← Quay lại trang sách

Chương 1228 Thân Chủ Quyết Định

Chúng Thần Chủ đều nhìn Joyce.

Joyce nghiêm ngị nói:

- Hiện thực vượt qua dự tính của ta, nữ tử xuất hiện trong Thâm Uyên nọ là ai? Các ngươi có ai nhận ra không?

Tất cả Thần Chủ đều im lặng không nói gì.

Qua một lúc lâu, Tinh Lan đại đế nói:

- Đạo chủ đã bị thương nặng, bây giờ là thời gian tốt nhất để giết chết Đạo chủ.

Joyce nói một cách quyết đoán:

- Tuyệt đối không được, tình huống giao chiến của Đạo chủ và ma nữ Thâm Uyên kia các ngươi đều đã nhìn thấy. Thực lực của bọn họ đã vượt qua cực hạn Thần Vương, bây giờ giết chết Đạo chủ, ma nữ Thâm Uyên kia lại tới, chúng ta ngăn cản thế nào?

Làm sao bảo vệ Vô Tận Hư Không?

Dương Bình đại đế thong thả nói:

- Cho nên bây giờ Đạo chủ tuyệt đối không thể chế, cho dù là để Vô Tận Hư Không do Hồng Hoang Đạo Môn khống chế cũng không được để Vô Tận Hư Không rơi vào Thâm Uyên.

- Đồng ý!

- Đồng ý!

- Đồng ý!

- Đồng ý!

- Đồng ý!

Mấy người còn lại cũng rối rít đáp lời.

Reed Thần Chủ trầm giọng nói:

- Nếu đã quyết định, tạm thời giữ tình trạng hiện nay.

Thân ảnh trên thần vị nháy mắt biến mất. Những Thần Chủ còn lại cũng đều nhạt dần biến mất, Vô Tận Hư Không tuyệt đối không thể rơi vào trong Thâm Uyên, đây là nhận thức chung của mọi người, cũng là ý chí tuyệt dứt khoát của Chúa tể.

Trong một phương thế giới hư không, từ sau khi sư phụ rời đi, An Kỳ mỗi ngày cầu nguyện, phần lớn thời gian còn lại đều ngẩng đầu nhìn trời, trông mong sư phụ trở lại.

Một đạo sĩ từ xa đi tới, cung kính hành lễ:

- Sư tỷ, ăn trưa thôi, hôm nay đã chuẩn bị sủi cảo mà người thích ăn nhất.

An Kỳ lắc đầu nói:

- Cái này không phải là món ta thích ăn nhất, là sư phụ thích ăn nhất.

Đạo sĩ thanh niên đứng dậy, nói:

- Sư phụ chắc chắn sẽ trở lại.

An Kỳ gật đầu kiên định nói:

- ÙI Bầu trời đột nhiên có một luồng sáng lóe lên, một thanh phi kiếm xẹt qua giữa trời đất, cắm vào trong sân trong đạo quan, trên phi kiếm lóe lên linh quang.

An Kỳ sững sờ, trong lòng dâng lên cảm xúc kinh hoảng, lập tức khẽ bay lên đáp xuống trước phi kiếm, tay run rẩy sờ chuôi kiếm, quỳ sụp xuống đất, kêu lên một cách bi thương:

- Sư phụ!

Tất cả đạo sĩ còn lại trong đạo quan cũng lũ lượt ùa ra, nhìn thấy tiên kiếm cắm trên đất, toàn bộ đều vô thanh vô tức quỳ xuống, rạp đầu sát đất, không khí đau thương tràn ngập trong cả đạo quan.

Các thế giới khác cũng đều xảy ra chuyện tương tự, kinh văn siêu độ vang vọng trong từng phương thế giới, có chiến tranh thì sẽ có chết chóc, đây là điều không thể nào tránh khỏi.

Tốn ròng rã nửa năm, Vô Tận Hư Không mới khôi phục yên ả trở lại, chư thần ai về chỗ nấy.

Tháng mười hai trời đông giá rét, cây cối khô héo, tuyết trắng bao phủ núi.

Thân ảnh Phần Thiên Khổng Tước hiện ra trước cửa Tam Thanh quan, lao thẳng vào trong Tam Thanh quan, bóng dáng lóe lên một cái xuất hiện trước mặt Thanh Tuyết, cuống cuồng hỏi:

- Đạo chủ, Đạo chủ đâu?

Thanh Tuyết nói:

- Sư phụ ta vẫn còn đang bế quan trị thương.

Phần Thiên Khổng Tước liếc nhìn cửa đại điện đóng chặt, tóm chặt bở vai của Thanh Tuyết, mong đợi nói:

- Minh Vương bệ hạ vẫn chưa chết phải không? Ngươi nói cho ta biết, Minh Vương bệ hạ có phải vẫn chưa chết hay không?

Mạnh Hạo Nhiên từ bên ngoài chạy vào, ôm chặt lấy Phần Thiên Khổng Tước, kéo nó ra, áy náy nói:

- Đạo trưởng chớ trách, Khổng Tước nàng là quá sốt ruột thôi.

Phần Thiên Khổng Tước dựa lên người Mạnh Hạo Nhiên, tràn đầy mong đợi nhìn Thanh Tuyết.

Thanh Tuyết nói:

- Trước khi sư phụ bế quan có nói với ta, Dạ Vũ cư sĩ có khả năng thật sự vẫn còn sống.