Phần 5 17
QUẢN LÝ KHÁCH SẠN ĐÚNG LÀ MỘT GÃ quái gở.
Thời gian qua, nhờ lái xe quanh thành phố nên tôi mới biết khách sạn này là một trong những khách sạn tốt nhất ở Urumqi. Anh ta đồng ý cho chúng tôi mượn một phòng họp ở tầng dưới để thực hiện phỏng vấn và phóng sự trên đài truyền hình quốc gia. Cho nên, nếu tôi hỏi tử tế, có lẽ anh ta sẽ đồng ý. Nếu cho Gobi vào khách sạn là phá vỡ quy tắc thì tôi nghĩ anh ta sẽ linh hoạt một chút. Bởi, chắc chắn anh ta hiểu không phải lúc nào cũng có cơ hội kinh doanh tốt thế này.
“Không ,” anh ta nói.
Vốn tiếng Anh của anh ta tốt hơn đa số người tôi gặp, nhưng tôi vẫn gắng trình bày yêu cầu lần nữa, chậm rãi hơn.
“Gobi có thể ở cùng phòng với tôi không ? Gobi nhỏ lắm. Đây sẽ là cơ hội quảng cáo hình ảnh cho khách sạn anh.”
“Không ,” anh ta lặp lại. Anh ta hoàn toàn hiểu rõ tôi đang muốn gì. “Chúng tôi chưa từng có tiền lệ cho chó ở trong khách sạn.” Anh ta dừng một chút rồi hạ giọng nói tiếp, “Nhưng tôi có thể nghĩ cách giúp anh.”
Tôi lén đập tay ăn mừng trong lòng. Cho dù phải trả vài trăm đô la, tôi cũng không tiếc, miễn là Gobi bình an.
“Con chó có thể ở một trong số những phòng tập huấn.”
Không hợp ý lắm. Nhưng tôi không có nhiều sự lựa chọn. “Tôi có thể xem phòng trước được không ?”
“Tất nhiên rồi,” quản lý khách sạn đáp. “Mời đi lối này, ông Leonard.” Không dẫn tôi vào sâu trong khách sạn, anh ta đưa tôi ra khỏi cửa xoay, đi qua nhân viên bảo an mặc áo chống đạn và đeo súng trường theo quy định, băng qua bãi đỗ xe chật cứng , một loạt cửa ra vào không có khoá đu đưa theo gió giống như loại cửa quán rượu phương Tây thời xưa.
Thế nhưng chưa là gì. Căn phòng mới thực sự là thảm hoạ.
Bên trong không giống một phòng tập huấn mà giống một bãi rác hơn. Nước tẩy rửa và đồ nội thất hỏng chất đầy khắp phòng. Đến cả cánh cửa còn không khép vào được. Thấy tôi nhìn, viên quản lý cố gắng huých vai vào cánh cửa cho nó khép chặt lại, tuy vậy dưới chân cửa vẫn hổng , đủ cho Gobi dễ dàng chui tọt qua.
“Tôi không thể để Gobi ở đây được,” tôi lên tiếng. “Nó sẽ chạy mất.”
“Thì có sao?” Anh ta nói, quay đầu, bước trở lại bãi đậu xe.
Tôi bảo mà, anh ta đúng là một gã quái gở.
Trước khi gặp quản lý khách sạn, tôi và Richard ra khu chợ trước bãi đậu xe khách sạn mua một bộ đồ dùng thiết yếu cho Gobi. Không có nhiều sự lựa chọn. Cuối cùng , chúng tôi đã mua được vòng cổ, dây xích, hai cái bát và một ít thức ăn cho chó. Vừa dạo bước, chúng tôi vừa ấp ủ một kế hoạch trong trường hợp quản lý khách sạn từ chối. Và có lẽ đã đến lúc dùng kế hoạch B rồi.
Sáng hôm ấy, chúng tôi trở lại nhà ông Mã. Nhìn thấy tôi, Gobi vui tươi hớn hở, y như đêm hôm trước. Thấy vậy, tôi nhẹ nhõm hẳn. Rõ ràng là ông Mã đã chăm sóc cô nhóc tốt lắm. Trải qua hỗn loạn đêm hôm trước, tôi không quên Richard nghi ngờ trong chuyện này có hành vi gian trá. Nhưng càng nói chuyện với ông Mã, thấy ông thường ngày ăn mặc như thể chuẩn bị đi tập thể dục nhưng không làm việc gì cả, tôi càng tin tưởng ông hơn. Sau này biết ông Mã là một nhà buôn ngọc, tôi mới tin hẳn. Hiển nhiên, ông ấy không cần tiền. Chẳng có vụ tống tiền nào ở đây cả.
Tôi ngỏ lời mời ông đến dự bữa liên hoan đặc biệt của đội tìm kiếm vào tối hôm sau và trao tiền thưởng. Ông Mã vui vẻ đồng ý, nhưng kiên quyết không nhận tiền thưởng. Đúng lúc Richard, Lu Xin, Gobi và tôi chuẩn bị ra về, một người đàn ông - cười giả lả - bước vào nhà. Trông anh ta quen lắm, nhưng tôi chắc chắn chưa từng gặp anh ta trước đây.
“Tôi là chồng của Nurali,” anh ta tự giới thiệu, và bắt tay tôi chặt như gọng kìm bằng sắt. Chắc anh ta muốn bắt tay xã giao thôi.
À, tôi biết mình gặp anh ta ở đâu rồi. Anh ta là một trong những tài xế lái xe trong cuộc đua. Gobi đang nằm phủ phục dưới nền nhà, nên anh ta phải quỳ gối xuống mới túm được cô nhóc lên.
“Ồ,” anh ta vừa nhìn trước ngó sau như thể đang cân nhắc có nên mua một chiếc bình cổ hay không “Đúng là Gobi rồi.” Nói rồi, anh ta đưa Gobi cho tôi. “Chúng tôi đã cố hết sức giúp anh chăm sóc Gobi, nhưng cô nhóc đã bỏ nhà đi.
