Chương 1276 Phong Ấn Ma Chủ
Lúc này Celina mới chú ý tới sau lưng Thanh Tuyết có treo một bức họa, nàng ngưng thần nhìn vào nó, trong cơn hốt hoảng, nàng như đặt mình vào trong một mảng sơn hà to lớn, trên không trung sơn hà có một đầu Thanh Loan mỹ lệ bay múa, phía dưới dãy núi bên dưới trấn áp một khô lâu cự nhân, đang còn giãy dụa gào thét.
Lệt Một tiếng kêu bén nhọn vang lên bên trong não Celina, thần hồn Celina nhói lên một trận, thân thể run rẩy một chút, lập tức tỉnh táo lại.
Lục Hí ngưng trọng nói:
- Đại tỷ, ngươi thấy được?
Ba Thiết gật đầu nói:
- Ta cũng nhìn thấy Cơ Ngạ Khô Lâu Tham Thực Ma Chủ kia, lại còn là chân thân.
Celina ngưng trọng hỏi:
- Đạo trưởng, các ngươi lấy đâu ra bức họa này? Các ngươi có biết bên trong bức họa này cất giấu một vị Thâm Uyên Ma Chủ vô cùng nguy hiểm hay không?
Thanh Vũ gật đầu, đương nhiên nói ra:
- Đương nhiên biết! Không phải cất giấu, mà là phong ấn. Sư phụ ta đã mời ra Hồng Hoang Thanh Loan Tiên Tử phong ấn Tham Thực Ma Chủ.
Lục Hí chấn kinh nói:
- Phong ấn? Các ngươi phong ấn Ma Chủ? Thanh Loan Tiên Tử là ai? Sao nàng làm được?
Ba Thiết chỉ vào đoản kiếm treo trên một mặt tường khác, cả kinh kêu lên:
- Bên này còn có một cái!
Lập tức dùng cái chân thô ngắn của mình chạy về phía vách tường đó, kết quả mới chạy được hai ba bước đã bị đôi chân dài của của Celina vượt qua.
Mọi người đi đến trước vách tường, ngắm nhìn thanh đoản kiếm óng ánh đang được treo lên, bên trong đoản kiếm là một ác ma hai sừng đang nửa quỳ.
Đám người Celina ngưng thần quan sát. Trong cơn hoảng hốt, cả ba tiến vào trong một thế giới, chỉ thấy tử sắc ác ma bị một thanh Tiên Kiếm đâm từ trên xuống xuyên qua lồng ngực, trên mặt đất phía dưới là vạn kiếm chĩa lên, tử sắc ác ma cũng chỉ có thể duy trì tư thế nửa quỳ, cố gắng giãy dụa phát ra từng tiếng gào thét.
Trước mặt tử sắc ác ma là một lão giả tiêu điều đang đứng, hai tay chắp sau lưng, dùng ánh mắt đạm mạc nhìn tử sắc ác ma nửa quỳ.
Một tiếng kiếm minh, ba người đồng thời bừng tỉnh, sắc mặt tái nhợt.
Thanh Tuyết và Thanh Vũ lẳng lặng đứng ngay bên cạnh, chỉ cần bọn hắn không động thủ với bức tranh, thì cứ tùy ý bọn hắn quan sát.
Lục Hí thất thần thì thầm:
- Là Phẫn nộ Ma Chủ!
Celina nhìn về phía Thanh Tuyết, vội vàng hỏi:
- Phẫn nộ Ma Chủ cũng bị các ngươi phong ấn?
Thanh Tuyết đáp:
- Phẫn nộ Ma Chủ là bị Thượng Cổ Hồng Hoang Xiển Giáo Ngọc Đỉnh Chân Nhân phong ấn.
Trong đầu đám người Celina đồng thời hiện lên thân ảnh tang thương của lão giả kia, cũng đồng thời nảy sinh một nghi vấn, Ngọc Đỉnh Chân Nhân này là ai?
Lục Hí lấy lại tinh thần, ánh mắt liếc sang bên cạnh, đã phát hiện ra hai vị Ma Chủ, có khi nào vẫn còn những người khác? Lý trí nói với hắn đây là chuyện không tưởng, phong ấn hai vị Ma Chủ tất nhiên là phải đánh lén mới làm được, mà các vị Ma Chủ còn lại chắc chắn sẽ cảnh giác, há còn cho người khác cơ hội phong ấn mình?
Lục Hí cùng Ba Thiết đột ngột biến sắc, nhanh chóng đi tới trước theo hai hướng khác nhau.
Bởi vì lo lắng phong ấn chi vật đặt quá gần nhau sẽ ảnh hưởng lẫn nhau, Thanh Tuyết mới tách chúng ra đặt riêng từng nơi.
Lục Hí đi đến trước một cái giá, nhìn ngắm một thanh đoản côn óng ánh được đặt nằm ngang, chấn kinh nói:
- Chỗ này của ta có một thanh đoản côn, phong ấn Ngạo Mạn Ma Chủ!
Ngạo Mạn Ma Chủ chính là người mạnh nhất trong số bảy tôn Thâm Uyên Ma Chủ kia, vậy mà cũng bị phong ấn.
Ba Thiết cũng trầm giọng nói:
- Chỗ này của ta cũng có một thanh đoản côn, phong ấn Tham Lam Ma Chủ.
Hai người liếc nhìn nhau, ánh mắt đây sợ hãi, đã bốn vị Ma Chủ rồi.
Lại lập tức bước nhanh tới hướng khác, sau một lát liền phát hiện hai thanh đoản côn nữa, lần lượt hô lên:
- Là Sắc Dục Ma Chủ!
- Ở chỗ ta là Đố Ky Ma Chủ!
Celina cũng ngắm nhìn thật lâu bốn thanh đoản côn kia, ánh mắt đây chấn động, thật sự là Ngạo Mạn Ma Chủ, Tham Lam Ma Chủ, Sắc Dục Ma Chủ, Đố Ky Ma Chủ.
Thanh Vũ hơi kiêu ngạo nói:
- Bốn vị Ma Chủ này đều do Viễn Cổ Hồng Hoang Hỗn Độn Ma Viên phong ấn.