Chương 1302 Về Nhà
Lý Bình An vui mừng nhìn tất cả đệ tử, năm đó đều là những hài tử, bây giờ đều đã trưởng thành, trở thành cường giả nổi danh toàn bộ đại thế giới.
Lý Bình An mở miệng nói:
- Vi sư dự định trở về.
Tất cả đệ tử lập tức sắc mặt đại biến, thái độ sợ hãi bất an.
- Sư phụ!
- Sư phụ!
Các đệ tử kêu lên sợ hãi.
Thanh Vũ khóc nức nở kêu lên:
- Sư phụ, người không cần chúng con nữa rồi?
Lý Bình An nhìn thái độ sợ hãi bất an của đám đệ tử, đột nhiên cười phì một tiếng, đáp:
- Khẩn trương cái gì? Vi sư chỉ là trở về nhìn xem, cũng không phải không trở lại đây.
Bạch Hiểu Thuần mở to mắt nhìn Lý Bình An, hỏi:
- Sư phụ, người thật sự còn quay lại?
Tất cả đệ tử đều dùng ánh mắt vô cùng đáng thương nhìn Lý Bình An.
Lý Bình An cười nói:
- Yên tâm đi! Đạo của vi sư ở tại nơi này, sao vi sư có thể đi luôn không về? Các con cứ ở lại đây tĩnh tâm chờ đợi.
- Vâng!
Tất cả đệ tử buồn bã lên tiếng.
Lý Bình An khẽ vẫy tay, một đoàn ngũ quang thập sắc quang mang từ trong đầu bay ra, lơ lửng trong bàn tay hắn.
Lý Bình An nhìn vật trong tay, thần sắc cảm khái, rốt cuộc cẩu Hệ thống đã bị ta tìm được, mà cánh cổng về nhà chính là Hệ thống này. Lý Bình An tiện tay quăng vật trong tay lên, nó rơi xuống dưới gốc đào, ngưng tụ lại thành một quang môn huyền ảo.
Lý Bình An đi từng bước về phía quang môn, cuối cùng dừng lại trước nó.
Thanh Vũ khóc nức nở kêu lên:
- Sư phụ, người nhất định phải trở về đấy!
Lý Bình An quay người, cười khoát tay áo, hắn bước hẳn vào trong quang môn, trong chốc lát thiên địa quay cuồng, vô tận thời không lưu chuyển.
Thời điểm Lý Bình An mở mắt ra, hắn đã lại trở về thành thị ngày xưa mình từng sống, vẫn là nơi quen thuộc ấy, nhưng tiểu khu đã bị đỡ bỏ, các ông lão bà lão từng cùng hắn đánh bài rồi nhảy múa trên quảng trường trước kia đã biến mất không thấy đâu nữa, toàn bộ tiểu khu biến thành một công trường.
Trong lòng Lý Bình An chợt cảm thấy kinh hoảng, đây là đã trôi qua bao nhiêu năm rồi? Cha mẹ còn sống chứ? Trong lòng chợt nảy lên một cảm giác vô cùng bức thiết, muốn lập tức trở về quê quán nhìn xem.
Thân ảnh Lý Bình An lóe lên, nhát mắt xuyên qua không gian trở về quê quán, hắn đứng trước cửa nhà mình, có thể nghe được rõ ràng thanh âm bốp bốp bốp vang lên liên hồi ở bên trong.
- Ai u! Lên đường, chú ý tới đường đi chứt Dao Cơ đi lên đường, Trấn Nguyên Tử cẩn thận!
Cha ơi! Trong lòng Lý Bình An chợt thấy ấm áp, cha còn sống?
Hắn đưa tay đẩy một cái, cửa nhà lập tức được mở ra, khóa cửa bị bắn bay, hắn không chờ nổi sải bước đi vào, chỉ thấy bên trong phòng có một người đàn ông trung niên đang ngồi trước bàn chơi trò chơi.
Lý Bình An bước nhanh về phía trước, ôm châm lấy người đàn ông, vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ kêu lên:
- Cha ơi! Người còn sống, thật tốt quá!
- Ai u! Làm gì chứ? Đừng quấy rầy ta chơi, đi ra, đi ra!
Người đàn ông vỗ vỗ tay Lý Bình An, tỏ ra cực kỳ ghét bỏ nói.
Lý Bình An buông tay ra, trong mắt đầy lệ nóng, cha vẫn còn sống, vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi!
- Sao con trở về nhanh thế?
- Cha à, bây giờ con trai cha đã là Tiên Nhân rồi, con có thể mang theo cha và mẹ cùng nhau trường sinh. Đúng rồi, mẹ con đâu?
Con nhớ me.
- Mẹ con giận dỗi cha rồi, đi tìm chị con đi.
Người đàn ông u buồn nói.
Lý Bình An đột nhiên trợn mắt, chấn kinh kêu lên:
- Con còn có một người chị? Sao con không biết?
- Lúc con còn nhỏ, chị con còn từng ôm con mà, chỉ là sau này nó khá bận rộn, đã cùng dì con ra ngoài làm nhiệm vụ.
- Con còn có một người dì?!
- Ủa? Con không biết à? Chẳng lẽ ta chưa nói với con?
- Hoàn toàn không có!