Phần 3 10
TÔI NHÌN GOBI QUA Ô CỬA SỔ XE KHÁCH. Cô nhóc đang bận liếm láp sạch sẽ tất cả vụn thịt nướng còn sót lại sau bữa tiệc. Nurali đang chỉ huy những tình nguyện viên còn lại. Mới vừa rồi, họ đã xếp các vận động viên cuối cùng lên một chiếc xe khách khác. Gobi dừng lại. Cô nhóc nhìn lên. Là tôi tự tưởng tượng ra hay Gobi thực sự đã phát hiện ra điều gì đó bất thường ? Xe khách nổ máy. Gobi giật mình, bắt đầu chạy lên chạy xuống , y như lúc chúng tôi ở bờ sông. Cô nhóc đang tìm thứ gì đó? Hay ai đó? Hay tôi? Gobi cụp đuôi, tai vểnh lên nghe ngóng. Có điều gì đó thôi thúc tôi lết cơ thể đau nhức ra khỏi chỗ ngồi, xuống xe và ôm cô nhóc trong vòng tay một lần nữa.
Thật ngớ ngẩn, tôi tự nhủ. Tôi chợt thấy mình như một người cha dõi theo bước chân con trong ngày đầu tiên con đến trường vậy.
Xe vừa lăn bánh, tôi đã thấy Nurali vẫy Gobi đến bên cạnh, cho cô nhóc ít thịt và xoa xoa chỏm lông màu nâu bù xù như tổ quạ trên đỉnh đầu nhóc ta.
Tôi về lại xe ngồi và ép mình nghĩ về chuyện khác. Bất cứ chuyện gì.
Chuyến xe trở về Hami lần này không có gì khác lần chúng tôi rời khỏi đó một tuần trước. Hôm đó, tôi chỉ ngồi và nói đôi ba câu với người ngồi kế bên. Tôi còn bực bội vì phải nghe tiếng nói cười của mấy cậu người Ma Cao đằng sau. Tôi quay lại mấy lần liền chỉ mong họ biết ý và giữ trật tự.
Nhưng về Hami lần này, tôi lại muốn trả thêm tiền để ngồi bên cạnh mấy cậu người Ma Cao và nghe họ cười nói ấy chứ. Giờ tôi chỉ mong có ai đó làm tôi phân tâm thôi. Tiếc thay, ba người họ ngồi xe khác mất rồi. Trên xe, sự im lặng bao trùm, những người bạn đồng hành của tôi không ai nói gì, phần do không khí hậu mùa giải, hậu tiệc nướng ngoài trời, lơ mơ sau trận bia bọt, để lại tôi một mình với cả mớ suy nghĩ.
Sao khó khăn đến vậy? Tôi không biết cũng có lúc tôi cảm thấy thế này. Không phải tạm biệt. Vài giờ nữa, tôi sẽ gặp lại Gobi thôi mà.
Một kế hoạch đơn giản như bao kế hoạch khác. Nurali, người phụ nữ từng qua loa đại khái với tôi trong trận bão cát, sẽ lái xe đưa Gobi trở về Hami. Tại đây, chúng tôi tham gia một bữa tối trao giải, và tôi có thể chính thức nói lời tạm biệt với Gobi ở đó. Sau đó, Gobi sẽ theo Nurali về nhà của cô ở Urumqi, còn tôi bay về Edinburgh. Rồi tôi sẽ làm thủ tục để đưa Gobi về, bắt đầu cuộc sống mới với tôi, Lucja và mèo Lara, ở Anh.
Sẽ mất bao lâu nhỉ? Tôi không rõ nữa.
Sẽ tốn bao nhiêu tiền nhỉ? Không biết.
Nurali sẽ chăm sóc tốt cho Gobi chứ? Chắc chắn rồi. Đó là điều duy nhất tôi dám chắc. Có thể Nurali hơi khó chịu với tôi trong chuyện lều bị gió thổi bay, nhưng tôi đã chứng kiến cách cô ấy chỉ huy mọi người và được việc như thế nào. Cô ấy là một người quản lý có tài. Có thể nói, nếu không có cô, Giải đua Gobi sẽ không thể diễn ra. Cô ấy đích xác là người tôi cần trong chuyện này. Hơn nữa, nhìn cách cô ấy cho Gobi ăn no một tuần qua, tôi biết Nurali cũng thích chó. Ở với cô ấy, Gobi sẽ ổn thôi. Chắc chắn là thế - giống như tôi chắc chắn sẽ mang Gobi về nhà, dù có phải tốn cả ngàn bảng hay mất một hai, tháng đi chăng nữa.
Một đám vận động viên cả tuần không tắm giặt, không thay quần áo, mồ hôi vã như tắm chạy xuyên qua sa mạc, khắp người bốc mùi ăn ngủ chung với nhau. Chưa kể đến chuyện cả đám người chen chúc trên chiếc xe khách nóng nực suốt hai tiếng đồng hồ, khiến không khí trong xe bị ám mùi và hôi hám kinh khủng.
Vì thế, ngay khi về đến Hami, tôi chỉ ước ao được tắm rửa. Tôi làm vệ sinh cá nhân và ngả lưng chốc lát. Bữa tối là tôi được gặp Nurali và Gobi rồi.
Lúc tôi đến nhà hàng, tôi không nghĩ là mình nhớ Gobi đến thế dù nó mới xa tôi vài giờ mà thôi. À, tôi mới trông thấy cô nhóc xoay xở ngoài trời và trong lều thôi. Còn ở thị trấn, giữa đường sá, nhà hàng và khách sạn thế này thì cô nhóc làm thế nào nhỉ?
Tận lúc này, tôi mới nhận ra mình biết quá ít về Gobi. Cô nhóc sống ở đâu trước khi gia nhập đoàn đua? Có phải cũng sống trong ngôi nhà nào đó không ? Cô nhóc sống thế nào khi bị nhốt sau cánh cửa nhà quanh năm? Cô nhóc mấy tuổi rồi? Và quan trọng hơn cả, cô nhóc thích mèo chứ?
Phải, có quá nhiều chuyện xảy ra trong một tuần diễn ra giải đua, nhưng cuộc sống của Gobi hàng tháng trước, thậm chí là hàng năm trước đó sẽ mãi mãi là ẩn số đối với tôi. Gobi không biết tôi đã lén nhìn cô nhóc chơi đùa. Tôi dám chắc Gobi chưa được một, hai năm tuổi đâu. Quá khứ của Gobi không có tôi. Dù có từng bị ngược đãi hay không , thì trên mình cô nhóc vẫn không có vết thương nào.
Chắc chắn trên người Gobi không có tổn thương nào. Nếu có, cô nhóc sao có thể chạy được 77 dặm chứ. Vậy sao Gobi lại bỏ nhà đi? Hay cô nhóc bị lạc? Liệu có gia chủ sống ở nơi nào đó gần cồn cát ngoài rìa sa mạc Gobi kia đang phiền muộn về con chó nhỏ của ông bị mất tích hay không ?
Tôi đã nói chuyện với vài người và tất cả họ đều nghĩ điều này là không thể. Gobi không phải là chú chó duy nhất tôi trông thấy trên đường chạy. Thậm chí, sau vài giờ có mặt ở Urumqi và Hami, tôi đã trông thấy hàng ngàn chú chó lang thang trên đường phố ngoài kia. Những chú chó hoang có mặt ở khắp mọi nơi, và tất cả những người Trung Quốc mà tôi từng trò chuyện đều bảo tôi rằng Gobi có lẽ là một trong số chúng.
Đến nhà hàng , tôi tìm Nurali và Gobi nhưng không thấy họ đâu cả. Đội của cô ấy cũng không có ở đây, chỉ có thành viên ban tổ chức thôi. Tôi hỏi thăm một người trong số họ.
“Tôi tưởng Nurali sẽ đến đây và dắt Gobi theo,” tôi nói. Cô ấy lúng búng. “Không , Nurali sẽ không đến đâu. Chị ấy còn nhiều việc phải làm ở khu vực đích.”
“Ngày mai thì sao? Cô ấy có đến đây trước khi chúng ta đi không ?”
“Tôi nghĩ là không đâu.”
Tôi ỉu xìu bước đi.
Tôi áy náy vì không chào tạm biệt Gobi trước khi đi. Tôi buồn bực vì kế hoạch chúng tôi đã vạch ra đã bị phá sản. Có phải thông dịch viên phiên dịch sót rồi không ? Hay có chuyện không hay rồi? Gobi vẫn ổn chứ?
