← Quay lại trang sách

Chương 1277 Thiếu Một Người Thực Không Chỉnh Tề

Ba Thiết cùng Lục Hí tiếp tục tìm kiếm quanh đại điện, tìm một hồi lâu vẫn không tìm được bất cứ thứ gì.

Thanh Tuyết hoài nghi hỏi:

- Các ngươi đang tìm gì đấy?

Ba Thiết trầm giọng nói:

- Còn một người nữa đâu? Sao không thấy Lười Biếng Ma Chủ?

Lục Hí cũng nhìn về phía Thanh Tuyết Thanh Vũ, chẳng lẽ Lười Biếng Ma Chủ bị đặt ở nơi khác?

Thanh Tuyết cười nói:

- Lười Biếng Ma Chủ trốn nhanh nhất, đã để hắn chạy mất.

Ba người khó có thể tưởng tượng nổi, tại một nơi mình không biết rốt cuộc đã phát sinh đại chiến như thế nào, bảy vị Thâm Uyên Ma Chủ vô địch dưới Chúa tể lại bị phong ấn mất sáu vị!

Kia tất nhiên là một trận chiến thật lớn, hẳn là đã xảy ra ở Thâm Uyên, phong ấn sáu vị Ma Chủ, chắc chắn Hồng Hoang Thần Hệ cũng phải trả giá đại giới khó có thể tưởng tượng nổi, chỉ là không biết thương vong như thế nào.

Lục Hí tiếc nuối nói:

- Đáng tiếc đã để cho Lười Biếng Ma Chủ chạy mất! Thiếu một người liền không chỉnh tê, tiếc quá! Thật sự là tiếc quá!

Ba người đứng trước các phong ấn thưởng thức một hồi, trước kia nào có cơ hội nhìn xuống đám Thâm Uyên Ma Chủ như thế này đâu?!

Thưởng thức xong, lúc này cả ba mới đi theo Thanh Tuyết, Thanh Vũ ra khỏi đại điện, đi về phía hậu viện.

Bên trong hậu viện, trên bãi cỏ đặt một cái bàn, Lý Bình An đang đứng trước bàn, cầm bút lông viết chữ.

Mấy người nhỏ giọng đi vào, lẳng lặng nhìn Lý Bình An viết chữ, không ai dám phát ra tạp âm, thái độ lúc này so với trước đó khác hẳn một trời một vực.

Sau một lát, Lý Bình An thu bút lông lại, một chữ “Gia” thật lớn hiện lên trên giấy, không hề có bất kì Đạo vận hay pháp lực nào, chính là một chữ “Gia” hết sức bình bình đạm đạm.

Celina cảm thán nói:

- Gia! Những người chúng ta đều là những kẻ không nhà, cũng chẳng có người thân.

Lục Hí nói:

- Ta đã từng phân ra một đạo tâm thần hạ giới, thể nghiệm một chút cuộc sống của phàm nhân nơi hạ giới. Một lần trải nghiệm, trên Thần Cách cũng tăng thêm một tầng gông xiểng, chỉ có thời gian dài dằng đặc mới xóa đi nổi.

Lý Bình An chỉ tay một cái, trên đồng cỏ lập tức sinh trưởng tươi tốt mấy sợi dây leo, rất nhanh đã hình thành nên mấy cái ghế dài. Hắn chìa tay nói:

- Mời ngồi!

Ba người đều thi lễ, nói:

- Đa tạ Đạo Chủ!

Từ sau khi bước ra khỏi Tam Thanh đại điện, bao ngạo khí của một bậc Thần Chủ đều bị vứt bỏ, nhõ đâu bị trấn áp thì làm sao bây giờ?!

Lý Bình An cũng ngồi xuống một cái ghế mây, Thanh Tuyết Thanh Vũ quay người rời đi, trong mắt mang theo chút u sầu, chẳng lẽ sư phụ muốn rời đi sao?

Celina nhìn ngực Lý Bình An, kinh ngạc nói:

- Đạo Chủ thụ thương rồi?

Lý Bình An khẽ gật đầu nói:

- Bị thương nhẹ lúc ở Thâm Uyên, nhưng đã không có việc gì rồi.

Ba người lập tức nhớ tới sáu tôn Ma Chủ bị phong ấn bên trong Tam Thanh đại điện, liền vô thức cho rằng Đạo Chủ bị thương hẳn là trong lúc phong ấn các Ma Chủ, xem ra Hồng Hoang phong ấn sáu tôn Ma Chủ đã là cực hạn, nếu không thì cũng đã không để cho Đạo Chủ thụ thương, càng sẽ không để Lười Biếng Ma Chủ thoát đi.

Lý Bình An cười nói:

- Ba vị cư sĩ đến đây là có chuyện gì?

Celina nói:

- Người của chúng ta ở Không Giới Chỉ Địa phát giát ra, dạo gần đây Thâm Uyên có dị động không bình thường, hơn nữa động tác còn rất lớn.

Chúng ta cảm thấy Thâm Uyên dị động ắt hẳn có liên quan đến Hồng Hoang Thần Hệ, nên mới đến đây tìm hiểu một phen, muốn mời Đạo Chủ giải đáp nghi hoặc.

Ba Thiết cùng Lục Hí đều khẽ gật đầu, quả thế không sai.

Celina tiếp tục cảm thán nói:

- Hiện tại cũng không cần hỏi thăm nữa, thật không ngờ Đạo Chủ lại phong ấn sáu tôn Thâm Uyên Ma Chủ, chuyện Thâm Uyên dị động cũng không còn kỳ quái, nếu tin tức này được truyền đi, nhất định chấn động toàn bộ Vĩnh Hằng Thần giới.