← Quay lại trang sách

Chương 1271 Nên Kết Thúc Rồi

Hỗn Độn Ma Viên cười ha ha, gầm rú nói:

- Lười Biếng Đại Đạo? Ngươi vẫn còn kém xa lắm!

Thiết côn trong tay đột nhiên biến dài, đâm thẳng vào người Lười Biếng Ma Chủ, lại thêm một kẻ bị đánh bay.

Hỗn Độn Ma Viên thu nhỏ thiết côn lại, đùa giỡn nó trong tay, cười vui nói:

- Để các ngươi được mở rộng tầm mắt một chút, cho các ngươi biết các gì mới là Đại Đạo thật sự! Đấu Chiến Đại Đạo!

Hỗn Độn Ma Viên đột nhiên xông tới chỗ Sắc Dục Ma Chủ, Sắc Dục Ma Chủ sắc mặt đại biến, thân ảnh lập tức hóa thành mấy ngàn Sắc Dục, chung quanh mỗi một Sắc Dục đều có bốn viên châu, khí tức các Sắc Dục không khác nhau chút nào.

Cơ hồ chỉ trong nháy mắt, Hỗn Độn Ma Viên đã đến phía trên một Sắc Dục, hắc kim thiết côn đột nhiên đập xuống, không thèm quan tâm tất cả Sắc Dục còn lại.

Bốn viên châu bên người Sắc Dục đó liên tiếp bay ra, nhanh như lưu quang.

Thân thể khổng lồ của Hỗn Độn Ma Viên uốn éo giữa không trung, bốn viên châu vừa đến gần người hắn liền bắn ngược ra ngoài, không hề chạm được dù chỉ là một sợi lông.

Hắc kim thiết côn giáng xuống, Sắc Dục vội vàng đưa hai tay ngăn ở trước mặt, ngưng tụ ra một vách chắn màu hồng phấn.

Oanh! Hắc kim thiết côn đánh xuống, vách chắn lập tức nát bấy.

Phanh! Sắc Dục bị đập bay, một gợn sóng càn quét tứ phương, tất cả Sắc Dục còn lại đều phịch phịch nổ thành bụi máu.

Sắc Dục lảo đảo lui lại, sợ hãi kêu lên:

- Làm sao có thể?! Sao ngươi có thể tránh được?

- Đấu Chiến chi Đạo!

Hỗn Độn Ma Viên quát to.

Ngạo Mạn Ma Chủ xông đến như bay, hét lớn:

- Đồng loạt ra tay!

Bốn tôn Ma Chủ còn lại nhất tể xông ra, giết về phía Hỗn Độn Ma Viên.

Hỗn Độn Ma Viên cười ha ha nói:

- Lúc này mới có chút thú vị!

Cũng lập tức giết tới.

ầm ầm ầm! Đại chiến nổi lên lần nữa, đánh đến thời không vỡ nát, vạn vật hủy diệt.

Cũng là năm đánh một, nhưng lần này lại là Hỗn Độn Ma Viên đánh cho năm tôn Ma Chủ tơi bời thê thảm. Đấu Chiến chỉ Đạo phát huy đến cực hạ, Ma Viên khổng lồ tung hoành giữa năm tôn Ma Chủ. Từng tôn Ma Chủ bị Ma Viên đánh bay thổ huyết, chật vật không chịu nổi.

Bên trong Tam Thanh Quan, Bạch Hiểu Thuần hưng phấn kêu lên:

- Tốt! Đánh thật hay!

Các đệ tử còn lại cũng đều vui tươi hớn hở, bao uất ức khi Vu Chỉ Kỳ bị vây công trước đó đã được quét đi sạch sành sanh.

Lý Bình An đứng dậy nói:

- Vi sư muốn đi Thâm Uyên một chuyến.

Thanh Tuyết lo lắng nói:

- Sư phụ, hiện tại ngài đi Thâm Uyên, nếu Ma Chủ đột nhiên xuất thủ với người thì làm sao bây giờ?

Thanh Vũ cũng gật đầu liên tục nói:

- Đúng vậy! Đúng! Nhỡ đâu Thâm Uyên Ma Chủ cá chết lưới rách thì làm sao đây?

Lý Bình An nói:

- Không cần lo lắng, bọn hắn không có khả năng thoát hỏi bàn tay Hỗn Độn Ma Viên, chuyến này vi sư nhất định phải đi.

Thạch Hạo hiếu kì hỏi:

- Sư phụ, người đi Thâm Uyên làm cái gì?

Lý Bình An ngưng trọng nói:

- Cũng nên đi kết thúc với Dạ Vũ cư sĩ rồi.

Thân ảnh hóa thành một đạo thanh quang bắn vào trong Hạo Thiên Kính.

Bên trong Thâm Uyên, Dạ Vũ đang đứng ở một nơi sâu xa quan sát đại chiến, trong lòng dâng lên một cảm giác bất an kinh hoảng đã lâu không thấy. Vô Tận Hư Không bày ra thực lực thực sự là quá mạnh, cái tên hầu tử được gọi là Hỗn Độn Ma Viên này mặc dù không đạt được Chúa tể chi cảnh, nhưng đã đến gần lắm rồi. Về phần Vô Tận Hư Không có ẩn tàng tồn tại nào cường đại hơn nữa hay không, chẳng ai hay biết, hiện tại Vô Tận Hư Không như được bao phủ bởi tầng tầng lớp lớp hắc vụ, sớm không nhìn thấu nữa rồi.

Đột nhiên, một đạo Thất Tinh kiếm quang lướt qua, Dạ Vũ lập tức cảm thấy toàn thân phát lạnh, trong lòng dâng lên cảm giác sợ hãi mãnh liệt. Tức khắc, trong tay Dạ Vũ xuất hiện một thanh đoản đao, đột ngột đâm lên.