Có lẽ anh phải dựng một hàng rào chắc chắn khi đón Gobi về nhà.”
Kế hoạch đưa Gobi vào khách sạn khá đơn giản. Chúng tôi sẽ để Gobi vào trong một cái túi và mang vào khách sạn. Rắc rối ở chỗ, tương tự nhiều khách sạn và tòa nhà hành chính công ở Urumqi, ngoại trừ một anh lính canh trang bị áo chống đạn và khẩu AK-47, chúng tôi còn phải đi qua máy quét tia X và máy dò kim loại.
Nhiệm vụ của tôi là đánh lạc hướng đống máy móc này. Tôi phải giả vờ đánh rơi một cái túi đựng đầy áp phích và đồ ăn vặt không kéo khóa xuống sàn nhà, gần máy quét. Sau đó làm ầm lên, vừa rối rít xin lỗi vừa cúi xuống gom đồ vào túi. Nhân cơ hội đó, Richard - mang Gobi trong một chiếc túi bằng vải bông chéo, bề ngoài trông như một chiếc áo khoác - đi qua máy dò kim loại. Mong là Richard nhớ không đem theo bất cứ thứ gì có khả năng làm chuông báo động reo.
Trở về phòng , tôi mới có thời gian kiểm tra vết thương của Gobi. Vết sẹo trên đỉnh đầu cho thấy cô nhóc bị thương không hề nhẹ. Tôi băn khoăn không biết vết thương này do con chó khác gây ra hay do người. Vết thương khá sâu, nhưng đã lên sẹo, nên tôi nghĩ không cần bận tâm nhiều về nó nữa.
Hông cô nhóc mới thực sự là vấn đề. Hẳn nó đau lắm lúc “thầy thuốc” lúng túng bế nó lên tối hôm trước. Thậm chí, lúc tôi ấn nhẹ vào chỗ đó, cô nhóc cũng giật nảy mình. Khi tôi đặt Gobi xuống đất cho nó tự đi, hậu quả chấn thương mới lộ rõ. Nó gần như không chịu được bất kì áp lực nào.
Một lần nữa, tôi tự hỏi chuyện gì đã xảy ra với Gobi.
Cũng trong buổi sáng hôm ấy, tôi đã nói chuyện với Kiki xem bước tiếp theo nên làm gì. Chúng tôi đều rõ, Nurali vẫn chưa đưa Gobi đi làm kiểm tra y tế theo yêu cầu xuất cảnh. Vì vậy, nhiệm vụ ưu tiên hàng đầu lúc này là đưa Gobi đi khám bác sĩ thú y. Tiếp đó là chờ thủ tục giấy tờ hoàn tất và bay đến Bắc Kinh để được cấp quyền.
“Sẽ mất bao lâu?” Tôi hỏi.
“Có thể là một tuần, cũng có thể là một tháng.”
Cảm giác chán nản của ngày hôm qua lại quay trở lại. “Chúng tôi nhất định phải bay đến đó à? Sao không lái xe?”
“Chạy xe sẽ mất ba mươi tiếng đấy. Hơn nữa, chẳng có khách sạn nào cho anh mang Gobi vào trong đâu. Hay anh muốn để cô nhóc trong xe?”
Không đời nào. Chúng tôi đồng tình rằng lái xe đến Bắc Kinh chỉ là phương án dự phòng.
“Mặt khác,” Kiki nói tiếp, “tôi đã liên lạc với một hãng hàng không. Bên đó nói họ có thể cho Gobi lên máy bay mà không ai hay biết.”
Từ đó đến hết ngày, tôi chỉ làm duy nhất một việc là chăm Gobi. Cho Gobi ăn khi nó đói, cho Gobi vật lộn với bít tất của tôi khi nó buồn chán, và chộp cô nhóc vào thang máy xuống bãi đậu xe dưới tầng hầm khi nó cần giải quyết nhu cầu. Gobi là một cô chó đáng mơ ước; cô nhóc không sủa trong phòng , cũng ngoan ngoãn chui vào trong túi để tôi đưa ra khỏi phòng.
Lạ thật, Gobi lúc này nhắc tôi nhớ lại thuở thiếu thời, khi tôi vẫn còn bám mẹ. Ngày đó, tôi bị ốm, cần chăm sóc, và trong một khoảng thời gian, tất cả oán hận giữa chúng tôi tan biến.
Cơn bạo bệnh ập đến năm tôi mười ba tuổi, lúc nằm trên thảm ở nhà, chờ chương trình truyền hình lớn nhất trong cuộc đời tôi lên sóng. Một cô gái đáng yêu và một cậu chàng điển trai trong bộ phim truyền hình dài tập nổi tiếng của Úc mang tên Neighbors (Những người hàng xóm) sắp bước vào lễ đường. Ai ai cũng bàn tán về họ - khoa trương hơn cả vụ Cliff Young vô địch giải đua từ Sydney đến Melbourne. Charlene đáng yêu của tôi bon chen lên ngồi trước khi âm nhạc nổi lên. “Neighbors, everybody needs good neighbors...” (Những người hàng xóm, ai ai cũng cần những người hàng xóm tốt)
Đúng lúc Scott và Charlene chuẩn bị nói “Tôi cũng thế”, tôi lịm đi. Đó là tất cả những gì tôi nhớ được.
Lúc tỉnh lại, tôi thấy mình ở trong bệnh viện. Thật khủng khiếp, như thể mọi thứ trong tôi bị đặt nhầm chỗ hết cả. Tôi không hiểu các bác sĩ đang nói gì, và không nắm bắt được một ý nghĩ trọn vẹn nào. Cơn buồn nôn chực trào trong tôi. Hàng giờ liền, tôi cảm thấy như thể mình sắp nổ tung , cho đến khi thiếp đi và ngủ liền một mạch mười hai tiếng.
Thì ra, tôi bị động kinh. Mẹ phải giải thích động kinh là gì cho tôi.
Có mấy lần, tôi lên cơn co giật. Đến tận một, hai ngày sau, tôi vẫn cảm thấy hãi hùng. Tôi phải nghỉ học, đi gặp các chuyên gia và trù bị cho các tình huống vị-khách-không-mời quay trở lại bất cứ lúc nào, làm nhiễu loạn cuộc sống của tôi.