Bực nhất là chuyện này bắt đầu làm tôi căng thẳng. Một phần trong tôi muốn làm đúng những gì tôi thường làm sau mỗi cuộc đua. Đó là ngưng mọi hoạt động tập luyện trong vài tuần - không ăn kiêng , không tập chạy, không ép buộc bản thân phải tập trung vào một mục tiêu nào. Tôi muốn nghỉ ngơi thư giãn và không quan tâm hết thảy.
Nhưng tôi không thể. Bởi tôi có thứ để quan tâm. Bản năng bảo vệ Gobi không phải là loại công tắc cứ bấm là tắt được.
Gần như cả buổi tối trao giải tôi đều lơ đãng. Mặc dù vậy, tôi vẫn chăm chú lắng nghe bài phát biểu súc tích nhưng đầy cuốn hút của Brett khi cậu lên bục nhận huy chương đồng. “Tôi xin được phép bày tỏ lòng kính phục đối với những con người không ngại hy sinh thành tích đua của mình để giúp đỡ người khác. Điều đó cho thấy trên thế giới này vẫn còn những con người tuyệt vời.”
Nếu là tôi, chắc tôi không thể nói hay như thế. Phải, tôi đã giúp Tommy một chút gì đó, nhưng tôi không phải người duy nhất. Filippo cũng dừng lại. Và còn nhiều tấm gương khác ngoài kia sẵn sàng nhường vị trí thứ nhất cho người khác và đặt bản thân mình xuống vị trí thứ hai. Từ cách ba cậu Ma Cao quan tâm nhau đến cách những con người hồi đầu tuần vẫn còn hoàn toàn xa lạ với nhau nay đã cổ vũ cho nhau không ngừng. Những lúc thế này, một trong những đều tôi thích nhất là khi bạn đẩy sức chịu đựng của bản thân đến mức cực hạn, thì đổi lại, bạn sẽ gặt hái được những tình bạn sâu sắc nhất trong đời.
Tất nhiên, lần đầu ghi danh trong một giải chạy siêu bền đa chặng , tôi không hề biết những điều này. Thậm chí, tôi còn chẳng biết mình có vào được vòng đua không , chứ đừng nói gì đến hoàn thành cả cuộc đua.
Như thường lệ giải chạy siêu bền này bắt đầu vào khoảng Giáng sinh năm 2012. Sinh nhật Lucja vào ngày 23 tháng 12. Trước đó vài tháng , cô ấy ngỏ ý muốn thử tham gia cái gì đó thách thức hơn chạy marathon. Thế nên tôi mua tặng cô ấy một cuốn sách ảnh đẹp long lanh mang tên The World’s Toughest Endurance Challenges (Tuyển tập thử thách cực hạn trên thế giới). Trước khi gói quà, tôi đã kịp đọc lướt qua và hoàn toàn sững sờ trước một số thử thách được nêu tên như Giải Marathon des Sables, Yukon Arctic Ultra11*, và Yak Attack12* ở Nepal, vốn được biết đến là giải đua xe đạp ở địa hình cao nhất (và nguy hiểm nhất, tôi đoán thế) trên thế giới.
11* Giải chạy marathon trên tuyết xuất phát từ Whitehorse, Yukon, đường đua Yukon Quest, được tổ chức vào đầu tháng Hai hằng năm. Vận động viên được lựa chọn cự li (100 dặm, 300 dặm hoặc 430 dặm) và hạng mục (đua xe đạp địa hình, trượt tuyết, hoặc bộ hành).
12* Giải đua xe đạp địa hình cự li 400 kilômét, diễn ra trong vòng chín ngày ở Nepal, chinh phục hẻm núi cao nhất thế giới - Thorong La - có độ cao 5.426 mét.
Đó là trước khi tôi tham gia giải chạy đường trường cự li 13,1 dặm. Chính là lần tôi vắt kiệt sức lực mới giành được một bữa miễn phí từ người bạn của mình. Vì thế, tôi tin tưởng tuyệt đối rằng bất cứ thử thách nào trong cuốn sách này đều vượt quá sức chịu đựng của tôi. Tuy vậy, tôi nghĩ chả tội gì không mơ được tham gia một trong số chúng , có thể vào một ngày nào đó, một thập kỷ hoặc trong tương lai không xa. Hôm đó, trong bầu không khí tươi vui, bên cạnh là một chai sâm panh đã bật nắp, thỏa mãn ngắm Lucja lật giở cuốn sách, tôi đã thốt lên mấy câu định mệnh thế này: “Em mở ra xem đi, trang nào cũng được, mình sẽ cùng nhau tham gia.”
Tôi ngồi yên, nhâm nhi đồ uống và ngắm Lucja tròn mắt khi thấy bìa sách.
“Wow, tuyệt thật đấy!” Cô ấy reo lên, cầm quyển sách xoay tới xoay lui.
Cô ấy nhắm mắt lại, giở đến một trang bất kỳ rồi nhìn chằm chằm vào đó.
Xung quanh chợt im phăng phắc. Tôi quắc mắt nhìn trang cô ấy vừa giở, nạp từng chi tiết vào não bộ. “Dion à, chúng ta sắp tham gia Ka-la-har-ree Extreme Marathon.”
“Đó là cái quái gì thế?” Tôi hỏi.
Cô ấy không ngẩng đầu lên mà tiếp tục nhìn chăm chú vào trang giấy, và liệt kê một loạt dẫn chứng man rợ. “Phía tây bắc Nam Phi, gần biên giới Namibia… cự li 155 dặm… sáu chặng trong vòng bảy ngày… 49 đến 50oC… lương thực tự túc… lấy nước vào giờ cố định… và diễn ra ở sa mạc.”
Tôi vắt óc nghĩ xem mình nên trả lời thế nào. Dù sao thì hôm nay là sinh nhật cô ấy, và tôi muốn tặng cô ấy một món quà tuyệt vời.
“Không làm nổi đâu.”
“Anh nói gì cơ?” Cô ấy ngước lên nhìn tôi dò hỏi. “Em thấy vụ này hay thế cơ mà.”
“Nghe anh, Lucja, chúng ta không thể tham gia được. Nhỡ có chuyện gì với anh hoặc em thì sao? Và em còn nói gì mà chúng ta phải tự túc lương thực? Họ không cho em một tí đồ ăn nào à? Sao có thể như thế chứ?”
Lucja lại chúi đầu vào cuốn sách, giở thêm hai trang , rồi quăng cuốn sách qua cho tôi và với lấy chiếc iPad của cô ấy. Tôi chỉ biết nhìn chòng chọc vào các trang giấy, linh cảm chẳng lành bắt đầu trào dâng trong tôi.
“Có cả đống blog viết về giải đua mùa hè năm ngoái đăng trên trang này,” Lucja nói. “Có một Facebook Fanpage... và thông tin liên lạc.”
Tôi ngắt lời cô. “Lucja, ở đây nói lệ phí một lần tham gia là mấy ngàn bảng mỗi người đấy. Không bao gồm vé máy bay.”
“Rồi sao?”
“Với ngần ấy tiền, vợ chồng mình có thể tổ chức một kì nghỉ mát tuyệt vời ở đâu đó. Vậy thì sao chúng ta phải làm mấy thứ ngu ngốc như chạy qua sa mạc chứ?”
Lucja nghiêm nghị nhìn tôi. Giống lần cô ấy thách tôi chạy thi khi tôi nằm ườn trên sô pha hồi ở New Zealand. Lúc đó, tôi nhận ra đây là một trong những khoảnh khắc định mệnh trong cuộc đời chúng tôi.
“Anh nói chúng ta sẽ tham gia, Dion. Vậy thì làm thôi.”
Tôi nhượng bộ bởi tôi nhận ra rằng nói không chỉ làm cô ấy kiên quyết hơn mà thôi. Tôi tuyệt nhiên không đề cập đến chuyện đó nữa và thầm mong qua Giáng sinh cô ấy sẽ quên chuyện này.
Nhưng không. Sau Giáng sinh, Lucja càng kiên định hơn bao giờ hết. Chỉ còn mười tháng nữa là cuộc đua bắt đầu, cô ấy thấy mình phải tăng cường độ tập luyện lên. Cô ấy liên lạc với đại diện ban tổ chức, tải đơn đăng ký và bảo tôi là cô ấy đã sẵn sàng tham gia.
