Chương 1258 Phong Ấn Ma Chủ
Ngọc Đỉnh Chân Nhân bước ra một bước, trong nháy mắt vượt qua ngàn dặm xa, xuất hiện lại phía trên đỉnh đầu Phẫn nộ Ma Chủ, đâm thẳng Trảm Tiên Kiếm xuống.
- Cút!
Phẫn nộ Ma Chủ đánh ra một quyền. Đông! Nơi va chạm dâng lên một khối mây hình nấm, phía trên là Ngọc Thanh tiên quang, phía dưới là Thâm Uyên ma lực, giằng co quyết liệt.
- Chém!
Hắc ám Ngọc Đỉnh Chân Nhân đột nhiên xuất hiện phía sau lưng Phẫn nộ Ma Chủ, chém tới một kiếm. Phẫn nộ Ma Chủ vội vàng vung Lang Nha Bổng lên đón đỡ. Phanh! Kiếm Bổng va chạm.
Phẫn nộ Ma Chủ tức khắc bị xung lực cường đại đánh bay, trượt đài trong hư không cả ngàn dặm xa.
Phẫn nộ Ma Chủ quay người định đào tẩu, căn bản không dám ham chiến. Trong lòng hắn tràn đầy hận ý, không chỉ là đối với Ngọc Đỉnh Chân Nhân, mà còn cả đám Ngạo Mạn Ma Chủ, Đố Ky Ma Chủ, Lười Biếng Ma Chủ, Tham Lam Ma Chủ, Sắc Dục Ma Chủ kia nữa, thậm chí còn hận năm người đó hơn cả Ngọc Đỉnh Chân Nhân. Vì sao không giúp ta chứ? Muốn nhìn ta bị trấn áp sao?!
Hắc ám Ngọc Đỉnh Chân Nhân lập tức nghênh tiếp, một kiếm phong tuyệt thiên địa, chặn ngay cặp sừng ác ma lại.
Phẫn nộ Ma Chủ đào tấu thất bại, lại tiếp tục triển khai đại chiến với Ngọc Đỉnh Chân Nhân, dư âm trận đấu khuếch tán ra trăm ngàn dặm, hai thân ảnhh tung hoành giữa hư không, máu tươi ác ma bắn lên.
Rống!
Phẫn nộ Ma Chủ biến thành cự nhân cao vạn mét, giống như một thế giới khổng lồ đứng giữa Thâm Uyên. Hắn tung từng quyền cuồng bạo tới Ngọc Đỉnh Chân Nhân, Ngọc Đỉnh Chân Nhân dịch chuyển liên tục dưới thế công như vũ bảo của ác ma, Trảm Tiên Kiếm bay múa tạo nên vô số vết thương dữ tợn trên người đối phương.
Đại chiến hồi lâu, hai thanh Trảm Tiên Kiếm một trước một sau đồng thời đâm tới cự nhân, kiếm thế thẳng tiến không lùi.
Phẫn nộ Ma Chủ gầm rú nói:
- Chết cho ta!
Lang Nha Bổng đập xuống Trảm Tiên Kiếm phía trước, nắm đấm nện vào Trảm Tiên Kiếm phía sau.
Oanh! Trong tiếng va chạm to lớn, hai thanh Thần Kiếm thế như chẻ tre xuyên qua công kích của cự nhân. Phốc! Phốc! Đồng thời đâm xuyên lồng ngực Phẫn nộ Ma Chủ.
Phẫn nộ Ma Chủ cúi đầu nhìn hai thanh Thần Kiếm đâm thủng ngực mình, gầm lên:
- Ta là Ma Chủ bất tử bất diệt, giết không được ta, các ngươi giết không được ta!
Thanh âm đạm mạc của Ngọc Đỉnh Chân Nhân vang lên:
- Chưa từng có cái gì là bất tử bất diệt, Thiên Đạo còn có ngày tiêu biến, huống chỉ là một Chuẩn Thánh nho nhỏ như ngươi?
Nhưng ngươi nói cũng không sai, với thực lực hiện tại của ta quả thực không giết được ngươi, cho nên phong ấn đi!
Phong ấn? Đôi mắt Phẫn nộ Ma Chủ đột nhiên trợn trừng.
Từ trong thân thể Ngọc Đỉnh Chân Nhân và hắc ám Ngọc Đỉnh Chân Nhân tuôn ra vô số kiếm ý trong suốt, hình thành một đạo Vạn Kiếm Long Quyển bay lên, bao trùm lấy thân thể cao vạn mét của Phẫn nộ Ma Chủ.
Phẫn nộ Ma Chủ hoảng sợ gầm rú:
- Không!
Sâu trong Thâm Uyên, Ngạo Mạn Ma Chủ thì thầm:
- Xong!
Đố Ky Ma Chủ nhìn chung quanh, ngưng trọng hỏi:
- Ngươi là ai?
Không có lấy nửa tiếng trả lời, nhưng cảm giác như có gai ở sau lưng kia đang chậm rãi biến mất.
Các vị Ma Chủ còn lại cũng cảm giác được, cỗ ác ý ẩn nấp ở nơi xa kia đã biến mất không thấy đâu nữa.
Vô tận Tiên kiếm bao phủ Phẫn nộ Ma Chủ đột nhiên co lại, ngưng tụ thành một thanh tiểu kiếm óng ánh dài một thước, bên trong kiếm thể phong ấn một tử sắc ác ma đang nửa quỳ, nhìn toàn diện giống như một tác phẩm nghệ thuật tỉnh xảo.
Trên tiểu kiếm lóe lên một vệt sáng, nháy mắt xé rách Thâm Uyên phá không mà đi.
Tam Thanh Quan hậu viện, Lý Bình An thông qua khe hở quan sát cả hai trận đại chiến, khe hở trước mặt đột nhiên lóe lên một vệt sáng, tiểu kiếm óng ánh từ Thâm Uyên bay tới, lơ lửng trước mặt Lý Bình An.
Lý Bình An phất tay, khe hở lập tức biến mất, hắn đưa tay cầm lấy tiểu kiếm, lộ ra nụ cười, lại là một vật sưu tầm không tệ nữa, bấy giờ mới mở miệng kêu lên:
- Thanh Tuyết!