Gần một năm sau lần phát bệnh đầu tiên, tôi mới nhận ra lần phát bệnh cuối cùng đã qua vài tháng rồi. Các cuộc hẹn gặp bác sĩ thưa dần, và cuộc sống trở lại bình thường.
Điều đáng cười là, tôi gần như nhớ những cơn động kinh kia. Không phải thực sự nhớ cảm giác bị động kinh, mà là cách chúng quay ngược thời gian đưa tôi về những tháng ngày yên bình với mẹ. Mỗi lần tôi lên cơn động kinh, mẹ càng ngày càng mềm lòng , ấm áp đến lạ. Không còn những từ ngữ mắng mỏ, mẹ nấu những món tôi thích, và cho tôi những cái ôm âu yếm. Dù bố Garry đã rời xa mẹ, dù khó chịu khi nhìn tôi lên cơn động kinh, nhưng cái tôi nhận được từ bà vẫn là tình yêu và sự săn sóc. Quãng thời gian đó thật đáng quý biết nhường nào. Buồn thay, chẳng được bao lâu.
Tôi cố gắng chăm Gobi như lúc trước mẹ chăm tôi. Tôi cố gắng buông bỏ căng thẳng tích tụ mấy tuần trước và hưởng thụ quãng thời gian bên cạnh cô nhóc. Vụ mất tích khiến cả hai chúng tôi đều kiệt sức, nên chúng tôi dành cả ngày hôm đó để cùng nhau đi dạo.
Sáng hôm sau, vấn đề nảy sinh. Gobi đã có đủ thức ăn ngay trong phòng , nhưng bữa sáng của tôi không thể là bánh quy cho chó và thịt hộp được. Nhân lúc Gobi đang ngủ, tôi rón rén xuống giường và xuống tầng trệt ăn chút gì đó.
Tôi nhẹ tay khép cửa lại, treo biển Đừng Làm Phiền lên tay nắm cửa, và rón rén đi ra thang máy. Khi cửa đóng lại trước mắt, hình như tôi nghe thấy tiếng chó sủa.
Chưa đầy mười lăm phút sau, tôi vào thang máy đi lên. Bước ra khỏi thang máy, sượt qua một chiếc xe đẩy dịch vụ, vừa đến lối rẽ, tôi đã thấy cửa phòng mở toang. Tôi chạy vào. Gobi đã biến mất, không ở dưới gầm giường , không có trong tủ quần áo, hay sau rèm cửa,
“Gobi!” Tôi vừa gọi vừa cố kìm nén cơn hoảng sợ. Bộ não điểm qua những tình huống có khả năng xảy ra. Rất có thể chính quản lý khách sạn đã dàn xếp vụ này. Chạy ra khỏi phòng , vừa chuẩn bị bước vào thang máy thì tôi để ý thấy cửa phòng tắm đang đóng. Tôi mở cửa ra. Gobi đây rồi. Nó đang ngồi bệt trong bồn tắm, ngoẹo đầu sang một bên, tò mò nhìn cô nhân viên vệ sinh lau dọn bồn rửa tay. Thấy tôi, Gobi liếc mắt nhìn như thể muốn nói: “Chuyện gì thế, bố?”
Cô nhân viên vệ sinh không có vẻ gì là bận tâm, vừa câu được câu chăng vừa tiếp tục công việc. Không nghĩ được gì nhiều, tôi rút ví ra và đưa cho cô một tờ 100 tệ - khoảng 15 đô la, ra dấu cho cô đừng tiết lộ bất cứ điều gì về Gobi. Cô kia gật đầu, nhét tiền vào túi và quay lại dọn dẹp.
Dường như cô không hề ngạc nhiên khi nhìn thấy Gobi ở đó. Chắc cô nghĩ khách cho tiền bo để mình lau dọn nhà tắm sạch bong. Tôi làm sao mà biết được. Cô nhân viên vệ sinh ở trong nhà tắm một hồi lâu, lau sạch mọi ngóc ngách mà mắt thường có thể nhìn thấy. Vì cửa phòng vẫn mở nên tôi vẫn ngồi trong nhà tắm, ôm Gobi vào lòng và tránh đường cho cô, chứ không ra khỏi phòng. Mỗi khi cô sang dọn chỗ khác, tôi và Gobi lại phải tìm một chỗ dừng chân mới.
“Cám ơn,” tôi nói mỗi lần chuyển chỗ, hi vọng cô hiểu ý của tôi. “Tạm biệt. Chị đi được rồi.”
Cô nhân viên vệ sinh vẫn không hiểu. Cô chỉ gật đầu, xua tôi và Gobi đang đứng ở mép bồn tắm ra nhà vệ sinh, hay từ nhà vệ sinh ra sau cửa, để cô lau dọn.
Gobi thì lấy làm thích thú lắm. Cô nhóc hí hửng ngồi vẫy đuôi, mắt liếc tới liếc lui giữa tôi và cô nhân viên vệ sinh.
Đúng là cảnh lạ nhất trần đời, tôi nghĩ.
18
TÔI CHÈN THÊM CHĂN BÔNG VÀ GỐI VÀO sau cửa đề phòng trường hợp Gobi làm ồn thì người bên ngoài hành lang sẽ không nghe thấy. Tôi tránh rời khỏi phòng hết sức có thể, ngoại trừ tình huống bất khả kháng.
Cả buổi sáng , tôi chỉ chăm chăm vào chiếc điện thoại. Nhắn tin cho Richard, kể lại vụ chạm mặt cô nhân viên vệ sinh. Nhắn tin cho Lu Xin, nhờ cô ấy tìm xem có chỗ ở nào khác không. Tôi đã hội đàm với Paul de Souza, một người đại diện cho nhà văn, đồng thời là nhà sản xuất phim truyện ở California. Ông biết đến câu chuyện qua lời kể của cô con gái, và đang giúp tôi thương thảo một hợp đồng xuất bản sách. Tôi không ngờ lại có nhiều nhà xuất bản liên hệ với mình đến thế. Thế nhưng , trong ngành xuất bản, sự khôn ngoan và vốn kiến thức của Paul đúng là không ai sánh bằng. Ngoài ra, tôi còn dự phỏng vấn qua Skype với các hãng thông tấn của Anh và Mỹ.