Tôi đáp trả Lucja bằng tất cả những lý do hợp lý nhất mà tôi nghĩ ra được bởi đây là cơ hội cuối cùng để ngăn cô ấy lại.
“Mấy ngày không tắm mà em vẫn chịu được à? Còn tóc? Móng tay của em thì sao?”
“Không sao hết. Em không bận tâm. Sông Orange chảy qua một chặng đua. Em có thể gội đầu ở đó.”
Tôi tung một đòn khác: “Johannesburg13* là một trong những thành phố có nhiều vụ giết người nhất trên thế giới. Em thực sự muốn bay đến một thành phố như thế à?”
13* Thành phố lớn nhất Nam Phi.
“Dion, em quyết định rồi. Em sẽ tham gia. Anh không đi với em à?”
Tôi suy nghĩ trong chốc lát.
“Chúng ta phải đốt cháy hết lượng mỡ thừa trong Giáng sinh.”
Cô ấy lại chăm chú nhìn tôi.
Lại như hồi ở New Zealand. Đến tận lúc này, tôi mới nhận ra mình không thể thuyết phục Lucja, và tôi cũng không muốn thuyết phục cô ấy bỏ cuộc nữa. Tôi yêu lòng dũng cảm và nhiệt tình của Lucja. Cuộc đời tôi đã tươi sáng hơn nhiều kể từ khi gặp cô ấy. Trên hết, tôi chỉ muốn cô ấy được an toàn ngoài kia, ngay cả khi điều đó đồng nghĩa với việc phải làm một chuyện gì đó ngớ ngẩn như chạy qua sa mạc Kalahari thì cũng không sao cả.
“Được rồi,” tôi nhượng bộ. “Anh đi.”
Tôi đã không được trò chuyện với Lucja từ cái đêm ở Urumqi. Mấy vận động viên chấp nhận trả thêm 50 đô la để được gửi email và đăng bài trên blog trong suốt cuộc đua, nhưng tôi thì không. Tôi không muốn bị phân tâm. Chắc ngày nào Lucja cũng sẽ theo dõi tin tức và thứ hạng của tôi trên trang chủ của ban tổ chức cuộc đua. Vì vậy, sau khi bữa tối trao giải ở Hami kết thúc, tôi mới gọi điện cho Lucja, sau hơn một tuần xa cách.
Thực lòng mà nói, tôi hơi lo. Tôi phải nghĩ cách thuyết phục cô ấy chuyện tôi muốn mang một chú chó lạc ở Trung Quốc về nuôi. Kể từ khi con Curtly (thuộc giống St. Bernard) mất, chúng tôi chưa nuôi thêm chú chó nào. Phải khó khăn lắm cả hai mới tiếp nhận được sự thật rằng Curtly đã mãi rời xa chúng tôi.
Cả tôi và Lucja đều ngầm đồng ý rằng không ai muốn trải qua mất mát này một lần nữa.
Trước khi quay số, tôi nhẩm lại những gì cần nói một lần nữa. “Anh về nhì. Không tồi em nhỉ? Và có chuyện này kì lắm. Một con chó nhỏ lẽo đẽo chạy theo anh. Anh băn khoăn không biết có nên mang nó về nhà mình nuôi không.”
Mọi chuyện sẽ suôn sẻ nếu Lucja đứng cùng chiến tuyến với tôi. Ngược lại, nếu cô ấy phản đối, chuyện Gobi sẽ nan giải hơn tôi tưởng.
Chuông điện thoại reo. Tôi hít một hơi thật sâu.
Vậy mà màn chào hỏi vừa kết thúc, Lucja đã gợi chuyện.
“Gobi ổn chứ?”
Tôi được phen sửng sốt. “Em biết Gobi?”
“Dĩ nhiên! Nhiều vận động viên khác đã kể về cô nhóc trên blog. Còn có mấy bài về Gobi trên trang chủ cuộc đua đấy. Cô nhóc ấy đáng yêu quá, anh nhỉ?”
“Ừ. Anh có chuyện muốn bàn với em...”
“Anh sẽ mang Gobi về nhà chứ? Vừa nghe chuyện, em liền biết anh muốn thế rồi.”
Sau một tuần tách biệt khỏi các thành phố và văn minh loài người, đầu tôi ong ong khi chuyển tiếp từ nhà ga Urumqi đến sân bay. Tôi đã trót quên mất thành phố này đông đúc đến mức nào và khó hiểu ra sao. Ngay cả một trình tự đơn giản như đăng ký dùng nạng trên chuyến bay về cũng lâu gấp ba lần bình thường. Nơi nào tôi đi qua cũng đông nghịt người, còn các nhân viên nhà nước thì kín đáo nhìn tôi săm soi, ngờ vực.
Tôi chợt nhớ ra tại sao mình thề không bao giờ quay trở lại Trung Quốc nữa.
Phải chăng gặp Gobi đã thay đổi cảm nhận trong tôi? Có thể lắm. Giải đua lần này hoàn toàn tương xứng với thành tích thứ hai chung cuộc trong giải đua Kalahari Augrabies Extreme Marathon 2014 - và mang Gobi đến với đời tôi. Nhưng khó mà tưởng tượng được là tôi sẽ trở lại đây. Bất đồng ngôn ngữ càng khiến mọi thứ khó nhọc hơn.
Đang vào cổng lên chuyến bay về Bắc Kinh, tôi trông thấy tất cả thành viên ban tổ chức đang chờ chuyến bay của mình.
Tôi nhớ nhà tổ chức giải đua đã rất quan tâm đến Gobi. Hi vọng rằng bà ấy sẽ không quên khi trở về. Tôi muốn cám ơn bà ấy vì đã nhờ Nurali chăm sóc Gobi trong lúc tôi về quê nhà làm thủ tục.
Bà ấy đưa danh thiếp cho tôi. “Tôi rất mong chờ được đọc cuốn sách về câu chuyện giữa anh và Gobi. Trong trường hợp anh cần giúp gì, chúng tôi rất sẵn lòng.”
Lúc lên máy bay, tôi mới chợt nhớ ra sao tôi không hỏi bà ấy lí do Nurali không có mặt tại bữa tiệc trao giải ở Hami nhỉ. Tôi không muốn tỏ ra thúc ép hoặc trông như một kẻ không biết cư xử. Khi máy bay lăn bánh và đưa tôi rời xa nơi này, tôi mới tự hỏi tôi còn quên gì không nhỉ. Tôi tin Nurali sẽ chăm sóc tốt cho Gobi, nhưng sao lại tin thế chứ? Tại sao cô ấy không đến Hami? Liệu có phải là thiếu sót trong quá trình truyền tin, hay đó là một tín hiệu cho thấy có chuyện chẳng lành?
Không nghĩ lung tung nữa, tôi tự nhủ. Hôm nay cứ thế đã. Sau cơn mưa trời lại sáng.
11
LUCJA ĐẾN SÂN BAY EDINBURGH ĐÓN TÔI cùng với mấy tin xấu, trong khi tôi đang trên chuyến bay, cô ấy đã tranh thủ tìm hiểu thủ tục “nhập cảnh” cho chó ở Anh.
“Không dễ đâu,” Lucja nói. “Hẳn anh nghĩ giai đoạn khó khăn nhất là đưa Gobi rời khỏi Trung Quốc nhưng em nói này, đưa cô nhóc vào Anh còn nan giải hơn ấy chứ. Thủ tục phiền hà hơn anh tưởng nhiều.”
Trên máy bay, giữa lúc vừa nhớ Gobi và mong ngóng được gặp lại Lucja, tôi vừa thử hình dung quá trình một chút. Tôi tưởng tượng ra cảnh Gobi bị cách li, những khoản chi phí khám thú y khổng lồ và quá trình chờ đợi mòn mỏi hàng tháng trời.
Hóa ra hiện thực cũng không khác là bao.
Cô nhóc sẽ bị cách li kiểm dịch bốn tháng , với khoản chi phí không hề rẻ chút nào. Nhưng tin xấu nhất trong các tin xấu là nơi cô nhóc sẽ bị cách li.
“Sân bay Heathrow14*,” Lucja cho tôi hay. “Đó là sự lựa chọn duy nhất.”
14* Sân bay quốc tế nhộn nhịp nhất Anh Quốc, lớn nhất Châu Âu và lớn thứ ba trên thế giới đặt tại London.
