← Quay lại trang sách

Chương 1280 Ma Chủ Tìm Tới

Joyce Thần Chủ yếu ớt nói:

- Nếu như Hồng Hoang Thần Hệ thật sự có Chúa tể cảnh, vậy sẽ không chỉ có một tôn, mà ít nhất là ba tôn, như Tam Thanh Đạo Tổ chẳng hạn.

Dương Bình Đại Đế thở dài nói:

- Nếu là ba tôn hẳn cũng có thể đối phó được.

Hiện tại ngay cả bọn hắn cũng không thể nhìn rõ lai lịch của Vô Tận Hư Không, chân lý bản thân vẫn luôn tán thành đã trở nên sai lầm sau khi gặp được Hồng Hoang Thần Hệ, duy ngã độc tôn của quá khứ cũng lặng yên biến mất.

Lại là một tháng trôi qua.

Sáng sớm, bên trong Tam Thanh Quan dưới hạ giới truyền ra tiếng tụng kinh sáng sủa:

- Thủy thiện lợi vạn vật nhi bất tranh, xử chúng nhân chỉ sở ố, cố cơ ư Đạo.

Cư thiện địa, tâm thiện uyên, dữ thiện nhân, ngôn thiện tín, chính thiện trị, sự thiện năng, động thiện thời.

Phù duy bất tranh, cố vô vưu...

Một thân ảnh rụt rè sợ hãi xuất hiện bên ngoài đạo quan, cẩn thận ngồi xổm ở góc tường, không nhúc nhích nghe tiếng tụng kinh bên trong.

Mặt trời mọc lên ở phương Đông, tiếng tụng kinh kết thúc, Lý Bình An mang theo các đệ tử đi ra từ trong Tam Thanh đại điện.

Thanh Vũ cười hì hì nói:

- Sư phụ, con đi mở cửa.

Lý Bình An nói:

- Không cần, hôm nay ta đi.

Các đệ tử đều dùng vẻ mặt kỳ quái nhìn Lý Bình An, thật lạ, sao hôm nay sư phụ lại tự mình đi mở cửa? Chẳng lẽ bên ngoài có khách quý đến? Nhưng dù là khách quý cũng đâu cần sư phụ đích thân nghênh đón đâu!

Lý Bình An bước xuống bậc thang, đi dọc theo con đường thật dài đến trước Tam Thanh Quan đại môn, một tiếng kẽo kẹt vang lên, đại môn được mổ ra, thân ảnh đang ngồi xổm bên ngoài đột ngột đứng lên, vội vàng lui lại hai bước.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí nháy mắt ngưng kết, đối diện chính là Thâm Uyên Khôi Phục Tử Thi Lười Biếng Ma Chủ.

Lười Biếng Ma Chủ vội vàng học theo thi lễ, nói:

- Bái kiến Đạo Chủ!

Trong lòng Lý Bình An âm thầm chuẩn bị triệu hoán Thẻ Thần bí, ngưng trọng hỏi:

- Ma Chủ, ngươi tới đây làm gì?

Lười Biếng Ma Chủ cố gắng nặn ra một nụ cười khó coi, đáp:

- Đạo Chủ, ta là tới đầu hàng.

Lý Bình An kinh ngạc thốt lên:

- Đầu hàng?

Lười Biếng Ma Chủ liên tục gật đầu, gương mặt xanh đen nở một nụ cười đầy miễn cưỡng, nói tiếp:

- Đúng vậy đúng vậy! Ta chính là tới để đầu hàng!

Sau khi chạy trở về, ta đã cân nhắc thật kỹ, cảm thấy Thâm Uyên đã thất thế, cho nên mới muốn đến đây đầu nhập Đạo Chủ. Đạo Chủ xem xét giúp cho, ta là tự nguyện tới đây đầu hàng, có thể không trấn áp ta không? Nếu như ta bị trấn áp, thê thiếp thành đàn của ta ở nhà phải làm sao đây!

Lý Bình An trợn mắt đánh giá Lười Biếng Ma Chủ, hắn còn có thê thiếp thành đàn? Sao cuộc sống còn tốt hơn cả một Đạo Chủ như mình thế này!

Lười Biếng Ma Chủ đứng ở bên ngoài, thoạt nhìn vô cùng cung kính nhìn Lý Bình An, kỳ thật đáy lòng cực kỳ thấp thỏm. Hắn vẫn luôn duy trì cảnh giác mãnh liệt, mặc dù là tới để đầu hàng, nhưng chỉ cần Đạo Chủ để lộ ra chút ý định trấn áp nào thôi, lập tức quay đầu chạy ngay! Nếu trốn không thoát thì hủy diệt luôn cỗ phân thân này, tuyệt đối không để rơi vào trong tay Đạo Chủ!

Lý Bình An quay người đi và trong đạo quan, nói:

- Ngươi theo ta vào đây!

Trong lòng Lười Biếng Ma Chủ thả lỏng, xem ra Đạo Chủ tạm thời không có ý định trấn áp mình, liền cất bước đuổi theo.

Trong viện, đám người Thanh Tuyết Thạch Hạo đánh giá Lười Biếng Ma Chủ, ánh mắt tràn đầy cảnh giác.

Lý Bình An mang theo Lười Biếng Ma Chủ đi vào Tam Thanh đại điện, nếu đã tìm tới đây, tại sao lại không nhận? Nhưng trước tiên phải chấn nhiếp hắn cái đã. Mặc dù lúc trước đã bị Hỗn Độn Ma Viên dọa sợ không nhẹ, nhưng Hỗn Độn Ma Viên còn lâu mới bằng ba vị trong đại điện đây về cái khoản chấn nhiếp tâm thần.

Lý Bình An đi vào trong đại điện, lấy ra ba cây hương dài, cung kính bái ba bái rồi mới cắm hương vào trong đỉnh, sau đó lại quỳ xuống bồ đoàn dưới đất tiếp tục bái lễ.