Những cuộc phỏng vấn hay ho ra trò. Ngay khi bắt đầu kêu gọi cộng đồngủng hộ, tôi đã hiểu mọi người muốn lắng nghe câu chuyện vì có vẻ như nó đang tiến tới một kết thúc có hậu. Còn nhớ, hồi Gobi mất tích, mỗi lần trả lời phỏng vấn, tôi loay hoay mãi mới đáp được đống câu hỏi mới. Nào là, Gobi mất tích ra sao? Anh nghĩ cô nhóc ở đâu? Anh đã nghĩ đến tình huống xấu nhất chưa? Lúc đó, dù cố gắng thế nào tôi cũng không cảm thấy thoải mái trước ống kính, bởi tôi không có câu chuyện tốt đẹp nào để chia sẻ cả. Hơn hết, tôi biết giấu giếm chuyện Gobi mất tích chỉ khiến người ta nghi ngờ hơn. Tôi tin có gì đó bất thường ở đây, nhưng không dám chắc là ai đã bắt cóc Gobi. Thế nhưng , tôi đã quyết không tiết lộ bất cứ chi tiết nào liên quan đến vụ mất tích trong các cuộc phỏng vấn. Tôi không có đủ dữ kiện, nên vẫn còn quá sớm để đổ lỗi cho ai đó.
Đến tận khi tôi ngồi trong khách sạn, Gobi ngủ trong lòng , nói chuyện với các ký giả của Washington Post và CBS, mọi thứ mới trở về đúng vị trí của nó. Tôi có thể mỉm cười và thoải mái tuyên bố với họ rằng , rốt cục tôi có thể cho cô nhóc một mái nhà ở Scotland để đền đáp tình yêu và sự kiên định Gobi dành cho mình.
Giữa buổi sáng , Gobi tỉnh dậy, hối thúc tôi cho nó ra ngoài giải quyết nhu cầu. Mặc dù biết chuyện này kiểu gì cũng sẽ xảy ra, nhưng tim tôi vẫn đập thình thịch lúc mở cửa, dò xét khắp hành lang xem có người không.
Ơn Chúa, thang máy xuống tầng hầm chỉ có mình chúng tôi. Gobi lóc cóc chạy lại chỗ bụi cây cạnh lối ra bãi đậu xe như thường lệ. Những lúc thế này, tôi sẽ nhìn chung quanh, để lại một chút riêng tư cho cô nhóc.
Dưới tầng hầm, không có gì đáng nhìn ngoài hai người đàn ông mặc đồ đen vừa ra khỏi thang máy và bước về phía chiếc sedan màu xám đậu gần đó.
Tôi mừng khi thấy Gobi biết lấp đất lại sau khi đi vệ sinh xong. Nhưng đúng lúc đó, cửa thang máy dưới tầng hầm hé mở, một người đàn ông khác bước ra. Lần này là một nhân viên an ninh.
Tất nhiên, tôi lại mất thêm 15 đô la nữa để thuyết phục anh ta cho chúng tôi đi qua. Tôi không rõ, liệu ngần ấy tiền có đủ để bịt miệng anh ta hay cô nhân viên vệ sinh không.
Hai giờ sau, tôi đã biết câu trả lời.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, Gobi sủa inh ỏi. Nhòm qua mắt mèo, tôi thấy hai người đàn ông. Ngay lập tức, tôi nhận ra một người trong số họ - chồng của Nurali.
Tôi đứng hình. Phải làm gì bây giờ? Tôi không thể vờ như mình không có trong phòng - bởi Gobi đã chứng thực rồi - nhưng sao họ tìm được tôi? Chắc nhân viên khách sạn nào đó tiết lộ cho họ biết tôi ở phòng nào, nhưng làm sao họ lên đây được? Thang máy chỉ vận hành khi quét thẻ phòng hợp lệ. Nhưng tôi vẫn cứ bồn chồn không yên, không làm cách nào xoa dịu bệnh đa nghi của mình được.
Tôi gửi tin nhắn cho Richard: Đến phòng tôi ngay.
“Xin chào,” tôi vừa mở cửa vừa cất tiếng chào, cố gắng nở nụ cười, giả bộ thoải mái và điềm nhiên như thường. Chồng Nurali nhìn chòng chọc vào tôi trong khi bạn của anh ta thì cố dòm vào trong phòng.
“Chúng tôi vào được không ?” Chồng Nurali ướm hỏi.
Tôi ngạc nhiên nhưng tò mò nhiều hơn, nên nói nhỏ “Được thôi” và bước ra sau cánh cửa, nhường lối cho họ vào.
Đóng cửa xong , tôi quay lại thì thấy họ đứng im, nhìn xuống Gobi. Hình như cô nhóc không quá để tâm đến họ. Tôi nghi họ đến không phải chỉ để thăm Gobi mà thôi. Họ lại muốn đưa Gobi đi chăng ? Tại sao họ đến đây?
Tôi đang định đi qua bế Gobi lên thì có tiếng gõ cửa. Thấy Richard đứng ngoài hành lang , tôi mở cửa và thở phào nhẹ nhõm.
“Này, anh bạn, cậu cần gì à?”
“Ừ,” tôi ghét phải lừa bịp ai như thế này. Nhưng biết làm sao đây. Richard từng là lính thuỷ, có cậu ta ở trong phòng tôi thấy an tâm hơn. Hơn nữa, Richard còn biết nói tiếng Trung , và có thể giúp tôi đưa mọi chuyện đi đến hồi kết. “Cậu có muốn vào lấy một ít áp phích mang về làm kỉ niệm không ?”
Richard đứng dựa vào cửa, còn tôi ôm Gobi và chờ chồng Nurali lên tiếng. Anh ta tuôn một lô một lốc tiếng Trung , rồi chờ Richard dịch.