So với Mỹ hay Trung Quốc, quãng đường 400 dặm từ London đến nhà chúng tôi ở Edinburgh chẳng đáng là bao. Nhưng ở Anh, đó sẽ là một hành trình lịch sử với hàng trăm đô la tiền tàu xe, chưa kể đến tiền khách sạn và taxi. Cuộc sống ở London vốn đắt đỏ, ngay cả với những chú chó.
Càng tìm hiểu, chúng tôi càng nhận ra rằng Lucja đã đúng về việc mang một chú chó đến Anh tốn kém và phức tạp đến nhường nào. Không những thế, chúng tôi vẫn đánh giá thấp chuyện đưa Gobi rời khỏi Trung Quốc. Nếu có một cuộc tỷ thí xem quốc gia nào hùng mạnh nhất về các loại thủ tục, giấy tờ thì Trung Quốc sẽ là nhà vô địch.
Đến nỗi mà hễ chúng tôi gửi email về dịch vụ vận chuyển vật nuôi thì y như rằng , câu trả lời nhận được sẽ là : Không. Không phải hãng nào cũng liệt kê hết các thủ tục, nhưng thế là quá đủ để chúng tôi hiểu độ phức tạp của vấn đề.
Trước hết, để xuất cảnh, Gobi cần phải được xét nghiệm máu; chờ 30 ngày để xin giấy phép bay. Ở Bắc Kinh hay Thượng Hải đều thế cả. Nghe thì có vẻ đơn giản, nhưng trước đó, để được lên máy bay rời khỏi Urumqi, Gobi phải được kiểm tra sức khỏe bởi một bác sĩ thú y, gắn chíp vi xử lý, kèm theo giấy chấp nhận chính thức từ ai đó ở cơ quan nào đó trực thuộc chính phủ Trung Quốc. À, còn một thứ nữa: để bay từ Urumqi đến Bắc Kinh hoặc Thượng Hải, phải có một người xuất cảnh cùng Gobi.
“Có thể nhờ Nurali làm hết từng ấy thủ tục?” Lucja hỏi.
“Bọn anh nhờ cô ấy dựng lại lều trong cơn bão cát còn không được nữa là. Cô ấy sẽ không giúp đâu.”
“Hay chúng ta nhờ ai đó lái xe đưa Gobi đến Bắc Kinh?”
Sau một hồi tra Google, chúng tôi đã có câu trả lời. 35 giờ đồng hồ, 1.800 dặm lái xe qua đường núi, sa mạc và ai-biết-còn-gì-nữa, đây không có vẻ là một kế hoạch B triển vọng.
Sau một tuần không thu hoạch được gì trừ email từ chối từ các công ty vận chuyển vật nuôi, một tia hi vọng lóe lên. Một người phụ nữ tên là Kiki phản hồi email của Lucja, nói rằng công ty của cô ấy, WorldCare Pet, có thể giúp đỡ nếu chúng tôi có thể thuyết phục Nurali làm một số thủ tục y tế cần thiết. Nhận được tin, tôi liên lạc với Nurali ngay, hi vọng điều tốt đẹp nhất sẽ đến.
Tôi vừa ngạc nhiên, vừa biết ơn khi thấy Nurali hồi âm lại ngay. Cô ấy đồng ý đưa Gobi đi khám bác sĩ thú y và hứa sẽ chuẩn bị tất cả các xét nghiệm cần thiết theo yêu cầu của công ty Kiki cho Gobi. Thậm chí, cô ấy đã sắm sẵn một chiếc chuồng để nhốt Gobi trong hành trình bay.
Đây là kết quả tốt nhất có thể.
Nhưng phí vận chuyển Gobi không hề rẻ chút nào. Trước hết, Kiki ước tính, chúng tôi phải trả ít nhất 6.500 đô la để đưa Gobi về Anh, chưa kể 2.000 đô la phí cách ly kiểm dịch và phí đi lại từ Edinburgh đến London để thăm Gobi nữa.
Mang Gobi về nhà quá tốn kém nên chúng tôi phải suy nghĩ kĩ xem có tự xoay xở được không. Một phần, tôi muốn tự trả hết, không phải vì sĩ diện hay gì đâu, mà đơn giản chỉ vì tôi - và giờ thêm Lucja - muốn làm một chút gì đó cho Gobi và cho bản thân chúng tôi. Mang Gobi về nuôi không phải làm từ thiện hay trình diễn lòng từ bi. Nghe có vẻ lạ lùng nhưng chúng tôi phải đưa Gobi về bởi cô nhóc đã sớm là một thành viên trong gia đình. Đã là gia đình, thì đừng tính toán gì cả.
Nhưng dù thật sự là thế, thì tôi vẫn cần thực tế hơn. Bởi cả tôi và Lucja đều hiểu, lỡ may có gì không hay phát sinh, tổng chi phí có thể lên đến 10.000 đô. Cuối cuộc đua, tôi có nói với mọi người là sẽ mang Gobi về nhà nuôi, Allen, Richard và mấy vận động viên khác đều ngỏ ý muốn giúp đỡ và quyên góp. Về nhà được mấy ngày, tôi nhận được ngày càng nhiều email từ các vận động viên hỏi phương thức ủng hộ tiền cho Gobi. Qua đây, tôi mới biết lòng quả cảm và quyết tâm của Gobi đã lay động nhiều người đến thế, nên chẳng có gì đáng ngạc nhiên khi họ muốn chung tay ủng hộ vài đô la để giúp cô nhóc có cuộc sống lành mạnh hơn, an toàn hơn.
Chính vì thế, tôi và Lucja đã ngồi lì trước máy tính và lập một trang kêu gọi sự giúp đỡ của cộng đồng. Đến khi điền mục tiêu, cả hai chúng tôi đều sững lại.
“Anh nghĩ sao?” Lucja hỏi.
“Ngần này thì sao?” Tôi vừa đáp vừa gõ “$6.200” vào biểu mẫu. “Sẽ không bao giờ được ngần này, nhưng có thể phản ánh chi phí đưa Gobi về Anh một cách chân thực nhất.”
“Nhận được vài trăm đô la thôi cũng tốt lắm rồi.”
Hai mươi tư giờ tiếp theo, điện thoại tôi reo vài lần báo nhận được tiền ủng hộ. Mỗi khoản tiền, mỗi món quà từ những người đồng đội tôi đều biết ơn cả bởi chỉ vài đô la thôi cũng giúp chúng tôi nhẹ gánh phần nào. Tuy ngày càng nhận được nhiều tiền ủng hộ, nhưng tôi thích đọc bình luận của mọi người hơn. Giúp đỡ Gobi khiến họ vui vẻ. Tôi gần như không dám mơ tưởng điều đó.
Sau khi trang kêu gọi ủng hộ đi vào hoạt động được hai ngày, tôi những tưởng mình đang mơ khi Lucja nhận được một cuộc gọi. Một người tự xưng là nhà báo nói anh ta đã xem trang kêu gọi ủng hộ và ngỏ ý muốn phỏng vấn tôi. Anh ta tìm thấy số điện thoại của Lucja trên một trang web giới thiệu huấn luyện viên chạy. Tự dưng biết người ta có thể tìm ra chúng tôi kiểu đó cũng thật kì quặc. Nhưng nói thế nào thì nội dung cuộc gọi đã gợi tính hiếu kì của tôi.
Anh ta ngỏ lời phỏng vấn tôi và viết bài độc quyền về Gobi đăng trên tạp chí của anh ta, một tờ báo khổ nhỏ của Anh có tên là Daily Mirror.
Mấy nhà báo đến từ mấy tờ báo này như anh ta không phải lúc nào cũng có tiếng thơm. Vài năm trước, mấy tòa báo, trong đó có Daily Mirror, vướng phải scandal bắt quả tang xâm nhập điện thoại trái phép, khiến mức độ tin tưởng tụt giảm. Nhưng anh chàng này nghe có vẻ chân thành nên tôi thử đồng ý xem sao. Ít nhất, sự kiện này đủ thú vị để đăng lên Facebook và kêu gọi thêm người ủng hộ.
Trước khi kết thúc cuộc gọi, tay nhà báo nhắc nhở tôi đây là tin bài độc quyền và hỏi thăm xem tôi đã trao đổi và đưa câu chuyện cho nhà báo nào trước anh ta hay chưa?
“Này anh bạn,” tôi chợt bật cười và nói. “Cậu có thể làm gì cậu muốn với câu chuyện; không ai quan tâm đến nó đâu.”
