Chương 1181 Thượng Cổ Dư Nghiệt?
Lý Bình An mở to mắt, nhẹ nhàng đứng lên, cúi đầu cung kính thi lễ nói:
- Đa tạ Dương Trầm Hương Đại Thần.
Dương Trầm Hương cười hì hì mấy tiếng, phẩy tay nói:
- Người một nhà không cần khách khí! Ta chính là tới giúp ngươi đánh nhau.
Wa!ter lạnh giọng nói:
- Thượng Cổ dư nghiệt!
Oanh! Một cỗ hồng thủy ô trọc hình thành giữa hư không, tạo nên một đại dương mênh mông ngập trời.
Khè! Từng đầu thủy xà khổng lồ thò ra từ trong hồng thủy ô trọc, chúng ngẩng cao đầu gào thét, ánh mắt lạnh như băng nhìn Dương Trầm Hương.
- Giết Wa!ter ra lệnh một tiếng, hồng thủy ô trọc ngập trời cuốn theo ngàn vạn thủy xà đánh về phía Hồng Hoang chúng Thần, tựa như tai ương diệt thế.
Dương Trầm Hương lắc lắc búa nhỏ trong tay, cười nói:
- Ta cùng sư phụ và cữu cữu khai sơn cứu mẫu thân, nhưng thứ này thì là lần đầu tiên nhìn thấy, cũng không biết có được hay không.
Nói xong lập tức động thân vọt tới trước hồng thủy ngập trời, giống như một sâu kiến nhỏ bé lơ lửng giữa không trung, áo bào bay múa.
- Mố cho tai Một tiếng gầm kinh thiên, búa khí màu trắng bạc bổ xuống.
Oanh! Hồng thủy ô trọc ngập trời bị một đạo Thông Thiên búa khí chém mở, tất cả hồng thủy trút qua hai bên, thần lực khủng bố ẩn chứa trong hồng thủy đều bị tiêu diệt, thủy xà gào thét cũng liên tiếp sụp đổ.
Một thân ảnh xông ra từ trong con đường vừa được khai mở, một thanh rìu chém xuống, keng, Wa!ter lập tức bị đánh bay.
Thân ảnh Trầm Hương xoay tròn, một búa quét ngang chém xuống thân Khải Hi, bọt nước văng tứ tung, thân ảnh Khải Hi sụp đổ, ngưng tụ thành hình lại ở phía xa.
Trầm Hương cười ha ha nói:
- Có chút bản lĩnh, đến! Đến hảo hảo đại chiến một trận.
Khải Hi lạnh giọng nói:
- Thượng Cổ dư nghiệt, chỉ là một hóa thân cũng dám càn rỡ!
Nàng đưa tay ra, trong lòng bàn tay ngưng tụ một thanh trường kiếm.
Wa!ter nắm chặt Tam Xoa Kích trong tay, tóc được vấn kỹ đột nhiên xõa ra, tùy ý bay múa, hắn nghiêm túc nhìn chằm chằm Trầm Hương. Hư không lại đổ mưa to, hư không vốn không nằm trong thế giới, vậy mà giờ phút này đang bắt đầu mưa.
Trầm Hương vén mái tóc ướt, cười to:
- Quả nhiên, mưa to cùng chiến đấu là rất xứng đôi!
Một đạo hàn quang xẹt qua trước mặt, Bát Quái Búa vừa nhấc, keng, tia lửa bắn tung tóe, một thanh trường kiếm xẹt ngang lưỡi búa.
Dương Trầm Hương bay lên, một thanh Tam Xoa Kích từ trong vòng xoáy vừa mới xuất hiện dưới thân hắn đâm lên, trên Tam Xoa Kích óng ánh thủy quang.
Dương Trầm Hương đưa tay vỗ mạnh lên Tam Xoa Kích một cái, đông, tiếng vang chấn động hư không, hắn mượn lực quay người hung hăng bổ một búa xuống Tam Xoa Kích.
Đông! Tam Xoa kích nháy mắt bị đánh bay, Wa!ter cũng lảo đảo lui lại, Tam Xoa kích trong tay ong ong run rẩy kịch liệt.
Dương Trầm Hương cũng bay thẳng lên cao, hét lớn một tiếng, vung Bát Quái Búa hung hăng chém xuống. Oanh! Hư không bị chém ra một khe hở, nhanh chóng lao về phía Khải Hi, Khải Hi nhẹ nhàng thoát ra phía sau khe hở.
Wa!ter nắm chặt Tam Xoa kích hét lớn:
- Khải Hi, thực lực hắn vượt quá tưởng tượng, nhất định phải toàn lực ứng phó.
Khải Hi lạnh giọng nói:
- Ta đương nhiên biết! Viễn Cổ cựu Thần tu hành ngàn vặn năm, sao có thể không mạnh? Nhưng cũng chỉ là một hóa thân mà thôi!
Ánh mắt tựa hàn đàm nhìn chằm chằm Dương Trầm Hương.
Hai người đồng thời phóng về phía Dương Trầm Hương, hai đạo hào quang giao nhau lướt qua hư không.
Oanh! Hư không vỡ nát, ba người cố ý giết vào trong không gian loạn lưu, ở trong đó, ba người có thể thoải mái tay chân.
Tại vô tận hư không, Trầm Hương lo lắng xuất thủ quá nặng sẽ phá vỡ thế giới, Wa!ter, Khải Hi cũng lo lắng toàn lực xuất thủ sẽ làm vô tận hư không bị hao tổn, khiến Chúa Tể bất mãn.
Hồng Hoang chư Thần đều trở về dưới mệnh lệnh của Lý Bình An, trong hư không tĩnh mịch, chỉ còn lại đám người Lý Bình An chờ đợi.