Thần lấy lại tinh thần, tất cả đều xôn xao, sau một lát tất cả Thần Linh cùng chắp tay cúi đầu, cung kính cảm kích nói:

- Đa tạ Đạo Chủ!

Thanh âm thật lớn chấn động hư không.

Phương Tây Điểm Tướng đài, Thần Điện lấp lánh đứng vững.

Wa!ter cười ha ha nói:

- Rất tốt, Quang Minh Thánh Đường bị diệt, hiện tại đến lượt Hồng Hoang! Khải Hi, lúc nào chúng ta xuất thủ?

Khải Hi cười nói:

- Chính là lúc này!

Hai người đồng thời biến mất khỏi Thần Điện.

Phía trên Quang Minh thế giới nay chỉ còn là di chỉ, Lý Bình An ngồi xếp bằng trên một mặt Thái Cực Đồ, lẳng lặng tĩnh dưỡng.

Được sự dẫn dắt của Thái Cực Đồ, linh khí khổng lồ từ trong hư không tụ đến, Lý Bình An như một lỗ đen cắn nuốt linh lực vô cùng vô tận, đám người Thạch Hạo, Bạch Hiểu Thuần, Ninh Khuyết đứng bên cạnh thủ hộ.

Bên trong hư không đột nhiên xuất hiện hai thân ảnh, một nam một nữ, nam nhân tuẫn mỹ, nữ tử trầm lặng, hai thân ảnh nhỏ bé đứng đó lại không tầm thường chút nào, mơ hồ còn tôn quý hơn cả vô tận hư không, khiến người ta nhịn không được nảy lên suy nghĩ muốn triều bái.

Tất cả ánh mắt chúng Thần đều bị thu hút.

Ngao Minh ngưng trọng nói:

- Là phương Tây Đốc Chiến Thần Vương!

Thừa Tuyên hít sâu một hơi, ngưng trọng nói:

- Hai vị Đốc Chiến Thần Vương này mạnh hơn một kỷ nguyên trước nhiều lắm, hoàn toàn ngăn không được! Trừ phi có Viễn Cổ Hồng Hoang đại năng xuất thủ.

Ánh mắt chờ đợi nhìn về phía Thạch Hạo.

Thạch Hạo nhún vai nói:

- Đừng nhìn ta, ta cũng không biết bọn hắn có thể xuất thủ hay không!

Khải Hi duỗi tay ngọc ra chỉ về phía Lý Bình An, một cây chủy thủ óng ánh ngưng hiện giữa hư không, đè tới Lý Bình An.

Bạch Hiểu Thuần cả kinh kêu lên:

- Sư phụ!

Chư Thần đồng loạt ra tay, ngàn vạn thần thuật đánh tới tay ngọc, nhưng tất cả đều vỡ nát như bọt biển. Chư Thần chịu phản phệ, hộc máu tươi đau đớn.

Đám người Thạch Hạo, Ngao Minh cũng lảo đảo lui lại, ánh mắt tuyệt vọng. Qúa mạnh! Bản thân thật sự là quá nông cạn.

Ngay tại thời điểm tay ngọc sắp đè xuống, đỉnh đầu Lý Bình An đột nhiên xuất hiện một kim sắc môn hộ, một vầng sáng xoay tròn bay ra khỏi môn hộ, vầng sáng trảm xuống chủy thủ, nhát mắt bổ nát chủy thủ, bọt nước văng khắp nơi.

Tay ngọc của Khải Hi lập tức co lại, trên đầu ngón tay máu tươi đầm đìa.

Vầng sáng vừa chém đứt ngón tay đối phương xong liền bay về.

Từ trong môn hộ, một cánh tay thò ra, vầng sáng xoay tròn rơi gọn vào lòng bàn tay, hóa thành một thanh búa nhỏ, trên lưỡi búa in hình Thái Cực Phù.

Một thanh niên khiêng búa nhỏ, nghênh ngang nện bước ra khỏi môn hộ, rất có phong thái của lão đại đứng đầu bang phái.