Chúng tôi hẹn phỏng vấn qua điện thoại vào ngày hôm sau. Anh ta hỏi về cuộc đua, tôi gặp Gobi trong tình huống nào, quãng đường cô nhóc chạy cùng tôi, và tôi mong muốn mang Gobi về Anh ra sao. Mặc dù lúc mới đầu có chút hồi hộp, nhưng tôi vẫn trả lời hết các câu hỏi và khá hài lòng về cuộc phỏng vấn.
Hôm sau, khi đi mua một quyển báo, tôi cũng không rõ cảm xúc trong tôi là lo lắng hay háo hức. Tôi đọc lướt qua tất cả các trang , băn khoăn không biết mình đang tìm kiếm thứ gì.
Tôi không trông mong bài báo sẽ là một bài viết tích cực chiếm trọn một trang với những bức ảnh ấn tượng về cuộc đua. Nhưng đó đích xác là những gì đập vào mắt tôi, dưới dòng tiêu đề in đậm: “I Will Not Desert My Ultra-Marathon Pal” (Giải Chạy Siêu Bền Của Tôi Sẽ Không Cô Đơn). Bài viết phản ánh đúng tình tiết câu chuyện. Thậm chí, cậu nhà báo còn trích dẫn cả câu nói của người sáng lập cuộc đua, “Gobi đã thực sự trở thành linh vật của cuộc đua - tượng trưng cho nhuệ khí của một tuyển thủ thực thụ”. Tôi thích nó.
Trước đây, tôi từng lên mặt báo rồi. Chính là lần tôi về thứ sáu trong giải chạy siêu bền đầu tiên của mình. Tôi được xướng tên trên blog chính thức của giải đua và mấy tạp chí chuyên khảo. Nhưng đây hoàn toàn là một đẳng cấp khác. Chuyện này thật kì cục, nhưng theo nghĩa tích cực.
Tôi nhanh chóng chia sẻ tin vui này lên trang kêu gọi ủng hộ, Facebook, và bất cứ nơi nào mà tôi có thể nghĩ đến. Đây chắc hẳn sẽ là nguồn động viên cho các nhà hảo tâm nào đã ủng hộ chúng tôi.
Trước khi đi mua báo sáng , tôi đã kiểm tra trang kêu gọi ủng hộ. Có sáu, bảy người đã quyên góp, chúng tôi đã nhận được tổng số 1.000 đô la. Chỉ một tiếng đồng hồ sau khi tôi đặt tờ báo xuống và đi pha tách cà phê thứ ba trong buổi sáng hôm ấy, điều kỳ diệu đã xảy ra.
Điện thoại tôi rung liên hồi.
Trước tiên là một thông báo. Ai đó mà tôi không biết đã ủng hộ 25 đô la. Vài phút sau, một tin nhắn khác báo có thêm một người ủng hộ 25 đô la. Lại vài phút sau, thêm một người ủng hộ nữa. Rồi lại một người nữa. Và rồi ai đó ủng hộ 100 đô la.
Tôi kinh ngạc, thậm chí hơi bối rối. Tôi đang mơ chăng ?
Thời gian trôi qua, lại thêm mấy tiếng âm báo tin nhắn nữa. Tôi lên mạng xem có phải bài báo còn được đăng lên cả trang chủ Daily Mirror không. Quả thế. Tuy mới được đăng cách đây vài giờ nhưng bài báo đã nhận được hàng trăm lượt Thích và Chia sẻ.
Không thể tưởng tượng được chuyện này đang xảy ra.
Phiên bản báo mạng mang tựa đề “Heartwarming Bond Between Ultra-Marathon Man and the Stray Dog He Refuses to Leave Behind”15* (Câu chuyện ấm lòng giữa một vận động viên marathon và nhóc chó hoang mà ông quyết không rũ bỏ). Đọc câu này, đáy lòng tôi lộp bộp. Bấy lâu nay, tôi luôn biết Gobi đã sưởi ấm trái tim tôi và tôi đã tự hứa với mình sẽ không bỏ rơi cô nhóc, nhưng tôi chưa từng nói những lời này với cậu nhà báo. Vậy thì chứng tỏ anh ta cũng cảm nhận được gặp gỡ Gobi có ý nghĩa thế nào với tôi. Điều này làm tôi cảm thấy được tiếp thêm dũng khí.
15*Jonathan Brown, “Heartwarming Bond Between Ultra-Marathon Man and the Stray Dog He Refuses to Leave Behind,” Mirror, July 27, 2016, updated July 28, 2016, http://www.mirror.co.uk/news/real-life-stories/heartwarming-bond-between-ultra-marathon-8507261.
Phải chăng những nhà hảo tâm cũng cảm nhận được điều đó, tôi thầm nghĩ. Họ cũng thấy cái anh ta thấy.
Một ngày sau khi bài báo được đăng tải, mục tiêu 6.200 đô la đã trở thành hiện thực. Nhưng không dừng lại ở đó. Mọi người vẫn tiếp tục ủng hộ, những con người mà cả tôi và Lucja đều không biết tên. Có lẽ họ đều cảm động trước câu chuyện về một cô chó nhỏ bé bỗng dưng lựa chọn theo tôi, kiên định và không lùi bước.
Ngoài liên tục cập nhật thông tin ủng hộ, điện thoại của tôi bắt đầu bị tin nhắn từ các nhà báo khác oanh tạc. Một số người để lại tin nhắn trên trang kêu gọi ủng hộ, số khác thì thông qua mạng xã hội hoặc LinkedIn. Đọc hết các lời nhắn không dễ dàng chút nào nhưng tôi vẫn kiên nhẫn trả lời từng tin nhắn một.
Liên hệ với tôi sớm nhất là tờ UK - một tờ báo khổ nhỏ nổi danh khác, tiếp đến là hai tờ báo chính thống. Tôi vốn nghĩ mỗi nhà báo sẽ có những cách tiếp cận khác nhau, bởi có thể họ muốn khai thác những khía cạnh khác nhau của câu chuyện. Thế nhưng , trái lại, họ lại vui vẻ hỏi những câu giống nhau: Lí do gì khiến anh tham gia cuộc đua ở Trung Quốc? Anh và Gobi đã gặp nhau như thế nào? Gobi chạy được bao xa? Anh quyết định mang Gobi về nhà khi nào? Anh và Gobi sẽ tiếp tục chạy cùng nhau chứ?
Lần đầu tiên nghe câu hỏi cuối, tôi hơi sững lại. Sau khi lập kế hoạch và bao nỗ lực không mệt mỏi, hình như tôi chưa từng thử nghĩ cuộc sống của chúng tôi sẽ thay đổi ra sao khi Gobi đến Edinburgh. Cô nhóc có muốn đi bộ 25 dặm mỗi ngày không nhỉ? Làm sao cô nhóc quen được cuộc sống thành thị nơi đây? Tương lai không xa, nếu chúng tôi có dịp chạy với nhau, thì cô nhóc có dính tôi như trước không nhỉ? Hay nhóc ta muốn tự vùng vẫy trong thế giới mới lạ này?
Tôi không rõ quá khứ của Gobi ra sao, và cũng không rõ tương lai chúng tôi sẽ cùng nhau trải qua như thế nào. Phải chăng chính khởi đầu mơ hồ đó khiến các mối quan hệ - thậm chí là mối quan hệ với một nhóc chó hoang - trở nên sống động hơn. Sau khi nhận lời phỏng vấn với một số tờ báo, tôi nhận được lời mời từ BBC. Phil Williams ngỏ ý muốn phỏng vấn tôi trên chương trình Radio 5 Live lúc đêm muộn. Sau ngần ấy bài phỏng vấn, tôi sắp mệt chết, nhưng tôi không muốn từ chối.
Trong thời gian đó, bài phỏng vấn đó là điều tốt đẹp nhất mà tôi đã làm. Bên sản xuất chương trình đã lồng ghép phần âm của cuộc phỏng vấn với đoạn phim ghi hình cuộc đua. Clip một phút ngắn ngủi đó lan nhanh không tưởng , nhanh chóng vươn lên vị trí thứ hai trong danh sách các video đạt nhiều lượt xem nhất trên chuyên trang BBC với 14 triệu lượt xem.
Sau đó, mọi thứ mới thực sự thăng hoa.
