← Quay lại trang sách

Chương 1212 Có Người Độ Kiếp

Reed Thần Chủ có chút hướng tới nói:

- Còn có giảng đạo lần thứ hai.

Herti Thần Chủ chần chờ một chút, nói:

- Nếu không đợi thêm ba mươi ba năm đi!

Tinh Lan đại đế đột nhiên đứng lên, quát chói tai nói:

- Các ngươi đang để mặc cho Đạo Môn phát triển.

Dương Bình đại đế khuyên bảo:

- Tỉnh Lan tỉnh táo một chút đi, Chúa tể ra lệnh cho chúng ta không thể chống lại, Đạo Môn nhất định phải hủy diệt, nhưng hiện tại Vô Tận Hư Không không thể gánh chịu Thần Chủ, chỉ dựa vào Thần Vương chỉ sợ không diệt được Đạo Môn.

Joyce Thần Chủ giòn giã nói:

- Vô Tận Hư Không không ngừng suy yếu, ngược lại trở thành bình chướng tốt nhất cho bọn hắn, Thần Chủ không thể hạ giới, Thần Vương lại không làm gì được Đạo Môn, bây giờ không phải là chúng ta không muốn đánh, mà là căn bản không đánh được.

Tinh Lan đại đế nhíu mày nói:

- Chẳng lẽ mặc kệ bọn hắn sao? Tùy ý cho bọn hắn phát triển?

Joyce Thần Chủ cười nói:

- Khoảng thời gian này ta nghe được một tin tức.

Chúng thần chủ đều nhìn về phía Joyce.

Joyce nói:

- Hình như Thâm Uyên muốn tiến công Vô Tận Hư Không.

Dương Bình đại đế cả kinh kêu lên:

- Thâm Uyên!

Sara Quang Minh Thần Chủ kiên quyết nói:

- Không được! Vô Tận Hư Không tuyệt đối không thể rơi vào Thâm Uyên.

Joyce duỗi ra một ngón tay trắng noãn lắc lắc, cười hì hì nói:

- Không nên coi thường Hồng Hoang Đạo Môn nha! Có thể toàn diệt liên quân chúng ta một cách im lặng tuyệt đối không phải hạng dễ đối phó, một khi bọn hắn đánh nhau, chúng ta liền có cơ hội.

Dương Bình đại đế trầm ổn nói:

- Ngươi dự định để bọn hắn lưỡng bại câu thương, sau đó chúng ta tới thu thập tàn cuộc?

Joyce nhẹ gật đầu nói:

- Không sai!

Reed Thần Chủ tiếng trầm nói:

- Thuỷ Thần quả nhiên đều không có một tên hay ho, nhìn thì thanh tịnh, bên trong đều bẩn thỉu.

Joyce nhìn về phía Reed, cười lạnh nói:

- Bẩn nhất chính là đâm bọn ngươi mỗi ngày chơi bùn ấy?

Tinh Lan đại đế nói:

- Cứ quyết định như vậy, chờ Thâm Uyên xâm lấn.

Các Thần Chủ cũng đều nhẹ gật đầu, đây là hiện tại không có biện pháp nào, kỳ thật tất cả mọi người không nói, nếu như bất kể đại giới điều động Thần Vương, Chủ thần hạ giới, chưa hẳn không thể hủy diệt Đạo Môn, nhưng như thế trả giá quá lớn.

Bên trong Tam Thanh quan, Lý Bình An ngồi ở lương đình hậu viện, cầm bút lông tô tô vẽ vẽ, lần thứ nhất giảng “Đạo Đức Kinh”, hình như hơi rộng, lần tiếp theo giảng phải làm tốt hơn, chuẩn bị giáo án trước.

- Sư phụ!

Thanh Vũ bưng một bàn hoa quả đi tới, đặt ở trước mặt Lý Bình An, mình thì ngồi đối diện, dùng cánh tay chống cằm, cười hì hì nhìn sư phụ.

Lý Bình An cất bút lông, nói:

- Nói đi! Lại có chuyện gì muốn tìm vi sư?

- Không có việc gì ạ! Chỉ là thấy sư phụ vất vả, rửa hoa quả cho sư phụ ăn.

Thanh Vũ đẩy mâm đựng trái cây lên.

Lý Bình An cầm lấy một miếng bỏ vào trong miệng, cười nói:

- Hôm nay sao lại ngoan thế?

Thanh Vũ chống cằm nhìn Lý Bình An bằng đôi mắt sáng ngời, cười hì hì nói:

- Ta tiếp thu rất nhanh! Dưới sự giảng dạy của sư phụ. Ta cố gắng học tập, khắc khổ tu luyện, ta đã xem sơ về phù đạo, nếu sư phụ giảng thêm cho ta vài lần nữa chắc là có thể nhanh chóng tiến dân từng bước.

Lý Bình An giật mình cười nói:

- Ta tò mò sao hôm nay ngươi lại hiểu chuyện như thế, thì ra là muốn vi sư giảng đạo cho ngươi.

Oành! Bỗng tiếng sấm vang lên, trong lòng chúng sinh tam giới đều cảm thấy rung động khó hiểu.

Lý Bình An, Thanh Vũ đều ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời.

Thanh Vũ hỏi:

- Sư phụ, có chuyện gì vậy?

Lý Bình An cười nói:

- Có người độ Đại La Thiên Kiếp.