Chương 1256 Ngọc Đỉnh Chiến Ma Chủ
Bên trong Thâm Uyên, Tinh hà vờn quanh, quần Tỉnh rung động, chư Thần bên trong đại trận chém giết không ngớt.
Bên trong Tam Thanh Quan, Lý Bình An biến sắc, trong lòng đột nhiên cảm thấy lo lắng.
Lý Bình An đứng lên, vẫy tay một cái, Thất Tinh Thần Kiếm lập tức bay ra khỏi hậu viện, rơi vào lòng bàn tay hắn. Bang! Thất Tinh Thần Kiếm ra khỏi vỏ, một kiếm chém xuống, thời không trước mặt lập tức bị xé rách, đối diện khe hở là vô tận Thâm Uyên, Tinh hà xoay tròn, nơi phát ra bất an chính là nơi này.
Trong tay Lý Bình An xuất hiện một tấm thẻ bài, trên thẻ bài in hình Ngọc Đỉnh Chân Nhân đứng cô tịch trên đỉnh núi. Lý Bình An đưa tay xuyên qua hư không thông đạo, thẻ bài hóa thành điểm điểm thần quang phiêu tán.
Bên trong Thâm Uyên, bảy tôn Ma Chủ ở trong một phương Vị Diện thế giới khác, đang từ xa quan sát đại chiến diễn ra.
Ngạo Mạn Ma Chủ mở miệng nói:
- Cũng đến lúc rồi, ra tay đi! Lưu hết chúng lại!
Các Ma Chủ còn lại cũng gật đầu, ánh mắt xuyên qua tời không xa xôi quan sát chiến trường, lần này tuyệt đối không thể để xuất hiện bất kì chuyện ngoài ý muốn nào nữa, dù cho Vô Tận Hư Không Thần Chủ Thanh Loan có lại xuất hiện, cũng phải liên thủ trấn áp nàng.
Ngạo Mạn Ma Chủ hỏi:
- Ai xuất thủ?
Lười Biếng Ma Chủ ôm một nữ thi xinh đẹp nằm trên núi thây, uể oải ngáp một cái, nói:
- Chắc chắn ta sẽ không xuất thủ, mệt muốn chết!
Sắc Dục Ma Chủ cười hì hì nói:
- Các ngươi sẽ không để một nữ hài tử như người ta đi chém giết đấy chứ?
Phẫn nộ Ma Chủ kêu lên:
- Nói lời vô dụng làm gì, đồng loạt ra tay.
- Tốt!
- Đồng ý!
- Sáu tôn Ma Chủ đồng thời xuất thủ, dù có phải chết bọn hắn cũng cực kỳ vinh hạnh rồi.
Sáu tôn Ma Chủ đồng thời xông ra, ngoại trừ Phẫn nộ Ma Chủ, năm vị Ma Chủ còn lại đều run bắn toàn thân, lập tức đứng yên tại chỗ. Tất cả ngưng trọng nhìn quanh bốn phía, bọn họ cảm nhận được một cỗ ác ý mãnh liệt ở nơi tối tăm đang khóa chặt lất mình, chỉ cần có chút dị động nào sẽ phải nghênh đón đả kích cuồng bạo.
Bên trong Tinh Hải đột nhiên xuất hiện một tử sắc ác ma, hai cái sừng ác ma thật dài uốn lượn ra sau, trên làn da tím ngoét ngoằn nghoèo đồ án quỷ dị, lỗ mũi phả ra sóng nhiệt cuồn cuộn.
Phẫn nộ Ma Chủ nhìn chằm chằm Tinh Hải phía dưới, hắn đưa tay ấn xuống.
Đột nhiên một đạo kiếm quang hiển hiện, Phẫn nộ Ma Chủ âm thầm giật mình, vội vàng nghiêng người né qua, phốc, một cái lỗ tai đẫm máu bay ra.
Phẫn nộ Ma Chủ vội vàng lui lại, ổn định thân hình xong liền nhìn chằm chằm vào một hướng, gầm thét hô:
- Đáng ghét, là ai? Mau đi ra cho ta!
Thân ảnh Ngọc Đỉnh Chân Nhân hiển hiện, ngài lẳng lặng đứng giữa hư không, trên người ngài không có sự dao động của khí tức, cứ như một lão nhân tiêu điều.
Phẫn nộ Ma Chủ nhìn Ngọc Đỉnh Chân Nhân, rõ ràng chỉ là một lão giả cô đơn lại khiến hắn cũng phải cảm thấy vô cùng sợ hãi, là một tôn Thần Chủ còn cường đại hơn cả hắn.
Phẫn nộ Ma Chủ đè nén xúc động muốn nổi giận xuống, thận trọng nói:
- Ngươi là ai?
Lão giả ung dung đáp:
- Xiển Giáo Ngọc Đỉnh, một tiểu nhân vật vô danh thôi.
Trong lòng Phẫn nộ Ma Chủ dâng lên một cảm giác hoang đường. Thật sự vô danh sao? Đúng là ta chưa từng nghe qua, nhưng ngươi lại đám nói với ta mình là tiểu nhân vật? Từ khi nào Thần Chủ lại là tiểu nhân vật rồi?
Ngọc Đỉnh Chân Nhân giơ trường kiếm trong tay lên, ung dung nói:
- Từ sau khi Trảm Thiên Chi Chiến đến nay, thanh kiếm này vẫn chưa từng ra khỏi vỏ. Không biết ngươi có thể cản ta mấy kiếm?
Phẫn nộ Ma Chủ gầm rú hỏi:
- Trảm Thiên Chi Chiến? Đó là cái gì? Vì sao ta không hiểu chút nào?