tám mươi ba ngày sau
HAI TUẦN SAU, Đại Tá quay lại từ kì nghỉ xuân với hai quyển vở ghi đầy kế hoạch chi tiết của trò chơi khăm, phác thảo nhiều địa điểm khác nhau, và danh sách những rắc rối có thể nảy sinh và hướng giải quyết chúng dài bốn mươi trang chia làm hai cột. Gã tính toán tỉ mỉ từng giây từng phút, từng phân nhỏ, rồi tính lại cho chắc, như thể không chịu nổi ý nghĩ làm cô ấy thất vọng lần nữa. Và tôi đang đọc Âm Thanh và Cuồng Nộ, cuốn mà tôi đáng ra phải đọc hồi giữa tháng Hai, và tôi ngẩng lên khi nghe tiếng sột soạt trên giường, và Đại Tá nói, “Tập họp cả nhóm lại thôi.” Và rồi tôi lao ra ngoài trời mùa xuân u ám để đánh thức Lara và Takumi, rồi đem họ tới Phòng 43. Thành viên Đêm Chuồng Bò vẫn còn nguyên hoặc nguyên vẹn nhất có thể để chuẩn bị cho Trò Chơi Khăm Tưởng Nhớ Alaska Young.
Ba người chúng tôi ngồi trên sofa trong lúc Đại Tá đứng trước mặt cả bọn, vạch ra những nét chính của kế hoạch và phần việc của chúng tôi trong đó với vẻ hào hứng mà tôi đã không thấy ở gã kể từ Trước Đó. Khi giải thích xong, gã hỏi, “Còn thắc mắc gì không?”
“Có,” Takumi nói. “Nó thật sự sẽ thành công sao?”
“À, thứ nhất chúng ta phải tìm một vũ công thoát y. Và thứ hai Bé Bự phải thuyết phục được cha nó.”
“Được rồi, vậy,” Takumi bảo. “Bắt tay vào việc thôi.”
tám mươi bốn ngày sauMỖI MÙA XUÂN, Culver Creek sẽ cho nghỉ một trưa thứ Sáu, và tất cả học sinh, cán bộ và nhân viên phải đến phòng tập thể dục cho Ngày Diễn Thuyết. Ngày Diễn Thuyết gồm hai diễn thuyết gia, thường là người nổi tiếng hoặc chính trị gia hoặc học giả tầm trung, những nguôi sẽ đến diễn thuyết tại trường học để lãnh ba trăm đô-la được đề ra trong kinh phí. Khối mười một chọn người đầu tiên và khối mười hai chọn người thứ hai, và những ai đã từng tham dự Ngày Diễn Thuyết đều đồng ý rằng nó chán muốn chết. Chúng tôi định hâm nóng Ngày Diễn Thuyết một chút.
Tất cả những gì chúng tôi cần làm là thuyết phục Đại Bàng để “Tiến Sĩ NVilliam Morse,” một “người bạn của cha em’’ và là một “học giả xuất sắc về lệch lạc tình dục ở lứa tuổi thanh thiếu niên,” làm diễn thuyết gia của lớp mười một.
Nên tôi gọi cho cha ở chỗ làm, và thư kí của ông, Paul, hỏi tôi liệu mọi chuyện có ổn không, và tôi tự hỏi vì sao mọi người, tất cả mọi người, đều hỏi tôi liệu mọi chuyện có ổn không khi tôi gọi vào bất kì giờ nào ngoại trừ sáng Chủ Nhật.
“Vâng, em ổn ạ.”
Cha tôi bắt máy. “Chào, Miles. Mọi chuyện ổn chứ con?”
Tôi cười to và nói khẽ vào điện thoại, vì mọi ngưòi đang đi lại xung quanh. “Vâng ạ, thưa cha. Mọi chuyện đều ổn. A, cha còn nhớ vụ cha ăn trộm chuông trường và chôn nó ở nghĩa trang không?”
“Trò chơi khăm tuyệt nhất Culver Creek,” ông tự hào đáp lại.
“Từng một thời, cha ơi. Đã từng. Nên ừm, cha có thể giúp con thực hiện trò chơi khăm đời thứ hai tuyệt vời nhất Culver Creek không?”
“Ồ, cha không biết đâu, Miles. Cha không muốn con gặp rắc rối.”
“A, không đâu ạ. Cả khối mười một sẽ cùng thực hiện nó. Và sẽ không có ai bị thương hay gì đâu. Vì, à, cha nhớ Ngày Diễn Thuyết chứ?”
