Chương 1202 Tín Ngưỡng Đoạn Tuyệt
Lý Bình An thả tay xuống, nói:
- Đây là Thời Không Môn, xuyên qua nó là có thể tiến vào trong một không gian hư vô, thời gian ở nơi đó khác biệt với bên ngoài, tỉ lệ chênh lệch là 1000: 1, nói cách khác, bên ngoài trôi qua một năm, bên trong chính là một ngàn năm.
Vũ Dương Uy trừng to mắt, cả kinh kêu lên:
- Như thế chẳng phải rất nhanh là có thể bồi dưỡng số lượng lớn cao thủ?
Lý Bình An nói:
- Trong không gian đó, trừ Thời Gian Pháp Tắc ra thì không tồn tại bất kì Pháp Tắc nào, ở trong đó các ngươi cũng không chiếm được bất kì lĩnh ngộ nào, điều duy nhất làm được chính là quen thuộc chiến kỹ, súc tích lực lượng.
Bên trong thời không sẽ bất lợi cho việc tu hành tâm cảnh, không thể ở lâu, muốn tiến bộ vẫn phải lĩnh ngộ Thiên Đạo ở bên ngoài.
Thanh Thạch, mệnh Chư Thiên Tinh Thần tiến vào thời không vực, diễn luyện Chư Thiên Tinh Đấu Đại Trận.
Thanh Minh, mệnh Âm Binh Thần tướng cùng Thiên Binh Thiên Tướng tiến vào thời gian vực, diễn luyện Thiên La Địa Võng Đại Trận.
Thạch Hạo, Ninh Khuyết đều thi lễ, nghiêm mặt nói:
- Vâng!
Lý Bình An nhìn những người khác, nói:
- Các ngươi cũng trở về đi! Chuẩn bị sớm, có thể lần này sẽ phải dựa vào chính chúng ta, người của Viễn Cổ Hồng Hoang cũng không tới đâu.
Dựa vào chính chúng ta?! Trong lòng mọi người đều cảm thấy áp lực trầm trọng, tất cả gật đầu thấp giọng nói:
- Vâng!
Mọi người nhao nhao tán đi, Thạch Hạo cùng Ninh Khuyết cũng vội vàng rời đi, chỉ để lại đám người Bạch Hiểu Thuần, Hỏa Linh Nhi, Thanh Tuyết, Thanh Vũ.
Lý Bình An nhìn về phía Hỏa Linh Nhi cười nói:
- Cảm giác làm Dao Trì Linh Mẫu như thế nào?
Hỏa Linh Nhi le lưỡi, kêu khổ:
- Rất vất vả, vẫn là trước kia lúc làm công chúa dễ chịu hơn.
Lý Bình An cười ha hả nói:
- Có trách nhiệm tự nhiên vất vả, hôm nay cho con nghỉ, theo giúp ta đi câu cá, phía sau núi có rất nhiều cá béo, chiên qua dầu một chút ăn rất ngon.
Bạch Hiểu Thuần lập tức hưng phấn kêu lên:
- Sư phụ, chúng ta cầm cần câu.
Hắn hấp tấp chạy ra hậu viện, câu cá thì không thích, nhưng ăn ngon là được.
Hỏa Linh Nhi cười hì hì nói:
- Tạ ơn sư phụ.
Lý Bình An cất bước đi ra sau núi, những người còn lại cười cười nói nói theo ở phía sau.
Vĩnh Hằng Thần giới, mấy ý chí vĩ đại thức tỉnh, va chạm giao hội lẫn nhau, bảy Thần Vực nở rộ thần quang.
Trong Võ chỉ Thần Quốc, Dương Bình Đại Đế nâng Thần Sơn vạn trượng đột nhiên biến mất.
Thủy chỉ Thần Quốc, Joyce Bản Nguyên Thần Chủ đang nghịch nước cũng đột nhiên biến mất.
Trong một không gian bí ẩn, bảy thân ảnh vĩ đại đứng cạnh nhau, Dương Bình và Joyce đứng ở trung tâm bảy người, giống như hai thứ sâu kiến.
Một thanh âm thật lớn vang lên:
- Dương Bình, vì sao Chư Thần Chi Chiến còn chưa kết thúc?
Dương Bình Đại Đế nhíu mày, nói:
- Khởi bẩm Chúa Tể, Chư Thần Chi Chiến đã kết thúc, hai tôn Thiên Tôn của Võ Thần Điện chúng ta chiến tử.
Joyce hất mái tóc lên, nói:
- Nói bậy! Rõ ràng là hai tôn Thần Vương của Thủy Thần Vực chúng ta chiến tử! Thủ đoạn của Võ Thần Điện các ngươi quả thực quá mức ác độc tàn nhẫn, ngay cả Thần Cách cũng chưa từng trả lại.
Dương Bình Đại Đế nhíu mày bất mãn nói:
- Chiến bại cũng đâu phải chuyện gì vinh quang, có cần tranh giành thế không?
Joyce trợn mắt nói:
- Ta nói chính là thật! Hai tôn Thân Vương hạ giới của của Thủy Thần Vực chúng ta đều chết cả rồi.
Dương Bình Đại Đế nhíu mày, nói thầm:
- Vậy thì thật là cổ quái.
Quang Minh Chúa Tể mở miệng nói:
- Tín ngưỡng của ta ở hạ giới đã đoạn tuyệt, Thánh Đường bị hủy diệt.