← Quay lại trang sách

Chương 1188 Thâm Uyên Động

Thủy nhân cung kính đáp:

- Từ Chư Thần Chi Chiến lần thứ nhất đến nay, tổng cộng chỉ thiệt mạng ba vị Đốc Chiến Thần Vương, trong đó một Thần Vương là bị hạ giới dã Thần vây công đến chết.

Joyce lạnh giọng nói:

- Tổng cộng chỉ có ba Đốc Chiến Thần Vương từng thiệt mạng, lần này Thủy Chi Thân Vực chúng ta lại chết trận hai người, Võ Chi Thần Vực xuất thủ thật sự là quá mức ngoan độc, không chừa chút mặt mũi nào.

Thủy nhân cúi đầu không nói.

Joyce bình tĩnh nói:

- Ngươi đi xuống trước đi! Chuyện này ta sẽ thanh toán kĩ lưỡng với bọn họ sau.

Thủy nhân tan ra hòa vào trong hồ nước.

Bên trong Võ Chi Chúa Tể Thần Quốc, một trung niên tóc tai bù xù vác theo một tòa Thái Cổ Thần Sơn hành tấu trên mặt đất, những nơi hắn đi qua chỉ bị đạp gãy mấy cây cỏ đại, để lại một hàng dấu chân rất mở.

Một thanh niên bất chợt xuất hiện trước mặt nam tử trung niên, cung kính nói:

- Tham kiến Dương Bình Đại Đế.

Nam tử trung niên nhẹ nhàng đi tới trước, nói:

- Thế nào?

Thanh niên hơi do dự, nhưng rồi vẫn nói:

- Khởi bẩm Đại Đế, tất cả hạ giới Đốc Chiến Thần Vương của chúng ta đều đã thiệt mạng.

Dương Bình Đại Đế nhíu mày, bất mãn nói:

- Cả hai Thần Vương đều thiệt mạng?

Thanh niên cung kính nói đáp:

- Vâng!

Dương Bình quát lạnh:

- Phế vật!

Thanh niên trầm mặc không nói.

Dương Bình nói:

- Đi thăm dò, xem xem rốt cuộc là ai có năng lực này, dám chém giết hai tôn Thần Vương của Thần Võ Vực chúng ta!

Thanh niên cung kính đáp:

- Vâng!

Hắn xoay người đi, trong nháy mắt đã biến mất.

Dương Bình tiếp tục đi về phía trước, mặc dù đang mang vạn trượng Thần Sơn, lại giống như nâng một sợi lông hồng.

Cùng lúc ấy, bên trong Thâm Uyên hoàn toàn yên tĩnh, chinh phạt giữa các Lãnh Chúa, chém giết lẫn nhau giữa các Ma Vương đều không còn, Thâm Uyên tà dị tựa hồ thời thời khắc khắc đều chém giết nhau lại ẩn nấp hết, toàn bộ vô tận Thâm Uyên chìm trong sự tĩnh mịch quỷ dị.

Trong Thâm Uyên, tại một thế giới đặc biệt đầy hoa nở chim hót.

Dạ Vũ một thân hồng y diễm lệ, đang nằm trên một cái ghế dài lật xem một quyển sách, nàng bắt chéo chân vung vẩy hết sức vui vẻ, trên quyển sách vẽ một nữ sĩ đang che ô, bên cạnh là hàng chữ « Tướng Quân Lại Yêu Ta Một Lần ».

Trước mặt Dạ Vũ là một Thâm Uyên Ma Long bị khóa chặt, hắn đang y y nha nha hát tiểu khúc:

Từ xưa gió mát lướt núi đồi Cho tới bây giờ trăng sáng chiếu đại giang Máu tươi sơn hà phải có nước mắt Một lời tương tư hóa sương lạnh Tiếng bước chân dồn dập truyền đến, lỗ tai Dạ Vũ động đậy một chút, lập tức ngồi dậy, tiểu thuyết trong tay nháy mắt biến mất, thay vào đó là một bần đạo kinh. Nàng ra vẻ vô cùng nghiêm túc chăm chú đọc Đạo kinh.

Một người mặc hắc y đi tới.

Dạ Vũ ngẩng đầu nhìn một chút, cười nói:

- Tiểu Khổng Tước về rồi!

Phần Thiên Khổng Tước tùy ý nhìn thoáng qua Đạo kinh, nghiêm mặt nói:

- Bệ hạ, Thâm Uyên hiện tại rất không thích hợp.

Dạ Vũ thu Đạo kinh lại, phất phất tay, Ma Long kéo theo xiềng xích chạy rầm rầm ra ngoài, một đạo Quỷ Tiên chi lực bao phủ nơi này lại.

Dạ Vũ đứng dậy nói:

- Ngươi nói điều này ta cũng rất rõ, ta đã từng tìm mấy Ma Vương hồi qua, nhưng bọn hắn đều nhìn trái nhìn phải mà qua quýt trả lời, chưa từng nói thật cho ta biết.

- Thâm Uyên Ma Vương đã giấu diếm chúng ta, vậy nhất định phía sau chuyện này có liên quan đến Hồng Hoang.

Trong lòng hai người khẽ động, đồng thời vô thức thốt lên:

- Hồng Hoang!