“Quỷ thần ơi, nó chán lắm. Gần như tệ hơn đi học ấy.”
“Dạ, ừm, con cần cha đóng giả diễn thuyết gia của chúng con, Tiến Sĩ William Morse, giáo sư tâm lý học ở Đại Học Trung Tâm Florida và một chuyên gia về tìm hiểu tình dục ở lứa tuổi thanh thiếu niên.”
Cha im lặng một lúc lâu, và tôi nhìn xuống bông hoa cuối cùng của Alaska và chờ ông hỏi trò chơi khăm là gì, và tôi đã có thể nói với ông, nhưng tôi chỉ nghe tiếng ông thở chầm chậm vào điện thoại, và rồi ông nói, “Cha sẽ không hỏi đâu. Ừmm.” Ông thở dài. “Thề với Chúa là con sẽ không nói với mẹ đi.”
“Con thề với Chúa.” Tôi khựng lại. Tôi mất một giây để nhớ ra tên thật của Đại Bàng. “Thầy Starnes sẽ gọi cha trong vòng mười phút nữa.”
“Được, tên của cha là Tiến Sĩ William Morse, và cha là một giáo sư tâm lí học, và tình dục ở lứa tuổi thanh thiếu niên?”
“Đúng rồi. Cha là tuyệt nhất.”
“Cha chỉ muốn xem con có hơn cha không thôi,” ông nói và cười lớn.
Dù đấy là một cực hình với Đại Tá, nhưng trò chơi khăm sẽ không hiệu quả nếu thiếu sự trợ giúp của lũ Chiến Binh Ngày Thường, đặc biệt là khối trưởng khối mười hai Longwell Chase, giờ đã để lại kiểu tóc giẻ lau nhà. Nhưng cả đám Chiến Binh thích ý tưởng đó, nên tôi đến gặp Longwell trong phòng và nói, “Đi thôi.”
Longwell Chase và tôi không có gì để nói với nhau và cũng không muốn giả vờ thân thiết, nên chúng tôi im lặng đi tới nhà Đại Bàng. Đại Bàng mở cửa trước khi chúng tôi kịp gõ. Ông hơi nghiêng đầu khi thấy chúng tôi, tỏ vẻ khó hiểu và, đúng thật, chúng tôi là một cặp đôi quái gở, với cái quần kaki gấp nếp được ủi thẳng thớm của Longwell và cái quần jean màu xanh đang-chờ-được-giặt của tôi.
“Người đại diện chúng em chọn là bạn của cha Miles,” Longwell nói. “Tiến Sĩ William Morse. Ông ấy là một giáo sư Ở trường đại học dưới Florida, và ông ấy nghiên cứu về tình dục ở lứa tuổi thanh thiếu niên.”
“Các trò muốn nghe tranh cãi, đúng không?”
“Ơ không ạ,” tôi nói. “Em chi vừa mới gặp Tiến Sĩ Morse. Ông ấy rất thú vị, nhưng không thích tranh luận tí nào. Ông ấy chỉ nghiên cứu, ừm, cách nhận thức về tình dục của thanh thiếu niên vẫn đang thay đổi và phát triển. Ý em là, ông ấy phản đối quan hệ tình dục trước hôn nhân.’ “Ừ. Số điện thoại của ông ấy là gì?” tôi đưa Đại Bàng một mảnh giấy, và ổng đến chỗ điện thoại treo tường và quay số. “Vâng, xin chào. Tôi muốn gặp Tiến Sĩ Morse?... Vâng, cảm ơn... Xin chào, Tiến Sĩ Morse. Em Miles Haher đang ở nhà tôi, và em ấy nói... được, tuyệt vời... Vâng, tôi đang tự hỏi’’—Đại Bàng dừng lại, quấn dây điện thoại quanh ngón tay—“tự hỏi, ừm, liệu ngài có thể—miễn ngài nhớ rằng đây là những người trẻ dễ bị ảnh hưởng. Chúng tôi không muốn một cuộc thảo luận quá trần trụi... Tuyệt vời. Tuyệt vời. Tôi mừng vì ngài hiểu... ngài cũng vậy, thưa ngài. Hẹn gặp ngài sớm!” Đại Bàng cúp điện thoại, mỉm cười, và nói, “Một lựa chọn hoàn hảo! Ngài ấy có vẻ là một người thú vị.”
