← Quay lại trang sách

Chương 1281 Giao Đạo Cho Ta

Sau một lát, Lý Bình An đứng dậy đi đến bên cạnh, nhìn về phía Lười Biếng Ma Chủ, nói:

- Nếu đã đến đây đầu hàng, trước hết bái lạy Tam Thanh Đạo Tổ đi đã.

Lúc này Lười Biếng Ma Chủ mới giật mình kêu lên:

- Được!

Nếu đã có ý đính đầu hàng, thể diện Ma Chủ gì gì đó đều phải ném hết qua một bên, mà ban nãy Đạo Chủ cũng có bái lạy, xem ra không phải cố ý làm nhục mình.

Lười Biếng Ma Chủ đến gần bàn hương nến, rút ra ba cây hương, cũng học theo Đạo Chủ bái ba bái, thoạt nhìn ra dáng ra về lắm, lại thắp hương rồi mang hương tới cắm vào trong đỉnh, đến phía trước bồ đoàn quỷ xuống.

Trong nháy mắt nằm rạp xuống đất đó, thân thể Lười Biếng Ma Chủ đột nhiên cứng ngắc, toàn thân run nhè nhẹ, hắn cảm nhận được có ba ánh mắt đang chăm chú nhìn hắn từ trong một nơi tối tăm, ánh mắt ấy bao la mênh mông mà đạm mạc, giống như đấng Thần Linh chí cao vô thượng nhìn xuống sâu kiến nhỏ bé, dù là bậc Chúa tể cũng không thể nào vĩ ngạn bằng ba ánh mắt này được.

Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, Lười Biếng Ma Chủ dần dần trầm mê trong lực lượng vĩ đại của ba ánh mắt đó, dưới ánh nhìn chăm chú ấy, hắn cảm nhận được sự an toàn cực kỳ, cảm nhận được an bình đã lâu không thấy.

Bên trong Tam Thanh đại điện, Bạch Hiểu Thuần đến gần Lý Bình An, nói nhỏ:

- Sư phụ, có khi nào hắn ngủ thiếp đi rồi không?

Trên người Lười Biếng Ma Chủ truyền ra tiếng ngáy rất nhỏ, sắc mặt Lý Bình An trở nên cổ quái, lúc thăm viếng Đạo Tổ thường xảy ra đủ loại tình huống, như ngủ mất thì đây là kẻ đầu tiên.

Lý Bình An bất đắc dĩ nói:

- Đi thôi! Chúng ta đi ăn cơm đi, không cần quản hắn.

Các đệ tử khẽ gật đầu, đi ra phía ngoài. Trong nháy mắt bước ra khỏi cửa, Thanh Tuyết Thanh Vũ cũng nhịn không được quay đầu nhìn về phía Lười Biếng Ma Chủ đang quỳ trên bồ đoàn, sắc mặt cả hai cực kỳ cổ quái, người này ngủ thiếp đi rồi?

Giấc ngủ này chính là một ngày một đêm. Rạng sáng ngày kế tiếp, tiếng tụng kinh sáng sủa vang lên mới khiến Lười Biếng Ma Chủ bừng tỉnh.

Lười Biếng Ma Chủ ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, lắng nghe tiếng tụng kinh đều nhịp, chút không cam lòng khi phải đầu hàng còn tồn đọng trong tâm tư đột nhiên tiêu tán hết, có lẽ như thế này cũng rất tốt.

Tảo khóa kết thúc, Lý Bình An mời Lười Biếng Ma Chủ ăn chút điểm tâm, sau đó hai người an vị trong đại sảnh ở hậu viện.

Lý Bình An ung dung nói:

- Ngươi là Ma Chủ, lại đột ngột đến đây đầu hàng, nói thật lòng, ta cũng không dám tin hoàn toàn.

Lười Biếng Ma Chủ sốt ruột nói:

- Là thật! Đạo Chủ, ngươi nhìn xem, bảy tôn Thâm Uyên Ma Chủ đã bị phong ấn hết sáu người, chỉ còn lại một mình ta, vì kiều thê mỹ thiếp trong nhà, ta cũng không dám làm trái với Đạo Chủ nữa, lúc này mới nhanh chân đến đầu hàng, cầu Đạo Chủ cho ta một con đường sống.

Lý Bình An lắc đầu nói:

- Không đúng, Thâm Uyên không chỉ có bảy tôn Ma Chủ, Thâm Uyên vẫn còn Chúa tể, nếu là Thâm Uyên Chúa tể lệnh cho ngươi đến đây giả vờ đầu hàng, ngươi sẽ làm thế nào?

Lười Biếng Ma Chủ vô thức gật đầu, đáp:

- Đương nhiên làm theo!

Lý Bình An bình thản nhìn Lười Biếng Ma Chủ.

Lười Biếng Ma Chủ trợn tròn mắt, sao lại nói lời thật lòng chứ?

Liên vội vàng nói tiếp:

- Nhưng Thâm Uyên Chúa tể đã bị phong ấn rồi! Ta thật sự là tự mình đến đây đầu hàng. Đạo Chủ, ngươi nhất định phải tin tưởng ta! Ta là thật tẦm!

Lý Bình An nói ra:

- Muốn ta tin tưởng ngươi cũng không khó, mở ra Đạo của mình giao cho ta.

Lười Biếng Ma Chủ nghi hoặc hỏi:

- Đạo của ta?

- Chính là đại thế giới bản nguyên chi lực mà ngươi nắm giữ.

Lười Biếng Ma Chủ chần chờ một chút, gật đầu nói:

- Có thể, nhưng mà phải đến Thâm Uyên, ở đây chỉ là một phân thân của ta, không có được bản nguyên chi lực, mà bản thể của ta lại không cách nào đi vào Vô Tận Hư Không.

- Được, ta đi Thâm Uyên với ngươi.