← Quay lại trang sách

Chương 1227 Trở Về

Bàn tay lộ xương trắng hếu của Lý Bình An ôm vết thương trước ngực, trong mắt có mừng rỡ cũng có căm giận không cam lòng, Dạ Vũ...

Thạch Hạo, Bạch Hiểu Thuần, Ninh Khuyết vọt tới bên người Lý Bình An, vây Lý Bình An ở giữa, muốn nói lại thôi.

Thần Vương Hồng Hoang cũng tụ tập lại, vẻ mặt kích động nhìn Lý Bình An, thắng rồi! Chúng ta thật sự đánh bại Thâm Uyên.

Lý Bình An buông tay trái xương trắng ơn ởn xuống, nói:

- Đa ta chư vị đạo hữu!

Tất cả Đại La Thần Vương đều cung kính chắp tay, xúc động nói:

- Đa tạ Đạo chủ!

Lý Bình An gượng cười:

- Đại chiến đã kết thúc, Thâm Uyên bại trận, chư vị đều trở về tu dưỡng thôi!

- Haha! Vài tiếng cười to sung sướng truyền ra từ trong nhóm Đại La Thần Vương.

Thân ảnh Lý Bình An lóe lên biến mất trong Vô Tận Hư Không, sau đó thân ảnh hiện ra trong Tam Thanh quan, loạng choạng đi đến dưới cây đào, ngã ngồi xuống một cái ghế nằm dưới cây, thuận thế nằm xuống, nghiêng đầu nhìn ghế nằm bên cạnh, thì thầm:

- Dạ Vũ à, ngươi rốt cuộc muốn nói gì với ta?

Thanh Tuyết, Thanh Vũ chạy vào từ bên ngoài, ba chân bốn cẳng chạy tới bên cạnh Lý Bình An, nửa quỳ trên đất nhìn bàn tay xương trắng của Lý Bình An cùng với lỗ dao trước ngực tỏa ra khí tức Thâm Uyên cuồn cuộn, nước mắt của hai người lập tức không kiểm được trào ra.

Thanh Tuyết duỗi tay ngọc trắng nõn, run rẩy đụng vào xương tay Lý Bình An, khóc thút thít:

- Sư phụ!

Thanh Vũ cuống quít lấy ra một xấp phù triện lớn từ trong túi Càn Khôn, toàn bộ đều đưa cho Lý Bình An, mang theo tiếng khóc bối rối nói:

- Sư phụ, chỗ con có các loại phù trị thương, người dùng mau!

Mau dùng đi.

Lý Bình An tỉnh lại từ trong trạng thái thất thần, nâng tay phải sở đầu hai người, cười nói:

- Khóc cái gì? Một chút vết thương nhỏ mà thôi, chớp mắt là có thể khôi phục.

Trong lúc nói máu thịt trên cánh tay Lý Bình An nhanh chóng tràn ra, rất nhanh đã bao phủ tay trái lộ xương, một bàn tay hồng hào hiện ra lần nữa.

Lý Bình An giơ tay lên xoay trước mặt hai người, cười nói:

- Các con nhìn xem có phải đã tốt hay không?

Thanh Tuyết, Thanh Vũ lúc này mới nín khóc, kiểu thương thế khủng bố kia quả thực cực kỳ dọa người, thế mới khiến hai người tâm tư đại loạn.

Thanh Tuyết nhìn vết dao tỏa ra hắc khí trước ngực sư phụ, lo lắng nói:

- Sư phụ, cái này không sao chứ?

Lý Bình An trấn an:

- Yên tâm đi! Không sao cả. Chỉ cần thời gian một năm là có thể khu trục lực lượng Thâm Uyên.

Thanh Vũ buồn rầu nói:

- Sư phụ, lỡ đâu lúc này Thâm Uyên lại đánh trở lại thì sao đây?

Lý Bình An nói:

- Sẽ không đâu, lực lượng Thất Tinh luyện ma của vi sư cũng không phải dễ chịu.

Cười một tiếng nói:

- Đại chiến một trận vi sư cũng đói rồi, đi chuẩn bị chút đồ ăn đi!

Thanh Tuyết lập tức hỏi:

- Sư phụ, người muốn ăn gì?

- Gì cũng được!

- Dạt Thanh Tuyết, Thanh Vũ đứng dậy chạy ra hậu viện.

Đi qua cổng vòm tròn, Thanh Tuyết nói:

- Ngươi đi phòng Tiểu Thuần ở Càn Viện lấy hết dược liệu tốt nhất hắn cất giấu ra.

Thanh Vũ hoài nghi hỏi:

- Nấu cơm cần dược liệu làm gì?

Thanh Tuyết vén tay áo lên, nói:

- Hôm nay làm một bữa dược thiện cho sư phụ.

- Được!

Thanh Vũ lập tức chạy chậm ra hậu viện.

Một hòn đảo xinh đẹp tọa lạc trên một phiến mây trắng, giữa đảo có một tòa Thần điện.

Thần Chủ Chúa tể của bảy phương Thần vực ở Vĩnh hằng thần giới tập trung ở đây, mỗi người ngồi trên thần vị, bầu không khí trong thần điện hết sức ngưng trọng.

Dương Bình đại đế gõ ngón tay lên tay vịn, từ tốn nói:

- Các ngươi đều đã thấy vở kịch Thâm Uyên xâm lấn này, lúc đầu là Joyce Thần Chủ quyết định kế sách, thừa lúc Thâm Uyên và Vô Tận Hư Không lưỡng bại câu thương, chúng ta thừa cơ hội ra tay bình định hai bên, phá hủy Vô Tận Hư Không. Bây giờ Joyce Thần Chủ có gì muốn nói không?