“Ồ vâng," Longwell nghiêm túc đáp lời. “Em nghĩ ông ấy sẽ vô cùng thú vị.”
một trăm lẻ hai ngày sauCHA TÔI ĐÓNG GIẢ Tiến Sĩ William Morse trên điện thoại, nhưng người đóng giả ông ấy ngoài đời có tên là Maxx với hai chữ X, tuy tên của anh ta thật ra là Stan, ngoại trừ việc vào Ngày Diễn Thuyết tên anh sẽ là, hẳn nhiên, Tiến Sĩ William Morse. Thật sự thì chẳng biết đâu mà lần, anh ta là một nam vũ công thoát y với nhiều bí danh hơn là một điệp viên CIA nằm vùng.
Bốn “công ty” đầu tiên mà Đại Tá gọi đã từ chối chúng tôi. Phải đến khi mò tới danh mục B trong mục “Giải trí” của Trang Vàng chúng tôi mới tìm thấy Bachelorette Tiệc Tùng Nè. Chủ của cơ sở ấy rất thích ý tưởng này, nhưng, ông ấy bảo, “Maxx sẽ thích lắm đấy. Nhưng không khỏa thân. Không phải trước mặt lũ trẻ.” Chúng tôi đồng ý với chút miễn cưỡng.
Để bảo đảm rằng không ai trong chúng tôi đào ngũ, Takumi và tôi thu năm đô-la từ mỗi đứa lớp mười một ở Culver Creek để trả phí xuất hiện cho “Tiến Sĩ William Morse”, vì chúng tôi không nghĩ Đại Bàng sẽ muốn trả tiền cho anh ta sau khi chứng kiến màn, ừm, diễn thuyết. Tôi trả cho Đại Tá năm đô-la. “Tao có cảm giác mình đã được mày thương hại,” gã nói, chỉ về phía cuốn sổ đóng gáy chi chít những kế hoạch.
Trong lúc ngồi học sáng hôm đó, tôi không thể nghĩ về điều gì khác. Đám lớp mười một đã biết chuyện gần hai tuần, và tới giờ vẫn chưa có tin đồn nào bị rò rỉ dù là nhỏ nhất. Nhưng toàn Creek nhốn nháo vì buôn chuyện, đặc biệt là lũ Chiến Binh Ngày Thường, và nếu chỉ một đứa kể với một đứa bạn và đứa bạn ấy đi kể với một đứa bạn khác và đứa bạn khác ấy lại đi kể với một đứa bạn khác nữa và đứa bạn khác nữa đó đi kể với Đại Bàng, mọi thứ sẽ tiêu tan.
Tập tục không mách lẻo của Creek đã suôn sẻ vượt qua bài kiểm tra, nhưng sáng hôm ấy khi đã 11:50 mà Maxx/ Stan/Tiến Sĩ Morse vẫn chưa xuất hiện, tôi tưởng Đại Tá sẽ điên lên mất. Gã ngồi trên thanh chắn xe hơi trong bãi đỗ của học sinh, đầu gã gục xuống, liên tục vò rối mái tóc đen rậm của mình, như thể gã đang muốn tìm cái gì trong đó. Maxx hứa sẽ đến lúc 11:40, hai mươi phút trước khi Ngày Diễn Thuyết chính thức bắt đầu, đủ thời gian để anh ta học thuộc diễn văn và mọi thứ. Tôi đứng kế Đại Tá, lo lắng nhưng im lặng, chờ đợi. Chúng tôi bảo Takumi đi gọi “công ty” và hỏi xem “diễn viên” đang ở đâu.
‘Trong số những sai lầm có thể xảy ra mà tao đã nghĩ đến không có cái này. Chúng ta không có giải pháp nào cả.”
Takumi chạy đến, cẩn thận không nói gì với chúng tôi đến khi lại gần. Học sinh bắt đầu đi vào phòng tập thể dục. Trễ rồi trễ rồi trễ rồi trễ rồi: Chúng tôi thật sự không có yêu cầu gì nhiều với anh ta. Chúng tôi đã soạn sẵn diễn văn. Chúng tôi đã lên kế hoạch trước mọi thứ. Tất cả những gì Maxx cần làm là mặc đồ và xuất hiện. Thế mà...
‘‘Bên công ty bảo,” Takumi nói, “anh ta đang đến.”
“Đang đến?” Đại Tá nói, vò đầu cật lực hơn. “Đang đến? Anh ta đã trễ rồi.”