Vợ chồng Nurali đã thấy rõ độ nổi tiếng của Gobi trên báo chí. Họ sợ tôi sẽ đổ lỗi cho họ vì để cô nhóc bỏ nhà đi,
“Tôi chỉ muốn đưa Gobi rời khỏi đây và về nhà. Tôi không hứng thú với việc điều tra Gobi bỏ nhà đi như thế nào. Tôi càng không hứng thú với việc đổ lỗi cho ai đó. Từ đó đến nay, tôi chỉ nghĩ đây là một tai nạn, và giờ mọi chuyện đã ổn. Anh đồng ý chứ?”
Chồng Nurali gật đầu. Thế là đủ rồi. Giữa chúng tôi không cần nói gì thêm nữa.
Đêm hôm đó, sau khi đưa Gobi xuống tầm hầm, tốn thêm 15 đô la bịt miệng nữa, chờ cô nhóc ngủ, tôi mới rón rén ra khỏi phòng và nhẹ tay đóng cửa lại. Tôi treo biển Đừng Làm Phiền lên, hi vọng hai giờ sau tôi quay lại, cô nhóc vẫn ở yên trong phòng.
Giờ tôi phải đến dự tiệc cảm ơn dưới nhà hàng khách sạn. Tôi cần cám ơn rất nhiều người, nên hai giờ sau, tôi gần như quên khuấy mất phải nói những gì.
Đội tìm kiếm cống hiến nhiều hơn tôi tưởng. Họ đi bộ hàng giờ liền trong thời tiết nóng nực, khắp mọi nẻo đường , dán hàng nghìn tấm áp phích. Họ bị mắng mỏ, phớt lờ, chế nhạo nhưng vẫn kiên trì vì một chú chó chưa từng gặp. Những hi sinh, sự bền bỉ và tình thương yêu của họ dành cho Gobi khiến tôi xúc động. Vì vậy, tôi rất vinh dự khi được đứng lên, cạn ly và bày tỏ lòng biết ơn sâu sắc.
Vợ chồng ông Mã và con trai cũng có mặt. Tôi trao tận tay ông tiền thưởng. Mới đầu ông hơi bối rối và từ chối, dùng dằng mãi, ông mới chịu nhận 1.500 đô la.
Giữa buổi tối, tôi mới chợt nhận ra, mặc dù tôi đã ở Urumqi gần một tuần và tham dự cuộc đua ở Trung Quốc trong mười ngày, nhưng đây là lần đầu tiên tôi giao thiệp với người Trung Quốc. Với nhiều người phương Tây, người Trung Quốc rất nghiêm túc, làm gì cũng có kế hoạch rõ ràng. Nhưng giờ phút này, lướt khắp nhà hàng toàn những người bạn Trung Quốc của tôi, nhìn họ cười nói, ca hát, chụp ảnh, bông đùa, tôi không thấy ai giống với định kiến đó cả.
“Thầy thuốc” cười rõ to, Malan không chịu ngồi yên một chỗ, và Mae-Lin, thợ cắt tóc, hôm nay ăn vận như một quý bà thực thụ bỏ mọi vốn liếng quyến rũ Richard nhưng không thành. Bắt gặp Lil và Lu Xin đang nhìn họ, cả ba chúng tôi đều không nhịn được bật cười.
“Tôi còn nhớ lần đầu nghe chuyện Gobi,” Lu Xin lên tiếng.
“Khi Chris gọi điện cho cô à?” Tôi hỏi.
“Không. Từ khi anh đang đua cơ. Mấy câu chuyện mới mà nhân vật chính là những chú chó hiếm lắm, nên chỉ cần có chuyện là tôi theo dõi ngay. Tôi biết, từ dạo đó, Gobi trở thành một hiện tượng, nhưng chưa từng nghĩ sẽ có dịp được gặp cô nhóc.”
“Đâu chỉ gặp không thôi, cô còn làm được nhiều hơn thế mà, Lu Xin,” tôi nói. “Nếu không có cô, chúng tôi sẽ không thể nào tìm thấy Gobi. Nhờ có cô, chúng ta mới có bữa tiệc mừng tối nay.”
Tôi khen làm cô ấy đỏ bừng cả mặt, nhưng từng câu chữ tôi nói đều xuất phát từ đáy lòng.
Cô ấy ngẩng đầu lên, chỉ vào “thầy thuốc”, Mae-Lin, và những người khác nữa. “Trước Gobi, chúng tôi đã cố gắng chăm lo cho những chú chó hoang , nhưng không ai chịu lắng nghe chúng tôi. Chúng tôi không có quyền lực, không có sức ảnh hưởng , nhưng chúng tôi đã cố gắng. Hành trình tìm kiếm Gobi đã cải biến tất cả. Nhờ tham gia cuộc tìm kiếm, chúng tôi đã có tiếng nói. Cả anh nữa, chính anh đã giúp chúng tôi chứng minh rằng mọi người nên chăm sóc động vật.”
Tôi chưa muốn rời đi vội, nhưng càng về khuya, tôi càng lo cho Gobi hơn. Hi vọng cô nhóc vẫn ngoan ngoãn ở yên trong phòng. Rốt cục, lo lắng chiếm phần hơn, nên tôi đứng dậy về phòng. Gobi vẫn ổn. Sau khi có cuộc phỏng vấn ngắn với tờ Times của London, tôi lại ra ngoài tìm Richard. Sáng sớm ngày mai, cậu ta sẽ rời khỏi đây.
Nhờ có Richard, cuộc tìm kiếm suôn sẻ hơn rất nhiều. Tôi cũng không rõ mình dựa dẫm vào cậu ta nhiều đến mức nào nữa. Cậu ta không những vực tôi dậy lúc tôi tuyệt vọng nhất; mà còn đạo diễn kế hoạch đưa Gobi vào trong khách sạn và đề xuất vài phương án dự phòng trong trường hợp Gobi bị bắt.
