← Quay lại trang sách

Chương 1229 Tới Nữ Oa Tộc Địa

Phần Thiên Khổng Tước chấn động tinh thần, nỉ non:

- Còn sống! Vẫn còn sống!

Thanh Tuyết gật đầu:

- Lúc mà Dạ Vũ trọng thương, đã có khoảnh khắc khôi phục ý chí của Minh Vương Dạ Vũ cư sĩ, muốn truyền lại tin tức cho sư phụ ta, nhưng mà tin tức cũng không truyền được hết.

Phần Thiên Khổng Tước trong lòng dâng lên một cỗ mừng rỡ, thì thầm:

- Vẫn còn sống, Minh Vương bệ hạ vẫn còn sống.

Hai hàng lệ chảy dài trên má. Nắm chặt cánh tay của Mạnh Hạo Nhiên, ngẩng đầu nhìn hắn khẩn cầu:

- Cứu nàng ra đi, chúng ta đi cứu Minh Vương bệ hạ ra đi.

Mạnh Hạo Nhiên cảm thấy đau lòng, từ khi quen biết Phần Thiên Khổng Tước tới nay, chưa bao giờ thấy nàng lộ ra dáng vẻ bất lực như vậy, lập tức gật đầu:

- Được! Ta chắc chắn sẽ cứu Minh Vương bệ hạ.

Siết tay ôm Phần Thiên Khổng Tước thật chặt.

Thanh Tuyết cảnh cáo:

- Các ngươi dù sao cũng không thể loạn động, đối phó Thâm Uyên như thế nào, sư phụ ta đã có sắp xếp.

Mạnh Hạo Nhiên gật đầu.

Trong Tam Thanh điện, Lý Bình An ngồi xếp bằng trong đại điện thả bay vô hạn suy nghĩ trong đầu, bao phủ cả Vô Tận Hư Không, vô số thế giới lấp lóe tựa như sao trời, chiếu ngược trong tâm thần.

Tâm thần Lý Bình An thỏa sức dạo trong Vô Tận Hư Không, nhìn khắp Chư Thiên Vạn Giới nhưng đối với vị trí Thâm Uyên vẫn không có chút đầu mối nào, Thâm Uyên rốt cuộc ở nơi nào? Vô luận là vì Dạ Vũ hay là vì vô tận chúng sinh, Thâm Uyên đều phải được tìm ra.

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, cơ thể Lý Bình An không động đậy như tượng đá đột nhiên run lên, hai mắt nhắm chạt từ từ mở ra, trong mắt mang theo tiếc nuối không cam lòng, vị trí Thâm Uyên vẫn không có tí đầu mối.

Lý Bình An đứng dậy cung kính hành lễ với tượng thần Tam Thanh, sau đó xoay người đi ra ngoài.

Cổng lớn Tam Thanh quan kẽo kẹt mở ra, Lý Bình An đi ra đại điện, trong viện tuyết đọng một lóng tay trắng xóa cả một vùng.

Lý Bình An nói một cách khoan thai:

- Tuyết rơi rồi à!

Thanh Tuyết chạy ra từ hậu viện, phấn khởi kêu lên:

- Sư phụ!

Khế tung người tới trước mặt Lý Bình An, vô thức cúi đầu nhìn trước ngực Lý Bình An, thấy miệng vết thương đáng sợ kia đã biến mất, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Lý Bình An hỏi:

- Trong khoảng thời gian này tam giới có xảy ra chuyện gì không?

Thanh Tuyết nói:

- Phần Thiên Khổng Tước cư sĩ và Mạnh Hạo Nhiên tới đây một chuyến ạ.

- Hỏi chuyện của Dạ Vũ sao?

Thanh Tuyết gật đầu, cảm động:

- Vâng ạ! Quan hệ của Phần Thiên Khổng Tước cư sĩ và Dạ Vũ cư sĩ thật tốt.

Tò mò mà nhìn Lý Bình An hỏi:

- Sư phụ, người định cứu Dạ Vũ cư sĩ không?

- Sẽ! Nhưng có thể cứu nàng ra hay không thì ngay cả ta cũng không chắc chắn.

Thanh Tuyết gật đầu kiên định, nói:

- Con tin sư phụ nhất định có thể.

Lý Bình An giẫm tuyết đọng đi ra ngoài, gọi:

- Thanh Ngưu!

Thanh Ngưu lững thững chạy qua từ bên tường, đứng trước mặt Lý Bình An. Lý Bình An khẽ tung người cưỡi lên Thanh Ngưu, nói:

- Đi! Tới tộc địa của hậu nhân Nữ Oa.

Thanh Ngưu rống nhẹ một tiếng, chở Lý Bình An đi ra ngoài, đi ra sau Tam Thanh quan, chân đạp tường vân chầm chậm bay lên.

Thanh Ngưu chở Lý Bình An bay lượn trong Hồng Hoang Thiên Giới, bên người là mây trắng ung dung, gió mát nhè nhẹ, phía dưới là sơn hà tốt đẹp, cảnh sắc tú mỹ.

Rất nhanh, Thanh Ngưu đã đi đến trên không một vùng sa mạc.

Từ trên cao nhìn xuống, có một ốc đảo nằm ngay giữa sa mạc, giống như một viên phỉ thúy xanh biếc tô điểm trên một dải lụa vàng.

Thanh Ngưu hướng xuống phía dưới bay là là gần mặt đất, trong nháy mắt đã đến ốc đảo của Nữ Oa hậu nhân.

Cẩm Linh vội vàng mang theo tộc nhân bay ra khỏi ốc đảo, tất cả cung kính thi lễ nói:

- Cung nghênh Đạo Chủ!

Lý Bình An nhẹ nhàng rời khỏi Thanh Ngưu, đáp lễ lại rồi cười nói:

- Bái kiến Nữ Oa hậu nhân.