“Họ bảo chắc anh ta sẽ…” và rồi nỗi lo của chúng tôi bất chợt tan biến khi một chiếc xe tải nhỏ màu xanh quẹo vào bãi đỗ xe, và tôi thấy một người vận đồ com-lê ngồi bên trong.
“Anh ta nên là Maxx thì hơn,” Đại Tá nói trong khi chiếc xe dừng lại. Gã chạy tới cửa trước.
“Anh là Maxx,” người đàn ông nói khi mở cửa.
“Tôi là đại diện vô danh của khối mười một,” Đại Tá trả lời, bắt tay Maxx. Anh ta khoảng ba mươi tuổi, da ngăm, vai rộng, với quai hàm rắn rỏi và chòm râu dê tỉa gọn màu đen.
Chúng tôi đưa Maxx một tờ bản sao của diễn văn, và anh ta đọc lướt qua nó thật nhanh.
“Anh có thắc mắc gì không?” tôi hỏi.
“Ừ, có. Dựa vào bản chất của sự kiện này, anh nghĩ các cậu nên trả tiền cho anh trước.”
Anh ta tạo cho tới ấn tượng rạch ròi, thậm chí chuyên nghiệp, và tôi cảm thấy vô cùng tự tin, như thể Alaska đã tìm ra nam vũ công thoát y giỏi nhất ở trung tâm Alabama và dẫn chúng tôi đến chỗ anh ta vậy.
Takumi mở cốp xe SUV của cậu ta và lấy ra cái túi giấy đi chợ với 320 đô-la ở trong. “Của anh đây, Maxx,” cậu ta nói. “Được rồi, Bé Bự đây sẽ ngồi với anh, vì anh là bạn của cha Bé Bự. Vụ này có trong diễn văn. Nhưng, ùm, bọn em mong rằng nếu anh bị thẩm vấn khi tất cả mọi chuyện kết thúc, anh có thể nể tình mà nói rằng cả khối mười một đã gọi đến để thuê anh, vì bọn em không muốn Bé Bự phải gặp rắc rối nào hết.”
Anh ta bật cười. “Nghe được đó. Anh nhận vụ này vì anh nghĩ rằng rất vui. Ước gì anh đã nghĩ ra nó hồi học cấp ba.” Trong lúc tôi bước vào phòng tập thể dục, Maxx/Tiến Sĩ William Morse đi kế bên, Takumi và Đại Tá đi cách tôi một khoảng vừa phải, tôi biết mình có khả năng bị bắt hơn bất cứ ai. Nhưng tôi đã đọc cẩm Nang Culver Creek thật kĩ suốt mấy tuần qua, và tôi nhắc mình nhớ về hai lời biện hộ khả dĩ của mình, phòng trường hợp gặp phải rắc rối: 1. Về cơ bản, không có luật nào cấm trả tiền cho vũ công thoát y để nhảy trước trường. 2. Không có bằng chứng nào cho thấy tôi là người đứng sau âm mưu cả. Tất cả chỉ biết rằng tôi đã đưa người tôi tưởng là một chuyên gia về tình dục lệch lạc ở thanh thiếu niên nhưng hóa ra lại là một gã biến thái vào trường.
Tôi ngồi xuống cùng Tiến Sĩ William Morse ở chính giữa hàng ghế trước. Vài đứa lớp chín ngồi sau tôi, nhưng lát sau khi Đại Tá đến cùng Lara, gã đã lịch sự bảo chúng. “Cảm ơn vì đã giữ chỗ giúp anh,’’ và đuổi chúng đi. Theo đúng kế hoạch, Takumi đang ở trong phòng dụng cụ trên tầng hai, kết nối thiết bị âm thanh của cậu ta đến loa phóng thanh trong phòng tập. Tôi quay sang Tiến Sĩ Morse và nói, “Chúng ta nên thân ái nhìn nhau và trò chuyện như thể anh là bạn của cha mẹ em.”
Anh ta mỉm cười và gật đầu. “Ông ấy là một người tuyệt vời, cha của em. Và mẹ của em, thật xinh đẹp.” Tôi đảo mắt, hơi hãi một chút. Dẫu vậy, tôi vẫn thích thằng cha vũ công này. Đại Tá đến đúng buổi trưa, chào diễn thuyết gia của khối mười hai, một cựu trưởng ban tư pháp ở Alabama và rồi tới chỗ Tiến Sĩ Morse, đã đứng thẳng lưng và khẽ cúi chào trong lúc bắt tay Đại Bàng có lẽ quá trịnh trọng và Đại Bàng nói, “Chúng tôi rất vui được chào đón ngài,” và Maxx trả lời, “Cảm ơn. Mong rằng tôi không làm mọi người thất vọng.”