Tôi nhận lời mời phỏng vấn trên nhiều chương trình của BBC và các nhà đài khác; sau đó, đài truyền hình bắt đầu gọi điện đến. Tôi được lên sóng nhiều kênh truyền hình ở Anh, và nhiều kênh khác ở Đức, Nga và Úc. Chưa hết, tôi còn phỏng vấn qua Skype với CNN, ESPN (câu chuyện về Gobi nằm trong bảng top 10 tin hay trong ngày), rồi Fox News, ABC, Washington Post, USA Today, Huffington Post, Reuters, New York Times, và cả podcast, trong đó có Eric Zane Show, nơi đưa câu chuyện lên một tầm cao mới.
Cùng lúc đó, tổng số tiền ủng hộ vẫn không ngừng tăng. Người dân từ khắp nơi trên thế giới - Úc, Ấn Độ, Venezuela, Brazil, Thái Lan, Nam Phi, Ghana, Campuchia, thậm chí cả Triều Tiên nữa - đều hứa sẽ tương trợ hết lòng. Tấm lòng hào hiệp của họ không những khiêm tốn mà còn sống động nữa. Tôi đã có dịp đến thăm một vài nơi trong số đó, nên tôi biết con người nơi đó trải qua cuộc sống như thế nào.
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, mọi thứ quanh tôi và Lucja đã thay đổi. Nếu lúc trước, chúng tôi vẫn không dám chắc liệu gây quỹ ủng hộ có hiệu quả như mong muốn, chưa kể đến giai đoạn khó nhọc hơn đang chờ chúng tôi phía trước. Ấy thế mà chỉ trong một ngày, mọi nỗi lo đã bay biến. Không nghi ngờ gì nữa, dưới sự trợ giúp của Kiki và cộng đồng , khó khăn lớn nhất đã được giải quyết: chúng tôi đã tìm được người đưa Gobi xuất cảnh và đủ ngân sách cần thiết. Mọi thứ đã sẵn sàng.
Gần như thế.
Trừ việc Nurali không trả lời email của chúng tôi nữa.
12
“ANH KHÔNG THẤY TRIỂN VỌNG GÌ CẢ, LUCJA. Anh không biết chuyện sẽ đi về đâu nữa.”
Hai chúng tôi lẳng lặng nằm trên giường , chờ đợi chuông báo thức kêu, cuộc trò chuyện đầu tiên trong ngày bắt đầu bằng những từ quen thuộc đến rợn người thế đấy. Một tuần trời kể từ khi bài báo được đăng trên Daily Mirror, tôi đã lặp đi lặp lại điều đó không biết bao nhiêu lần. Mặc cho quỹ ủng hộ đã lên đến 20.000 đô la, Nurali vẫn bặt vô âm tín.
Mỗi lần Lucja và tôi nói chuyện thế này, tôi luôn nỗ lực giải thích những gì tôi biết về Nurali và Urumqi. Tôi kể cô ấy nghe thành phố đó nhộn nhịp, làm tôi điên tiết và con người nơi đó mải mê chạy theo cuộc sống xô bồ như thế nào. “Ngày nào Nurali cũng chạy đôn chạy đáo, khó mà tưởng tượng ra cảnh cô ấy ngồi gác chân ở nhà. Chắc cô ấy đã nhận hàng trăm dự án khác nên không có thời gian giúp đỡ chúng ta chăng ? Chăm sóc một chú chó nhỏ sẽ làm chậm trễ công việc của cô ấy.”
“Chính bởi vậy chúng ta mới cần nhắc cô ấy. Để cô ấy biết chuyện này quan trọng như thế nào, không phải sao?” Lucja nói.
Tôi chợt nhớ đến trận bão cát đêm ấy. “Nurali là kiểu người sẽ không đồng ý giúp đỡ nếu cô ấy thấy em là người phiền phức. Nếu chúng ta cứ ép cô ấy, anh cá là cô ấy sẽ lần lữa mãi chỉ để làm chúng ta bực mình.”
Chúng tôi ngồi trầm ngâm hồi lâu.
“Anh có nghĩ là cô ấy đã đọc hết tin bài trên Facebook không?”
Không thể nào. Ở Trung Quốc, người ta không dùng Facebook hay Twitter, và gần như không có kênh tin tức Phương Tây nào trên tivi, thật không thể tưởng tượng mấy thứ tin đồn lọt vào đó bằng cách nào.
“Vậy chúng ta làm gì bây giờ?’
Căn phòng lại chìm vào tĩnh lặng. Lần nào cũng thế, câu hỏi này trở thành nút thắt của mọi cuộc trò chuyện. Chúng tôi không tài nào gỡ nút được. Chúng tôi không thể làm bất cứ điều gì. Phải, không gì ngoài chờ đợi.
Nurali lặn mất tăm nhưng bên kia thế giới thì không. Ngoài email từ Kiki hỏi thăm xem chúng tôi có cần giúp đỡ gì nữa không , ngày càng có nhiều bình luận trên Facebook yêu cầu chúng tôi cập nhật tình hình. Ai ai cũng băn khoăn không biết có chuyện gì xảy ra. Họ muốn biết thủ tục xuất cảnh đã có tiến triển gì chưa và khi nào Gobi về nhà. Họ muốn xem ảnh, video và cả tin tức mới nữa.
Làm sao trách họ được. Nếu tôi bỏ tiền ra cho một vụ như thế này, tôi cũng sẽ cảm thấy như họ thôi. Nếu là tôi, tôi cũng muốn đảm bảo cho Gobi được chăm sóc tốt và những người chủ phải cần mẫn và có trách nhiệm. Nếu là tôi, tôi cũng cần bằng chứng cho thấy mọi sự vẫn diễn ra tốt đẹp. Nếu là tôi, tôi cũng muốn xác minh rằng đây không phải một vụ lừa đảo.
Dù tôi và Lucja cũng vô cùng muốn trấn an mọi người, nhưng không thể. Chúng tôi chỉ dám đăng tải những thông điệp mơ hồ, rằng công tác chuẩn bị đã sẵn sàng và chúng tôi đang tiến những bước đầu tiên trong một hành trình dài đằng đẵng. Chúng tôi đăng từng mẩu tin và hình ảnh tương tự như cách chia khẩu phần ăn trong một chặng đua dài trên sa mạc.
Vài ngày nữa trôi qua, chúng tôi vẫn chưa nhận được tin tức gì từ Nurali. Tôi đoán Kiki chắc hẳn bực bội khi phải chờ đợi kiểu này lắm, nhưng cô ấy vẫn thông cảm vì hiểu rõ bản chất những thách thức có một không hai đang chờ đợi phía trước. Cô ấy ngỏ ý muốn tự gửi email cho Nurali, và chúng tôi vui vẻ đồng ý hy vọng rằng cùng là người Trung Quốc, họ sẽ đánh tan rào cản ngôn ngữ và văn hóa.
Cùng lúc đó, ngày càng nhiều người ủng hộ lên tiếng , ngày càng nhiều người yêu cầu cập nhật tình hình hơn. Tôi bắt đầu lo ngại, nếu không sớm cho họ tin tức xác đáng , làn sóng dư luận sẽ không còn tích cực như trước. Thậm chí, nếu tình hình tệ hơn, họ sẽ quay lưng lại với chúng tôi. Vì thế, tôi quyết định gọi điện xin ý kiến ban tổ chức giải đua.
“Lớn chuyện rồi,” tôi nói. “Giờ không chỉ tôi mà tất cả mọi người trên thế giới đều quan tâm đến vụ đưa Gobi về. Có hàng ngàn vạn người đang dõi theo và mong muốn được biết diễn biến vụ việc. Họ như những cổ đông vậy. Họ đã ủng hộ tiền và giờ họ muốn câu trả lời.”
Bà ấy lắng nghe và đáp rằng bà ấy đã hiểu. “Để tôi lo,” bà ấy nói.
Khi gác máy, tôi như trút được gánh nặng. Nếu ban tổ chức giải đua giúp một tay, mọi chuyện sẽ ổn thỏa. Họ đạo diễn cả một chuỗi giải đua diễn ra trên bốn lục địa khác nhau; chắc chắn họ có thể đưa một chú chó nhỏ về đoàn tụ với chủ.
