Chương 1301 Khôi Phục
Thân ảnh Lý Bình An trong Hỗn Độn nhạt dần đi rồi biến mất.
Bảy tôn Chúa tể chậm rãi đứng dậy.
Quang Minh Chúa tể cảm khái nói ra:
- Không nghĩ tới cuối cùng lại là Đạo Chủ thành tựu Vĩnh Hằng.
Lôi chỉ Chúa tể Thái Thanh không cam tâm kêu lên:
- Chúng ta mưu đồ vô số năm!
Võ chi Chúa tể Hạng Vũ lạnh giọng nói:
- Thế thì sao chứ? Thực lực không bằng người thì nhận đi.
Ban nãy, nếu song kiếm lão giả kia muốn giết ta, chỉ e ta không sống nổi rồi.
Nhớ tới đại chiến khi nãy, trong lòng chư vị Chúa tể đều nảy sinh tuyệt vọng, thật là cường đại, quá sức cường đại, mạnh đến mức không cách nào địch nổi.
Đây chính là sự chênh lệch mà thế giới bản nguyên mang tới?
Đại thế giới này được một tôn Hỗn Độn Ma Thần mở ra, nhiều nhất chỉ có thể sinh ra một tôn thánh Nhân, mà Hồng Hoang thì lại được hình thành từ nhục thân của ba ngàn Hỗn Độn Ma Thần, Hồng Hoang bản nguyên cường thịnh, số Thánh Nhân ra đời có Dương Mi, Hồng Quân, Thái Thượng? Nguyên Thủy? Thông Thiên? Nữ Oa? Tiếp Dẫn, Chuẩn Đề, La Hầu, Ngọc Đế... Có thể đoán được sau đó vẫn còn rất nhiều.
Bên trong Tam Thanh Quan, Thâm Uyên Chúa tể quỳ trên mặt đất, phát ra từng tiếng gầm thét, nàng ta cố gắng giãy dụa, mặt đất rung động ầm ầm, nhưng căn bản là không có cách nào đứng lên.
Thân ảnh Lý Bình An hiện lên, hắn vung tay một cái, Thâm Uyên Chúa tể lập tức bay vào trong Tam Thanh đại điện, Lý Bình An cũng nhẹ nhàng vào theo, Tam Thanh đại điện ầm ầm đóng lại.
Đám người Thanh Tuyết, Thanh Vũ, Thạch Hạo, Ninh Khuyết, Bạch Hiểu Thuần cũng liên tiếp trở về.
Tiếp đó, Hồng Hoang bay lên dung hợp cùng toàn bộ Vĩnh Hằng Thần giới, tạo ra tân Hồng Hoang, trở thành trung tâm vạn giới.
Mất rất nhiều năm, mọi thứ mới hoàn toàn ổn định lại, đại thế giới khôi phục yên tĩnh, Thiên Đình Địa Phủ tuần tra vạn giới.
Buổi sáng hôm đó, Tam Thanh đại điện đóng chặt mấy năm đột nhiên ầm vang mở ra, hai thân ảnh ở bên trong bước ra, đón ánh mặt trời buổi sớm, một người là Lý Bình An, người còn lại là Dạ Vũ toàn thân hồng y thêu mẫu đơn sặc sỡ.
Trong viện, Thanh Tuyết kinh hỉ kêu lên:
- Dạ Vũ tỷ tỷ!
Thân ảnh Dạ Vũ lóe lên xuất hiện trước mặt Thanh Tuyết, nàng xoa đầu Thanh Tuyết, cười nói:
- Thanh Tuyết tiểu muội muội cũng đã trưởng thành nha!
Thanh Tuyết cao hứng kêu lên:
- Dạ Vũ tỷ tỷ, ngươi khôi phục rồi?
Dạ Vũ đắc ý nói:
- Đương nhiên, ta dùng ý chí kiên định không thay đổi của mình cắn nuốt Thâm Uyên Chúa tể, từ đây ta chính là Thâm Uyên Chúa tể.
- Thế nhưng Thâm Uyên đã không còn!
- Vậy là tốt nhất, dù sao ta cũng chẳng muốn quản. Thanh Tuyết tiểu muội muội, ngày sau gặp lại, bây giờ ta phải đi tìm tiểu Khổng Tước trước, cũng không biết nàng thế nào rồi, thật sự nhớ muốn chết!
- Phần Thiên Khổng Tước cư sĩ tại Địa phủ.
- Ta có thể cảm ứng được.
Thân ảnh Dạ Vũ lóe lên biến mất.
Bên trong Địa Phủ, Phần Thiên Khổng Tước đang ngồi bên bờ Vong Xuyên, cả người tỏa ra khí chất xuống dốc tiêu điều.
Phần Thiên Khổng Tước đột nhiên mở to mắt, nước mắt vui sướng chảy ra, nàng ngẩng đầu hân hoan nói:
- Bệ hạ trở về.
Bên trong Tam Thanh Quan, Lý Bình An mở miệng nói:
- Đều trở về đi! Vi sư có chuyện muốn tuyên bố.
Bên trong Địa Phủ, Ninh Khuyết đột nhiên đứng lên, thân ảnh nháy mắt biến mất.
Hồng Hoang Thiên Đình, Thạch Hạo một thân long bào hóa thành đạo bào, lập tức rời đi.
Bên trong dãy núi, Bạch Hiểu Thuần đang cưỡi Đại Bạch trư nhàn nhã đi dạo, ánh mắt trở nên sợ hãi pha lẫn vui mừng, cả người lẫn trư lập tức biến mất không thấy đâu nữa.
Trong nháy mắt, rất nhiều đệ tử của Lý Bình An đều tụ tập bên trong Tam Thanh Quan, cung kính đứng trước mặt Lý Bình An.