Tôi không lo về chuyện bị đuổi học. Tôi thậm chí còn không lo về chuyện khiến Đại Tá bị đuổi học, mặc dù có lẽ tôi nên thế. Tôi lo mọi chuyện sẽ thất bại vì Alaska đã không lên kế hoạch. Có lẽ không có trò chơi khăm nào xứng đáng với Alaska thành công mà thiếu cô ấy.
Đại Bàng đứng sau bục giảng.
“Đây là một ngày mang tính lịch sử ở Culver Creek. Nhờ khả năng nhìn xa trông rộng từ nguời sáng lập Phillip Garden của chúng ta mà các em, những học sinh và chúng tôi, những giáo viên, có thể nghỉ một buổi trưa trong năm để được lắng nghe những bài phát biểu thông thái xuất phát từ bên ngoài truờng, và chúng ta gặp nhau ở đây hằng năm để học hỏi từ họ, để nhìn ra thế giới như họ. Hôm nay, diễn thuyết gia của khối mười một là Tiến Sĩ William Morse, giáo sư tâm lí ở Đại Học Trung Tâm Florida và một học giả được nhiều người kính trọng. Hôm nay ngài ấy đến đây để nói về thanh thiếu niên và bản năng sinh dục, một chủ đề mà tôi chắc rằng các em sẽ thấy thú vị. Nào, xin mời Tiến Sĩ Morse bước lên bục giảng.”
Chúng tôi vỗ tay. Tim tôi đập mạnh trong lồng ngực như muốn hòa theo. Trong lúc Maxx đi đến bục giảng, Lara cúi xuống thì thầm với tôi, “Anh ấy quyến rủ quá.” “Cảm ơn, thầy Starnes.” Maxx mỉm cười và gật đầu với Đại Bàng, đoạn vuốt lại xấp giấy trong tay và đặt nó lên bệ. Đến tôi còn suýt tin rằng anh ta là một giáo sư tâm lí thực thụ. Tôi tự hỏi có phải anh ta cũng làm diễn viên để kiếm thêm không.
Anh ta đọc một mạch diễn văn mà không ngẩng lên, nhưng anh ta đọc với dáng vẻ tự tin, duyên dáng của một học giả hơi kênh kiệu. “Hôm nay tôi đến đây để nói với các em chủ đề vô cùng hấp dẫn về bản năng sinh dục ở lứa tuổi thanh thiếu niên. Nghiên cứu của tôi thuộc lĩnh vực ngôn ngữ sinh dục, đặc biệt là cách những người trẻ bàn về tình dục và những vấn để liên quan. Ví dụ, tôi muốn tìm hiểu vì sao hai chữ cánh tay không thể làm các em cười, nhưng hai chữ âm đạo thì có thể.” Và thật vậy, có vài tiếng khúc khích e dè từ phía khán đài. “Cách những thanh niên nói về cơ thể của người khác thể hiện rất rõ về xã hội của chúng ta. Ở thế giới hiện nay, con trai sẽ dễ đánh giá cơ thể của con gái hơn là ngược lại. Những cậu trai sẽ bàn luận với nhau về chuyện cô này cô nọ ngực bự, trong khi các cô gái có thể sẽ chỉ khen cậu trai kia dễ thương, một từ miêu tả đặc điểm cơ thể lẫn tính cách. Hệ quả của việc này khiến các cô gái bị xem như đồ vật, trong khi con trai được con gái xem như một cá nhân”
Rồi Lara đứng dậy, và bằng chất giọng khẽ khàng, ngây thơ của mình, cắt ngang lời Tiến Sĩ Morse. “Anh quyến rủ quá! Em muốn anh im đi và cởi áo ra.”
Cả đám học sinh bật cười, nhưng toàn bộ giáo viên quay lại và nhìn em chằm chằm, sửng sốt đến câm lặng. Đoạn em ngồi xuống.
“Tên em là gì, cô bé?”
“Lara,” em đáp.