Tôi vốn là một kẻ cô độc trời sinh - một người kiên định tập chạy đủ 100 dặm, có khi hơn, mỗi tuần mới thôi. Nhưng trớ trêu thay, vài tình bạn bền chặt nhất trong đời tôi toàn là với những địch thủ trong các giải chạy siêu bền mới lạ chứ. Trên đường đua, chúng tôi vừa tự bước qua địa ngục mỗi ngày, vừa tạo nên một sợi dây liên hệ vững bền.
Bay tới Urumqi lần nữa, tôi ngỡ đội tìm kiếm sẽ tương tự như một giải đua siêu bền. Tại đây, tôi phải tận lực và kì vọng những đội viên khác cũng thế. Nhưng trong hành trình đi tìm Gobi, tôi chiêm nghiệm ra nhiều bài học giá trị cho chính bản thân mình.
Trước hết, làm việc theo nhóm - ý tôi là một thể thống nhất chứ không phải một nhóm bao gồm cá thể độc lập - không tệ như tôi tưởng. Thế mạnh của thành viên khác sẽ lấp đầy điểm yếu của tôi. Tôi không cần phải tự mình gánh vác tất cả nhiệm vụ. Tôi có thể dựa dẫm vào người khác. Họ đã không làm tôi thất vọng. Và tôi cũng thế.
19
NHỮNG NHÀ ĐÀI VÀ KÊNH TRUYỀN HÌNH từng phỏng vấn tôi trong cuộc tìm kiếm đều tỏ ý muốn phỏng vấn tôi sau khi tìm thấy Gobi. Gobi mới trở về vài ngày, tôi đã nhận 50 cuộc phỏng vấn trực tiếp, qua điện thoại hoặc qua Skype. Tôi thích thế. Sự bận rộn kéo tâm trí tôi thoát khỏi nỗi sợ hãi ngày một lớn dần.
Chuyến viếng thăm của chồng Nurali hay chạm mặt cô nhân viên vệ sinh đều làm tôi giật mình thon thót. Ngồi trong quán bar khách sạn sau khi kết thúc cuộc phỏng với tờ Times, lắng nghe mấy thuyết âm mưu của Richard, khiến cả đêm đó, các nhân vật khả nghi ẩn nấp trong bóng tối không ngừng xâm chiếm đầu óc tôi.
Tôi thừa nhận, mớ lý luận của Richard có lý lắm. Cậu ta không cho rằng Gobi đã bỏ nhà đi, ít nhất là không theo cách mà Nurali nghĩ. Cậu ta bảo, khi câu chuyện về Gobi trở thành hiện tượng trên khắp thế giới, thì có kẻ nhận ra có thể lợi dụng Gobi để kiếm chác, và khi cơ hội đến, chúng bắt cóc cô nhóc. Bọn chúng toan tính, Gobi ở trong tay chúng càng lâu thì lợi tức càng cao, tức là chúng sẽ kiếm được một khoản lớn hơn. Nhưng tôi đến Urumqi khiến mọi chuyện đi chệch hướng. Báo chí địa phương bất ngờ đưa tin, chính quyền bắt đầu chú ý, rồi đến các quan chức địa phương cũng tham gia nhóm WeChat. Sự việc ngày càng rủi ro hơn.
“Ấy là nguyên do tại sao Lu Xin nhận được cả đống cuộc gọi báo tin Gobi đã chết hoặc Gobi sẽ bị giết thịt nếu không tăng tiền thưởng.”
“Khoan đã,” tôi ngắt lời cậu. “Cậu có ý gì? ‘Cả đống cuộc gọi á’? Tôi tưởng chỉ có một cuộc gọi thôi. Vậy mà chẳng ai cho tôi hay là họ đòi nhiều tiền hơn.”
“Đúng thế,” Richard đáp. “Phải đến hàng trăm cuộc gọi ấy chứ. Mọi người không muốn khiến cậu lo lắng.”
Tôi không biết phải nghĩ sao. Một phần, tôi biết ơn sự chăm sóc của họ. Nếu toàn bộ câu chuyện đến tai tôi, có lẽ tôi sẽ chẳng làm nên trò trống gì, thậm chí còn lo lắng hơn. Nhưng tôi không thích bị lừa dối.
Tôi cố gắng ngăn mình không nghĩ về chuyện đó nữa, nhưng Richard vẫn chưa nói xong.
“Cậu không lấy làm lạ khi thấy Gobi ở với người quen của Nurali à?”
“Vậy cậu nghĩ gia đình ông Mã đã bắt cóc cô nhóc?”
“Không. Họ không cần tiền và cũng chẳng hứng thú với việc bắt cóc một con chó. Nhưng trùng hợp là người ta lại để Gobi ở nơi mà ai từng nghe câu chuyện về cô nhóc đều có thể tìm thấy nó. Chưa kể, ở một thành phố toàn núi và không khép kín như thế này, sao Gobi lại quyết định nấp ở một con đường cách khu dân cư đắt đỏ nhất thành phố mấy dặm chứ? Cô nhóc không quen sống xa hoa đâu nhỉ ?” Nhiều khả năng là bọn bắt cóc đã bỏ Gobi ở đó.
Nhân lúc nghỉ giữa các buổi phỏng vấn sáng hôm sau, tôi nhắn tin cho Lu Xin, bảo cô ấy rằng tốt hơn hết, tôi và Gobi nên tìm chỗ khác ở. Ngoài lí do cảm thấy không an toàn khi ở trong khách sạn một mình, việc không thể đưa Gobi tự do ra vào đồng nghĩa với việc tôi vẫn chưa đưa cô nhóc đi khám bác sĩ thú y được. Gobi bị thương ở hông , nên thật tội cho cô nhóc nếu cứ chờ thế này. Kiki vẫn đang hoàn thiện các thủ tục để đưa Gobi đến Bắc Kinh, mà tôi thì ngày càng lo có kẻ chưa từ bỏ ý đồ bắt cóc Gobi những mong kiếm được một khoản tiền thưởng kếch xù. Dù sao thì, từ giờ đến lúc Gobi được về nhà vẫn còn một chuỗi ngày dài chờ đợi nữa.