Như đã định, một tuần sau, Kiki nhận được email từ Nurali. Mọi chuyện đều ổn cả, dù vậy, Nurali cũng cho hay phải làm nhiều thủ tục hơn cô ấy tưởng. Cô ấy đã đồng ý với Kiki sẽ tiếp tục chăm sóc Gobi, nhưng Kiki vẫn sẽ cử người tới Urumqi để lo liệu mọi chuyện cần thiết trước khi đưa Gobi tới Bắc Kinh.
Đây là tin tốt. Nhưng quá trình tốn nhiều thời gian hơn tôi và Lucja dự đoán. Quan trọng nhất là Gobi được bình an. Nurali sẽ chăm sóc cô nhóc. Và Kiki sẽ sớm cử người đến Urumqi để triển khai kế hoạch.
Mấy tấm ảnh Nurali gửi kèm email đã giúp chúng tôi cập nhật được tình hình. Những bức ảnh đã có tác dụng , chúng là câu trả lời cho gần hết mọi thắc mắc của mọi người. Cánh báo chí tiếp tục gửi lời mời phỏng vấn. Tôi đã tiếp chuyện mấy nhà báo đến từ các tạp chí, rồi nhiều nhà đài hơn.
Kể từ khi từ Trung Quốc trở về, lần đầu tiên tôi mới thực sự tự tin nói rằng mọi chuyện đang đi đúng quỹ đạo.
Tuy nhiên, một tuần sau, tôi lại đứng ngồi không yên. Nurali lại lặn mất tăm. Tôi bực lắm. Trang kêu gọi ủng hộ đã vận hành được hai tuần, ấy thế mà Gobi vẫn chưa được khám và xét nghiệm để chúng tôi bắt đầu làm thủ tục xuất cảnh.
Tôi đã gửi thư cho đại diện ban tổ chức cuộc đua lần nữa để xem bà ấy giúp được gì không. Nhưng tôi nhận được thư hồi âm từ cơ quan của bà ấy báo rằng cả bà ấy và Nurali đều đang ở Mỹ. Họ cho biết Gobi vẫn được coi sóc tốt, Nurali sẽ về Trung Quốc trong ít hôm nữa và mọi việc đều ổn. Họ chuyển tiếp một tin nhắn khác về việc đại diện ban tổ chức đã định bàn bạc với Nurali về vụ Gobi trong cuộc họp.
Lucja và tôi không biết phải nghĩ sao. Chúng tôi thấy ái ngại bởi phải mất cả tuần nữa Kiki mới có thể cử người đến gặp Nurali và triển khai thủ tục. Chúng tôi cũng đã lường trước là sẽ có khó khăn rồi. Nhưng ai biết được, khi Nurali đến Mỹ, rất có thể độ nổi tiếng của câu chuyện sẽ lọt đến tai cô ấy, và rồi cô ấy sẽ tận mắt thấy rõ Gobi đang thu hút sự chú ý nhiều như thế nào.
Nurali quả thật đáng tin. Ít hôm sau, ngay sau khi trở lại Trung Quốc, cô ấy đã gửi email cho Kiki và hứa sẽ đẩy nhanh tiến độ.
Khi Kiki báo tin, tôi nghĩ, Tốt lắm. Không lâu nữa rồi.
Một ngày sau, tôi hỏi lại Kiki: Nurali có nói khi nào cô có thể cử người đến Urumqi không?
Cô ấy nhanh chóng nhắn lại.
Dion, tôi chưa nghe tin gì từ Nurali cả. Kiki.
Tôi chờ thêm một hôm.
Có tin gì chưa, Kiki?
Lại lần nữa, Kiki nhắn lại ngay.
Chưa.
Tôi gửi email cho ban tổ chức lần nữa : Sao bên đó mất nhiều thời gian thế? Đừng bảo tôi là có chuyện không hay đấy nhé.
Hôm sau, Kiki vẫn chưa nhận được tin tức gì. Hòm thư của tôi cũng không thấy thư hồi âm của ban tổ chức.
Một ngày nữa qua đi. Ngay từ lúc thức dậy, tôi đã có linh cảm xấu. Ngồi yên trên giường , chờ chuông báo thức, đầu tôi căng ra như thể đã uống đến cốc cà phê thứ ba rồi vậy. Tôi không thể giải thích chính xác cảm giác lúc này của mình với Lucja. “Có chuyện rồi,” tôi nói. “Chắc chắn là thế.”
Tôi ra khỏi giường và mở điện thoại ra xem. Bây giờ bên Trung Quốc là sẩm tối. Giữa đống email từ cánh nhà báo, và hàng tá thông báo từ trang kêu gọi quyên góp, chợt nhảy ra một tin nhắn:
Tới: Dion Leonard
Từ: **** ****
Ngày: 15 tháng Tám, 2016
Chủ đề: Gobi
Dion, chúng ta cần nói chuyện điện thoại.
Ban tổ chức và tôi đã có cuộc trao đổi ngay sáng hôm đó. Ở góc độ nào đó, tôi không hề ngạc nhiên khi nghe tin. Bà ấy nói bố chồng Nurali đã trông Gobi trong lúc cô ấy đi Mỹ. Gobi bỏ đi một hai ngày, nhưng sau đó có trở về ăn. Rồi cô nhóc lại mất tích, song không về nữa. Gobi mất tích mấy hôm nay rồi.
“Bà đang đùa tôi đấy à?” Tôi vừa nói vừa cố gắng nén giận để không văng tục ngay lúc đó. Tôi điên tiết. “Giờ họ đang tìm nó thế nào?”
“Nurali đã nhờ người ra ngoài tìm kiếm. Họ đang cố gắng hết sức tìm Gobi.”
Cố gắng hết sức ư? Tôi chẳng tin. Tôi còn đang cảm thấy tức giận đây. Họ trông thế nào mà để Gobi có thể bỏ trốn. Tôi không ngừng nghĩ về cô nhóc, điểm qua từng tình huống có khả năng xảy ra. Càng nghĩ tôi càng hoang mang. Theo tôi, đây chắc hẳn không phải kế hoãn binh của ban tổ chức. Nurali lúc nào cũng bặt vô âm tín nên tôi lo Gobi đã mất tích từ lâu rồi, nhưng họ không nói gì với tôi bởi họ nghĩ sẽ sớm tìm thấy cô nhóc. Nếu tôi đoán không nhầm thì Gobi đã bỏ đi ít nhất mười ngày rồi.
Mọi loại tình huống xấu nhất lóe lên trong đầu tôi. Không có tình huống nào dễ chịu cả, tôi cố không nghĩ nữa. Giờ không phải lúc sợ hãi. Tôi phải làm gì đó.
“Vậy chúng ta có thể làm gì?” Tôi hỏi, mơ hồ không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
“Nurali đang làm tất cả những gì có thể.”
Không hiểu sao, tôi cảm thấy như thế là chưa đủ. Tôi gọi điện cho Lucja trong giờ làm việc, báo với cô ấy rằng Gobi đã biến mất và tôi e rằng Nurali sẽ không cố gắng tìm kiếm Gobi như đã nói. Rồi tôi gọi cho Kiki và thuật lại câu chuyện một lần nữa.
“Để tôi nói chuyện với Nurali,” cô ấy đề nghị. Đây là ý kiến đầu tiên hợp ý tôi trong cả buổi sáng nay.
Khi gọi lại, Kiki có nói cô ấy cũng hồ nghi tính chân thật của câu chuyện. Nghe có rất nhiều sơ hở. “Bỏ đi,” tôi nói, tạm gác những ngờ vực sang một bên. “Chúng ta cần làm gì tiếp theo?”
“Việc bức thiết nhất bây giờ là kêu gọi thêm người tham gia tìm kiếm.”
“Bằng cách nào? Ở Urumqi, tôi chỉ quen Nurali thôi.”
“Tôi biết một người ở Bắc Kinh có kinh nghiệm tìm kiếm những chú chó thất lạc. Anh ấy điều hành một trung tâm nhận nuôi thú cưng ở Bắc Kinh. Chắc anh ấy có thể giúp đỡ chúng ta.”
Lần này, tôi không phải chờ lâu. Kiki gọi lại ngay sau khi tham khảo ý kiến anh bạn kia, Chris Barden, tại Little Adoption Shop ở Bắc Kinh. Nghe theo lời khuyên của cô ấy, tôi biết mình đã tìm đúng người.
“Đầu tiên, chúng ta cần một tấm áp phích in những hình ảnh gần đây của Gobi, một đoạn giới thiệu ghi đặc điểm nhận dạng và nơi cô nhóc mất tích. À, số điện thoại liên hệ nữa. Và quan trọng nhất là tiền thưởng.”