“Nào, Lara,” Maxx nói, nhìn xuống giấy để nhớ lời thoại, “Trường hợp chúng ta có ở đây rất thú vị, một cô gái đang đánh giá tôi, một người đàn ông. Nó bất thường đến nỗi tôi chỉ có thể đoán rằng em đang cố tỏ ra hài hước.” Lara đứng dậy lần nữa và hét lên, “Em không đùa đao! Anh cởi đồ ra đi.”
Anh ta lo lắng nhìn xuống giấy lần nữa, và rồi ngẩng lên nhìn tất cả chúng tôi, mỉm cười. “Chà, lật đổ ách gia trưởng thật sự rất quan trọng, và tôi đoán đây cũng là một cách. Được rồi, vậy,” anh ta nói, bước sang bên trái bực giảng. Rồi anh ta hét lên, đủ lớn để Takumi ở trên lầu có thể nghe thấy, “Dành tặng Alaska Young.”
Và tiếng bass dồn dập của trong bài “Xõa” của Prince phát lên từ loa phóng thanh, Tiến Sĩ William dùng một tay túm ống quần, tay còn lại kéo ve áo khoác, và khóa Velcro đứt đôi và trang phục trình diễn của anh ta rơi xuống, để lộ Maxx với hai chữ XX, một gã cơ bắp cuồn cuộn với tám múi ở bụng và cơ ngực nảy nở, và Maxx đứng trước chúng tôi, mỉm cười, mặc độc chiếc quần lót bó thật sát, nhưng không phải màu trắng, quần da thuộc màu đen.
Đặt chân vào vị trí, Maxx đưa tay theo điệu nhạc, và đám đông vỡ òa trong tiếng cười và tiếng vỗ tay chói tai liên tục, màn hoan hô hoành tráng nhất trong lịch sử lâu đời của Ngày Diễn Thuyết. Đại Bàng đứng bật dậy, và sau khi ổng đứng dậy, Maxx liền ngưng nhảy, nhưng anh ta ưỡn căng cơ ngực và làm chúng nảy lên xuống thật nhanh theo điệu nhạc trước mặt Đại Bàng, ổng không cười nhưng bặm môi như thể đang cố nhịn cười, đoạn chĩa ngón cái ra hiệu cho Maxx đi về, và Maxx đã nghe theo.
Mắt tôi dõi theo Maxx ra khỏi cửa, và tôi thấy Takumi đứng ở lối vào, hân hoan huơ hai nắm đấm lên cao trước khi chạy ngược lên lầu để tắt nhạc. Tôi mừng vì ít nhất cậu ta xem trình diễn được một chút.
Takumi có dư thời gian để tháo rời thiết bị, vì tiếng cười nói kéo dài chừng vài phút trong khi Đại Bàng liên tục lặp lại, “Được rồi. Được rồi. Trật tự nào. Trật tự, tất cá các em. Trật tự ngay.”
Diễn thuyết gia của khối mười hai lên nói tiếp. Ổng chịu thua. Và khi chúng tôi rời khỏi phòng tập thể dục, những khối khác vây quanh chúng tôi, gặng hỏi, “Là anh/ nhóc hả?” và tôi chỉ mỉm cười rồi bảo không, vì đấy không phải là tôi, hay Đại Tá hay Takumi hay Lara hay Longwell Chase hay một ai khác trong phòng. Nó là ý tưởng của Alaska từ đầu đến cuối. Phần khó nhất trong việc bày trò, Alaska từng nói với tôi, là không thể tự thú. Nhưng giờ tôi đã có thể tự thú thay cô ấy. Và trong lúc tôi thong thả đi ra, tôi sẽ nói với bất cứ ai muốn nghe, “Không. Không phải chúng tôi. Là Alaska đấy.”
Bốn người chúng tôi trở về Phòng 43, rạng rỡ vì kế hoạch thành công, bảo đảm Creek sẽ không bao giờ được chiêm ngưỡng một trò chơi khăm đáo để như thế nữa, và tôi đã không nghĩ đến chuyện dính vào rắc rối đến khi Đại Bàng mở cửa phòng và đứng trước chúng tôi, và lắc đầu khinh khỉnh.
“Tôi biết mấy trò là thủ phạm,” Đại Bàng khẳng định. Chúng tôi im lặng nhìn ổng. Ổng hay nói xạo. Có lẽ ổng đang nói xạo chúng tôi.
“Đừng bao giờ làm thế nữa,” ổng bảo. “Nhưng lạy Chúa, lật đổ ách gia trưởng’ nghe như em ấy tự mình viết diễn văn vậy.” Ổng mỉm cười và đóng cửa.