Vừa nhắn tin cho Lu Xin xong thì có tiếng gõ cửa. Gobi đã ngủ say nên không cựa quậy tí nào. Dù vậy, tôi vẫn rón rén đi qua thảm, tim đập thình thịch và đầu óc quay mòng mòng.
Hé nhìn qua lỗ mắt mèo, tôi nửa trông đợi người bên ngoài là quản lý khách sạn hoặc cô nhân viên vệ sinh phớt lờ tấm biển Không Làm Phiền treo trên cửa. Hi vọng không phải chồng Nurali.
Thế nhưng , đều không phải họ.
Đó là hai người đàn ông mặc đồ đen. Tôi nhận ra họ ngay tức thì. Chính là hai người tôi đã trông thấy dưới tầng hầm hôm trước.
Tôi lùi lại, đứng nép sát vào tường. Một thước phim bỗng nhiên lóe lên trong đầu tôi: tên sát thủ bắn chết khách thuê phòng thiếu cảnh giác qua lỗ mắt mèo. Tôi vừa tự nhủ mình thật nực cười, vừa liếc trộm thêm lần nữa.
Họ vẫn đứng đó, hờ hững nhìn chòng chọc vào tôi.
Cửa đã khoá, cài then, và móc dây xích. Tôi luôn khóa cửa như thế mỗi khi ở trong phòng khách sạn. Tôi băn khoăn không biết có nên mở cửa xem họ muốn gì không. Lỡ như phía chính phủ cử họ đến để bảo đảm an toàn cho Gobi thì sao. Nếu đúng là thế, thì nói đôi ba câu với họ cũng không sao. Nhưng nếu họ đến đây để bắt Gobi, đá chúng tôi ra khỏi khách sạn, hay báo thù cho kẻ đã bắt cóc Gobi lúc trước thì sao? Dù là trường hợp nào đi chăng nữa, thì tôi cũng chỉ mở cửa khi không còn lựa chọn nào khác.
Tôi quyết định lùi lại, áp sát tường , đề phòng viễn cảnh tay súng và những bộ phim Hollywood trở thành hiện thực. Tôi nấp sau bức tường cạnh giường , hi vọng Gobi vẫn chưa thức giấc.
Họ tiếp tục gõ cửa.
Không có vẻ gì là kịch liệt hay tức giận, nhưng vẫn khiến tôi nín thở và cứng người. Tôi phải làm gì nếu họ phá cửa vào? Giả vờ rằng lúc nãy tôi ngủ và cố thuyết phục họ cho qua chuyện này? Hay tận dụng yếu tố bất ngờ, ôm Gobi chạy vèo qua họ xuống lối thoát hiểm?
Lát sau, họ không gõ cửa nữa, cũng không cố tình vặn tay nắm xem cửa có mở không. Năm phút sau, tôi dịch lại gần cửa, nhìn qua lỗ mắt mèo thì thấy hành lang trống không. Tôi căng mắt nhìn hết bên nọ đến bên kia xem họ có nấp ở bên dưới hay điểm mù của tôi không. Mười phút sau, tôi mới dám chắc là họ đã đi rồi. Tôi cẩn thận nhấc chăn gối dưới chân cửa ra, rồi dè dặt mở cửa. Không có ai cả. Tôi nhanh chóng đóng cửa, khoá, cài then và móc dây xích như trước.
Sau đó, tôi vớ lấy chiếc điện thoại và gửi tin nhắn cho Lu Xin: Làm ơn đưa chúng tôi ra khỏi đây! Tôi lo có kẻ muốn bắt Gobi. Tôi không dám chợp mắt cả đêm. Sự an toàn của chúng tôi đang bị đe dọa.
Tôi vốn muốn trèo lên xe và lái về Bắc Kinh ngay chiều hôm đó, nhưng Kiki, Chris và Lu Xin không đồng ý. Kiki bảo cô ấy có thể giúp Gobi xin phép bay, và rằng chúng tôi chỉ cần đưa cô nhóc đến bác sĩ thú y làm kiểm tra cơ bản là được. Kiểm tra sức khỏe xong , chúng tôi có thể đến Bắc Kinh trong bốn, năm ngày nữa.
Lu Xin đã tìm được một căn hộ cho thuê và cam đoan với tôi rằng trừ hai chúng tôi, không ai biết căn hộ đó ở đâu. Tôi không muốn chần chừ thêm nữa. Sáng hôm sau, tôi đưa Gobi xuống tầng hầm và giao cô nhóc cho Lu Xin - người duy nhất tôi hoàn toàn tin tưởng ở Urumqi này. Tôi đứng sát mép tường , dò xét xem trong bãi đỗ xe có chiếc xe sedan màu xám với hai người đàn ông mặc đồ đen ngồi trong xe không. Không thấy chiếc xe nào như thế khiến tôi thả lỏng hơn.
Tôi vội vã trở lại sảnh chính, thanh toán hóa đơn và trả phòng .
Vị trí của căn hộ đúng như Lu Xin đã mô tả. Sau chừng ấy thời gian, tôi chưa từng đặt chân đến rìa này của thành phố bao giờ. Tôi hài lòng vì quán xá nơi này vừa đủ để cho tôi và Gobi ẩn náu, lại không quá đông đúc khiến chúng tôi bị ngộp thở.
Tôi thở phào nhẹ nhõm vì căn hộ khá đơn giản và sạch sẽ. Sau khi nói cám ơn và tạm biệt Lu Xin, tôi khóa cửa lại.
Sau khi đánh hơi khắp căn nhà, Gobi ngồi xổm trước mặt tôi, ngước mắt nhìn vào mắt tôi, y như cách cô nhóc nhìn tôi vào buổi sáng thứ hai của giải đua. Ánh mắt Gobi như muốn nói cô nhóc biết có gì đó đã đổi khác, nhưng không sao hết, nó vẫn ổn.
“Chúng ta đã có cả một cuộc phiêu lưu, Gobi nhỉ?”