“Bao nhiêu?” tôi hỏi.
“Chris bảo ít nhất là năm nghìn tệ.”
Tôi nhẩm tính. Bảy trăm đô la. Kể cả gấp mười lần tôi cũng chẳng tiếc. Sau khi suy xét, tôi quyết định treo giải 1.500 đô la.
“Chúng ta phải dán áp phích ở càng nhiều nơi càng tốt, nhất là trên các phương tiện kĩ thuật số. Anh có dùng WeChat chứ?”
Tôi chưa nghe nói về WeChat bao giờ. Kiki đã lập cho tôi một tài khoản trên ứng dụng kiểu lai WhatsApp/Twitter kia, ứng dụng này sử dụng được ở Trung Quốc.
“Để chia sẻ tin tức, chúng ta cần lập một nhóm WeChat. Sau đó, chúng ta cần thêm người dán áp phích trên đường phố. Chris có nói, hầu hết mấy chú chó thất lạc đều được tìm thấy cách chỗ chúng mất tích hai, ba dặm. Đấy chính là phạm vi chúng ta cần tập trung nhân lực.”
Cái ý nghĩ bắt đầu thực thi kế hoạch của anh ta và mong chờ nó có kết quả làm đầu óc tôi quay như chong chóng. Theo kinh nghiệm bản thân mà nói, Gobi chỉ cần hai mươi phút là chạy hết hai, ba dặm rồi, nên rất có thể cô nhóc đã đi ra khỏi phạm vi tìm kiếm mà Chris gợi ý. Nhưng xét theo một góc độ khác, tôi càng không thể mường tượng ra Gobi sẽ ở đâu bởi tôi chẳng biết gì về thành phố mà Nurali sống cả. Tôi chỉ dám phát biểu rằng Urumqi đông đúc chẳng kém những nơi tôi đã đặt chân đến ở châu Á. Trong phạm vi bán kính hai, ba dặm có số dân lên tới hàng chục - nếu không nói là hàng trăm - hàng ngàn người. Nurali là hi vọng duy nhất giúp tôi truyền tải thông điệp trên đường phố, nhưng không biết cô ấy có đồng ý giúp không.
May thay, Kiki rốt cục đã mang đến tin tức tốt nhất trong ngày.
Cô ấy bảo Chris có người quen sống ở Urumqi, một người phụ nữ tên là Lu Xin. Trước đây, Chris từng giúp cô ấy tìm chó lạc. Chris đã ngỏ lời rồi, Lu Xin nói sẽ giúp mặc dù cô ấy chưa từng dẫn dắt một đội tìm kiếm chó lạc bao giờ.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, biết ơn nói:
“Thế thì tốt quá. Cám ơn cô rất nhiều, Kiki.”
Tôi rất đỗi kinh ngạc trước sự tử tế của những con người này, những người tôi chưa từng gặp mặt, những người chỉ mới nghe tin đã sẵn sàng giúp đỡ. Từ bé đến giờ, tôi chưa từng cầu nguyện. Nhưng ngay lúc đó, tôi chắc chắn đã thốt lên vài câu tạ ơn.
Tôi trở về chờ tin tức. Ở Scotland, bây giờ là giờ ăn trưa, nhưng ở Trung Quốc thì đã đến giờ tan tầm rồi. Tôi biết phải đến sáng hôm sau may ra mới nhận được tin tức chỗ Kiki.
Mới về nhà được gần bốn tuần, tôi đã trở lại với guồng quay công việc gần như ngay lập tức, rồi quay cuồng trong các cuộc phỏng vấn, và đống email mỗi sáng sớm, đêm khuya, và cuối tuần. Có những ngày tôi làm việc ở nhà, có những ngày đến văn phòng , đặt tại miền Nam nước Anh. Ngày nhận được tin Gobi mất tích, tôi ở trong căn hộ, rồi đến buổi chiều dài lê thê, tôi chỉ mong được ở đâu đó ngoại trừ nơi này. Ở nhà một mình khó nhọc quá. Khó hơn cả băng qua sa mạc Gobi khắc nghiệt. Trong đầu tôi lúc này tràn ngập hình ảnh Gobi.
Tan tầm, Lucja về nhà, chúng tôi bàn bạc xem phải làm gì tiếp theo. Cả hai chúng tôi đều nhất trí rằng phải báo tin Gobi mất tích cho mọi người biết, nhưng nói sao cho đúng cách mới là vấn đề. Chính chúng tôi cũng còn đang mơ hồ, nhưng lại không muốn người ta tự suy diễn.
Sau vài lần xóa đi viết lại, đêm hôm ấy, tôi rốt cục đăng tải những lời tôi muốn nói để báo tin và nhờ họ giúp đỡ đưa Gobi về nhà an toàn, như sau:
Hôm qua, chúng tôi nhận được điện thoại báo tin, Gobi đã bị thất lạc ở Urumqi, Trung Quốc mấy ngày nay và hiện vẫn chưa tìm thấy. Chúng tôi đã sốc và suy sụp khi nghe tin Gobi đang lang lang đâu đó trên đường phố Urumqi. Vì vậy, chúng tôi không chắc có đưa Gobi về Anh đúng như kế hoạch được hay không. Đây thực sự là 24 giờ tồi tệ nhất trong đời tôi, và tôi biết các bạn đều đau xót như tôi khi nghe tin này. Mong mọi người hãy hiểu, ở Urumqi, Gobi đã được trông nom và chăm sóc cẩn thận. Đây chỉ là một sự cố đáng tiếc.
Trong hôm nay, các thông tin nhận dạng và treo giải đã được đăng tải trên WeChat Trung Quốc. Một trung tâm cứu trợ động vật ở Urumqi đã nhiệt tình giúp đỡ chúng tôi thành lập một đội tìm kiếm Gobi. Bên cạnh đó, chúng tôi cũng đã lên kế hoạch thuê người dân địa phương tìm kiếm Gobi khắp các nẻo đường và công viên thành phố.
Nếu ai biết Gobi đang ở đâu, vui lòng liên hệ với chúng tôi càng sớm càng tốt. Chúng tôi hi vọng và cầu nguyện Gobi sẽ sớm được tìm thấy bình an ; đồng thời, sẽ cập nhật thông tin đến các bạn nếu cuộc tìm kiếm có tiến triển.
Tôi cũng xin gửi lời cám ơn tất cả nhữngủng hộ và giúp đỡ các bạn dành cho Gobi. Tôi khẳng định trang kêu gọi ủng hộ vẫn còn hoạt động trong 33 ngày nữa. Trường hợp không tìm thấy Gobi trong khoảng thời gian trên, tất cả tiền ủng hộ sẽ được hoàn trả.
Dion
Chỉ trong vài phút, tôi đã nghe thấy âm báo có bình luận mới trên điện thoại. Lúc đầu, khá chậm rãi, sau đó chuyển thành reo liên hồi, như chuyển từ chạy bộ sang chạy nước rút vậy.
Tôi không mở máy. Tôi không muốn đọc những gì họ viết. Không phải vì không quan tâm họ nghĩ gì. Tôi có để tâm. Rất nhiều. Nhưng tôi không có thêm tin tức nào cả, càng không biết mình có thể làm gì.
Chỉ có thể ngồi chờ đợi và hi vọng. Hi vọng Gobi vẫn ổn. Hi vọng người phụ nữ tên Lu Xin - người mà chỉ sáng nay thức dậy, tôi mới nghe tên - sẽ làm nên kì tích và triệu tập một đội tìm kiếm đủ lớn để dán áp phích rộng khắp. Nhờ thế, nếu ai đó ở nơi nào đó từng trông thấy Gobi và những người cùng chung mối quan tâm sẽ liên hệ đến nhận giải.
Tôi đang tự lừa mình dối người ư? Đến lúc này, một tia hi vọng tôi cũng không có.
Khi vệt sáng cuối cùng của tối mùa hè trôi tuột khỏi bầu trời cũng là lúc suy nghĩ của tôi chìm vào bóng tối. Tôi chợt nhớ lại câu chuyện Kiki đã kể tôi nghe trong cuộc gọi cuối cùng giữa chúng tôi hôm trước. Chris gặp Lu Xin khi chó của cô ấy bị lạc. Kiki nhờ Chris tư vấn về cuộc tìm kiếm.
Và, chó của Lu Xin không bao giờ trở về nữa.