← Quay lại trang sách

Chương 1189 Chúa Tể Thâm Uyên

Dạ Vũ nhíu mày nói:

- Không thể nào là Hồng Hoang, Thâm Uyên hành động quy mô lớn như thế, tuyệt không chỉ nhằm vào một mình Hồng Hoang.

Sắc mặt Phần Thiên Khổng Tước cực kỳ khó coi, nói:

- Chẳng lẽ là toàn bộ hư không vực? Thâm Uyên muốn nhập xâm toàn bộ vô tận hư không?!

Dạ Vũ đi qua đi lại trong viện, dưới chân chợt khựng lại, nàng ngưng trọng nói:

- Hiện tại ngươi cùng Mạnh Hạo Nhiên lập tức trở về Hồng Hoang, cảnh báo Đạo Chủ một chút.

Phần Thiên Khổng Tước lập tức hỏi:

- Vậy ngài thì sao?

- Ta đi tìm Thâm Uyên Chúa Tể dò xét tình báo thử xem.

Phần Thiên Khổng Tước sốt ruột nói:

- Tuyệt đối không được! Nếu như nàng ta thật sự nhằm vào vô tận hư không, rất có thể ngài sẽ gặp nguy hiểm.

Dạ Vũ cười nói:

- Yên tâm đi! Nàng tuyệt đối sẽ không giết ta, hẳn là nàng có chỗ cầu ta, nếu không sao lại dưỡng ta ở chỗ này?

Dạ Vũ tiến lên ôm lấy Phần Thiên Khổng Tước, nhỏ giọng nói:

- Nhanh nhanh trở về, hiện tại vô tận hư không đang triển khai Chư Thần Chi Chiến, vốn đã hỗn loạn không chịu nổi, nếu như Thâm Uyên đột nhiên xâm lấn, bọn hắn sẽ không có chút sức phản kháng nào, thậm chí toàn bộ vô tận hư không cũng sẽ bị Thâm Uyên cắn nuốt.

Phần Thiên Khổng Tước do dự một chút, khẽ gật đầu, nói:

- Bệ hạ, tự ngài bảo trọng.

- Ngươi cứ yêu tâm đi!

Phần Thiên Khổng Tước quay người nhanh chân bước ra ngoài.

Dạ Vũ đi đến cái ghế ban nãy, nằm xuống. Nàng lấy tiểu thuyết đang đọc dở ra, lại lớn tiếng hô:

- Tiểu Long Long, mau tới hát cho ta một bài Đêm Mơ Màng.

Ma Long kéo theo xiềng xích rầm rầm chạy vào, trên gương mặt dữ tợn nở nụ cười nịnh nọt.

Sau một hồi lâu, Dạ Vũ đuổi Ma Long đi. Nàng xoay người đứng dậy khỏi ghế nằm, nhẹ nhàng bước ra bên ngoài. Nàng khống chế tường vân trong vô tận hư không tạo ra một thông đạo trong suốt, cuối cùng đi tới trước một Thần Điện lấp lánh thất thải quang mang.

Dạ Vũ xoay người cung kính thi lễ, nói:

- Bái kiến Thâm Uyên Chúa Tể vĩ đại.

Bên trong Thần Điện truyền ra một thanh âm mờ mịt hư ảo:

- Dạ Vũ, sao ngươi lại tới đây?

Dạ Vũ đứng lên, cười nói:

- Người ta nhớ ngươi nha!

Thanh âm mờ mịt tiếp tục vang lên:

- Ngươi có lòng vậy là tốt, cũng không uổng công ta tài bồi ngươi một phen.

Dạ Vũ ra vẻ đáng thương nói:

- Chúa Tể bệ hạ vĩ đại, ngài không biết đâu, ngài không đi ra, bọn hắn ai cũng ăn hiếp ta hết!

Đặc biệt là cái đám Thâm Uyên Ma Vương kia, cực kỳ bài xích ta, chúng đang vụng trộm mưu đồ tính kế ta, đến khi ngài ra rồi nhất định phải báo thù cho ta!

- Thâm Uyên vẫn là lấy thực lực vi tôn, thực lực quá yếu tự nhiên sẽ bị ăn hiếp. Ngươi đến chỗ Tham Lam Ma Thần lấy một đóa Huyết Tinh Ma Liên dùng vào việc tu luyện, sớm ngày tấn thăng Thần Vương chỉ cảnh.

Thanh âm mờ mịt vang lên.

Dạ Vũ ra về kinh hỉ nói:

- Đa tạ Thâm Uyên chi chủ bệ hạ!

Nàng do dự một chút, lại hỏi:

- Chúa Tể bệ hạ, rốt cuộc đám Ma Vương kia đang mưu đồ gì thế?

Có phải là thừa dịp ngài không ở nảy sinh ý xấu không?

Thanh âm mờ mịt tiếp tục vang lên:

- Không cần quan tâm nhiều, rất nhanh là ngươi có thể biết, trở về đi!

- Vâng!

Dạ Vũ cung kính thi lễ, sau đó quay người khống chế một đóa tường vân bay về phía sâu trong Thâm Uyên.

Sau khi Dạ Vũ rời đi, phía trước Thần Điện xuất hiện bảy thân ảnh, có Long tộc, có ác ma, có u hồn, còn có cả Đọa Lạc Thiên Sứ, tất cả đều giống như người bình thường, trên thân không có chút khí tức nào, nhưng nếu là phàm nhân sao lại xuất hiện ở Thâm Uyên?

Thần Điện lấp lánh thất thải quang mang nháy mắt biến thành một mảnh đen kịt, ở giữa sáng lên một đôi mắt đỏ ngòm, nó nhìn chằm chằm bảy thân ảnh bên ngoài.

Cả bảy người đều cung kính thì lễ, nói:

- Bái kiến Chúa Tể!