Chương 1272 Phong Ấn Bốn Ma Chủ
Phanh! Thất Tinh kiếm khí va chạm với hắc ám đao quang. Trong chốc lát, không gian vặn vẹo, thân ảnh một người mặc đạo bào xuất hiện giữa không gian.
Dạ Vũ lạnh giọng nói:
- Đạo Chủ!
Lý Bình An nhìn Dạ Vũ, ngưng trọng nói:
- Chúng ta cũng nên làm ra một kết thúc rồi.
Dạ Vũ cười ha ha, thân ảnh lóe lên nháy mắt xông ra. Bang! Đao kiếm tương giao, Tiên lực và Ma lực bàng bạc hình thành nên một thông thiên thần trụ. Bên trong thần trụ, hai người áo bào phần phật bay lên, đao kiếm tương giao, bốn mắt nhìn nhau.
Dạ Vũ lạnh giọng nói:
- Đạo Chủ, ngươi chắc chắn mình có thể thắng được ta?
- Ta tin tưởng vững chắc ta nhất định sẽ thắng.
Oanh! Thần trụ nổ tung, hai người đồng thời bay ngược ra khỏi thần trụ, một giây sau lại lao về phía đối phương, đưa tay nhấc chân chấn động hư không.
Hai người giống như hai đạo huyễn ảnh đại chiến, ba ngàn Đại Đạo va chạm với Thâm Uyên ma pháp, trong lúc nhất thời khó phân thắng bại.
Đánh càng lâu dài, Dạ Vũ lại bị Hỗn Độn Ma Viên tác động đến khiến thương thế dần dần tăng thêm, khí tức lập tức bất ổn.
- Khai Thiên Nhất Kiếm!
Lý Bình An bay vọt lên, Thất Tinh Thần Kiếm xẹt theo một quỹ tích kì dị, một đạo kiếm quang sáng tỏ hiện lên, chia cắt âm dương.
Bang!
Đoản đao trong tay Dạ Vũ nháy mắt bị đánh bay, cả người lập tức ngây ra tại chỗ, tất cả ma lực cuồng bạo đều thu lại trong nháy mắt, trên thân xuất hiện một vết thương xuyên thấu thân thể có thể thấy rõ.
Thân ảnh Lý Bình An kéo ra một đạo huyễn ảnh thật dài giữa không trung, trường kiếm hướng thẳng vào đầu Dạ Vũ.
Dạ Vũ đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt lóng lánh thần thái khác lạ, kinh hỉ kêu lên:
- Đạo Chủ!
Lý Bình An ở giữa không trung biến sắc, trơng giây phút hoảng hốt, hắn như phảng phất thấy được Minh Vương xinh đẹp đã từng nằm đọc tiểu thuyết bên trong đạo quan, liền vội vàng thu kiếm lại, trường kiếm đột ngột chĩa sang bên cạnh, Thất Tinh kiếm khí đâm chệch qua một bên.
Trong tay Dạ Vũ bay ra một đạo hắc quang, phốc, một thanh đoản đao đâm thẳng vào ngực Lý Bình An, nháy mắt đâm bay Lý Bình An ra ngoài.
- Đạo Chủ, sau này chúng ta sẽ còn gặp lại.
Một thanh âm tràn ngập ác ý vang lên.
Dạ Vũ nháy mắt hóa thành một đạo hắc ảnh lướt đi, biến mất vào trong Thâm Uyên tĩnh mịch.
Toàn thân Lý Bình An nở rộ thần lực, ổn định lại thân hình. Khụ khụ, hắn khom lưng ho khan hai tiếng, lại đưa tay rút đoản đao cắm trước ngực, một cỗ huyết địch đen đúa bắn ra, khí tức Thâm Uyên bất tường cuồn cuộn trào ra từ trong miệng vết thương.
Lý Bình An che ngực, quay đầu nhìn chiến trường ở nơi xa.
Sáu loại thần binh giao kích cùng một chỗ. Oanh! Dư chấn càn quét chung quanh, năm tôn Ma Chủ chật vật bay ngược ra ngoài từ trong dư chấn. Phốc! Phốc! Phốc! Ai nấy hộc ra một ngụm máu tươi, thụ thương không nhe.
Tham Lam Ma Chủ sợ hãi nhìn Ma Viên, quát to:
- Mọi người tự mình bảo trọng đi!
Nói xong liền xoay người chạy trốn.
Bốn tôn Ma Chủ còn lại cũng không có lòng ham chiến, lập tức kinh hãi bỏ chạy tứ tán.
Trung ương chiến trường vặn vẹo rách nát, Hỗn Độn Ma Viên cười hắc hắc mấy tiếng, nói:
- Muốn chạy trốn?
Hắc kim thiết côn trong tay được ném lên cao, tức khắc chia ra thành bốn, lần lượt là Tây Hải Thiết Côn, Thủy Hỏa Nhất Côn, Tùy Tâm Tín Côn, Như Ý Kim Cô Bổng. Bốn thanh thần binh bắn về phía bốn tôn Ma Chủ, nhanh như thiểm điện, trong nháy mắt đã đuổi kịp thân ảnh của bốn tôn Ma Chủ.
Oanh!
Tứ phương đồng thời vang lên một tiếng động thật lớn, bốn thanh thần binh biến lớn thành thần trụ trấn áp Ngạo Mạn Ma Chủ, Đố Ky Ma Chủ, Tham Lam Ma Chủ, Sắc Dục Ma Chủ, riêng Lười Biếng Ma Chủ là trốn nhanh nhất, đã chạy thoát.
Bốn vị Ma Chủ gắt gao chỗng đỡ bốn thần trụ, toàn thân nở rộ ma lực, dù là mấy chục thế giới họ cũng có thể lật tung, nhưng lại không cách nào xoay chuyển bốn thần trụ.
Thân ảnh Hỗn Độn Ma Viên lóe lên chia ra làm bốn, Xích Khào Mã Hầu, Lục Nhĩ Mi Hầu, Thông Tý Viên Hầu, Linh Minh Thạch Hầu, bốn tôn Thần Hầu chia ra bay tới đáp xuống phía trên mỗi thần trụ, đồng thời quát:
- Phong ấn!