← Quay lại trang sách

Chương 1200 Xuất Thủ

Trung niên mặt thần giáp ngưng trọng nói:

- Quả nhiên Chư Thần Chi Chiến vẫn chưa triển khai, Vị Diện thế giới cơ hồ không bị hao tổn gì, tất cả vô tận hư không chúng Thần cũng tụ tập cùng một chỗ, chẳng lẽ bọn hắn đã liên thủ với nhau rồi?

Một nữ tử mặc pháp sư bào màu xanh lắc đầu nói:

- Cho dù bọn họ liên thủ cũng không đánh thắng nổi bốn tôn Thần Vương.

Một cự nhân trầm giọng lên tiếng:

- Nếu như bốn tôn Đốc Chiến Thần Vương tự đánh trước đến lưỡng bại câu thương thì sao?

Pháp sư nữ tử lập tức nói:

- Tuyệt không có khả năng! Mục đích của Chư Thần Chi Chiến là phá hủy vô tận hư không phía dưới, Chư Thần Chi Chiến chưa đến gần hồi kết, bọn hắn sẽ không xuất thủ.

Một nam tử mặc trang phục của quý tộc phương Tây cười lạnh, nói:

- Vậy thì lại không chắc. Một kỷ nguyên trước là phương Tây thắng, phương Tây giữ lại được tam phương truyền thừa không bị phá diệt.

Một kỷ nguyên này phương Tây liền ở ưu thế áp đảo, biết đâu hai vị phương Đông Võ Thần Điện kia không cam tâm thảm bại, trực tiếp xuất thủ thì sao? Sau đó hai bên lưỡng bại câu thương, bị đám hạ giới dã Thần đó tập kích.

Nam tử mặc giáp nói:

- Mã Kỳ, ngươi đang khiếu chiến ta sao?

Nam tử mặc trang phục quý tộc khiêu khích nhìn đối phương một chút, lạnhg iọng nói:

- Làm sao? Bị ta nói trúng à? Đồ vũ phu thô lỗ!

Hỏa Diễm Thần Vương bất mãn nói:

- Được rồi, bây giờ vẫn nên lấy chuyện hạ giới làm trọng, các ngươi muốn đánh thì cứ chờ nhiệm vụ kết thúc rồi tùy tiện đánh, có đồng quy vu tận chúng ta cũng mặc kệ.

Một tôn Thuỷ Thần nói:

- Đi thôi! Đến chỗ chư Thần hội tụ, ắt hẳn nơi đó có thể giải đáp mọi thứ.

Ông! Hư không đột nhiên chấn động một trận, trong chốc lát thời không thay đổi không gian dịch chuyển, ngàn vạn sao trời lơ lửng trong hư không, tất cả Vĩnh Hằng Thần giới chúng Thần đều đặt mình vào trong biển sao vô tận, chung quanh là sao trời lưu chuyển.

Tất cả chúng Thần biến sắc mặt, đây là có chuyện gì? Nơi này là nơi nào?

Ngàn vạn sao trời mang theo thần lực mênh mông đánh tới chúng Thần.

Nam tử mặc giáp đột nhiên tiến lên trước một bước, trong cơ thể dâng lên khí tức cuồng bạo, một quyền đánh ra quyền thế chấn thiên, tỉnh hà vỡ vụn, ngàn vạn sao trời oanh một tiếng vỡ nát.

Nam tử mặc giáp cũng lảo đảo lui lại hai bước.

Chư Thiên Tinh Đấu vận chuyển, tất cả Thần Linh nháy mắt biến mất, mỗi một người đều bị chia ra đứng ở một nơi riêng biệt, hoàn toàn ngăn cách.

Từng viên sao trời to lớn lần lượt phóng về phía Thần Linh,.

Oanh! Oanh! Oanh! Đại trận chấn động, vừa mới tiếp xúc liền có mấy trăm Vĩnh Hằng Thần giới Thần Linh bỏ mạng, mà dưới Thần Vương chi lực Chư Thiên Tinh Đấu Đại Trận cũng rung chuyển bất ổn.

Bên trong Tam Thanh Quan, Lý Bình An cùng đám người Thạch Hạo đứng trong tiểu viện, ngẩng đầu nhìn hư không.

Thạch Hạo có chút nóng nảy nói - Sư phụ, có vẻ như Chư Thiên Tinh Đấu Đại Trận vẫn không khống chế được Thần Vương. Bọn hắn sắp ra.

Lý Bình An cười nói:

- Có thể vây khốn thời gian dài như vậy, đã vượt quá dự liệu của ta.

Hắn duỗi tay ra, một thanh Thần Kiếm từ trong Tam Thanh đại điện bắn ra rơi vào trong tay Lý Bình An, Thất Tinh phía trên Thần Kiếm lấp lánh, tất cả đều đã giải cấm.

Lý Bình An nắm chặt Thần Kiếm, thân ảnh nháy mắt biến mất khỏi Tam Thanh Quan.

Bạch Hiểu Thuần cười hì hì nói:

- Sư phụ tự mình xuất thủ, hay! Hay! Không cần chúng ta đánh sống đánh chết nữa.

Thạch Hạo nhíu mày bất an nói:

- Hình như sư phụ đâu đã tới Thần Vương cảnh giới? Trước đó có đối thủ cấp Thần Vương xuất hiện, đều là Viễn Cổ Hồng Hoang phái ra Đại Thần ứng phó.

Thanh Tuyết ngẩng đầu nhìn vô tận hư không, nói:

- Sư phụ đã tự mình xuất thủ, tất nhiên là có nắm chắc, ta tin tưởng sư phụ.

Thạch Hạo nắm chặt nắm đấm, không cam lòng nói ra:

- Hiện tại chúng ta đều đã không giúp được sư phụ.