Cô nhóc cúi đầu xuống , ngửi ngửi chân tôi, rồi nhảy phóc lên sô pha, đi qua đi lại bốn vòng , rồi nằm cuộn tròn thành một trái bóng nhỏ màu nâu.
Ngày hôm sau, khi tôi đưa cô nhóc đến bác sĩ thú y, Gobi không còn vui vẻ như thế nữa. Kiki đã thu xếp một bác sĩ thú y hàng đầu trong thành phố khám cho Gobi.
Tôi mừng lắm, bởi tôi và Gobi sắp tiến bước đầu tiên trong hành trình đưa Gobi về nhà.
Ấy vậy mà Gobi không chịu phối hợp mới chết chứ.
Từ lúc xuống xe Lu Xin và bước vào phòng khám thú y, Gobi nhạy cảm hẳn. Mới đầu, cô nhóc trốn sau tôi. Lúc chúng tôi bước vào phòng khám, cô nhóc chết gí trên sàn nhà, bảo sao cũng không chịu đi.
Thấy thế, tôi bật cười. Khi bác sĩ thú y nhấc Gobi lên và bắt đầu kiểm tra toàn diện cho cô nhóc, tôi mới vỡ lẽ. Phải chăng Gobi có dự cảm không lành về nơi này - hoặc về vị bác sĩ thú y - điều mà tôi không nhận ra. Anh ta có vẻ thô lỗ và lãnh đạm hệt như bất cứ tên bác sĩ thú y nào tôi từng gặp trong đời. Anh ta cứ kéo tới kéo lui mà chẳng thèm quan tâm gì đến mấy chú chó.
Anh ra bảo hông Gobi bị trật khớp, phải chụp X-quang mới biết được tình trạng nghiêm trọng đến đâu.
“Giữ nó nằm xuống ,” anh ta ra hiệu cho hai trợ lý rồi đẩy một chiếc máy qua. Họ đứng hai đầu bàn, nắm lấy chân sau và chân trước Gobi rồi kéo ra. Gobi kêu ré lên, mắt trợn trắng , tai dựng ngược. Hẳn cô nhóc đang đau đớn và sợ hãi lắm. Tôi ra sức kháng nghị, nhưng bác sĩ thú y bỏ ngoài tai và vẫn tiến hành chụp X-quang như thường.
Tận một tiếng sau, khi chúng tôi trở về căn hộ, Gobi vẫn còn run lẩy bẩy. Tôi tức tên bác sĩ thú y lắm, nhất là khi anh ta cho tôi xem phim chụp. Nguyên do Gobi đi khập khiễng đã rõ. Xương đùi trái của cô nhóc áp chặt vào hông , trong khi xương đùi phải thì tách ra khỏi khớp hông như bị bẻ quặt xuống. Bác sĩ thú y thờ ơ giải thích nguyên nhân gây ra chấn thương và bảo tôi là Gobi cần được phẫu thuật để nắn lại khớp xương. Tôi không buồn hỏi xem anh ta có thể đảm nhiệm được ca phẫu thuật đó không. Bởi tôi sẽ không cho anh ta động vào Gobi nữa.
Chợp mắt được một lát, Gobi lại nhổm dậy và chạy lon ton vòng quanh. Tôi tự hỏi - dễ đến cả trăm lần - sau khi tôi đi, cô nhóc đã trải qua những gì. Nó bị xe tông hay là người nào đó làm bị thương ? Chỉ có mình cô nhóc biết câu trả lời.
Hiển nhiên, Gobi đã không còn sợ nữa. Cô nhóc đã có thể tự mua vui cho mình. Thấy Gobi nhảy lò cò, dồn trọng lượng lên chân trái, vui vẻ y như lúc tôi tìm được cô nhóc, tôi sửng sốt. Chắc Gobi khó chịu lắm, nhưng không hề than phiền hay để cơn đau ảnh hưởng đến thói ham vui của mình.
Vậy nên, tôi quyết định thưởng cho cô nhóc một chuyến dạo phố.
Trong ráng chiều tuyệt đẹp, Gobi đánh hơi quanh mấy bụi cây còn tôi thì muốn đi tham quan và xem có nơi nào dừng chân để ăn tối không. Bế cô nhóc lên, chúng tôi đi về phía mấy cửa hàng.
Quãng đường có mấy mét thôi mà phải đến bốn mươi cô gái ngăn tôi lại. “Gobi?” Họ hỏi.
Tôi đáp vâng , và đứng lại chụp một tấm ảnh với họ. Gobi nhìn thẳng vào máy ảnh như một chuyên gia.
Cứ vài mét, lại có người ngỏ ý muốn chụp ảnh cùng chúng tôi. Tôi không để bụng đâu. Chỉ cần họ không ấn mạnh vào Gobi thì họ muốn chụp bao nhiêu cũng được. Cảm giác tự do mới tuyệt làm sao.
Cách căn hộ tầm sáu mét, tôi nhìn sang , thấy chiếc sedan màu xám đang đậu bên kia đường. Sau một hồi, tôi mới thấy rõ hai người đàn ông mặc đồ đen ngồi ở ghế trước. Họ theo dõi tôi từ khách sạn.
Tôi quay lại, bước trở về căn hộ. Tôi vốn định đi qua căn hộ nhằm đánh lạc hướng họ, nhưng vô ích. Chắc họ đã nhìn thấy tôi bước ra khỏi tòa nhà vài phút trước rồi. Có thể họ đã theo dõi tôi cả ngày, hoặc thậm chí là bám theo tôi từ khách sạn.
Tôi bấm thang máy lên tầng bảy. Căn hộ không cho tôi cảm giác an toàn như trước. Thang máy dừng lại ở tầng năm, một người đàn ông bước vào. Tôi thấy anh ta đáng ngờ lắm. Cả người phụ nữ ở cuối hành lang kia nữa. Cô ta cứ loay hoay mãi với cái khóa cửa. Hai người họ đều theo dõi tôi ư? Hay là do tôi tưởng tượng ra thôi?
Tôi vừa mới bước vào phòng thì điện thoại reo, làm tôi giật nảy mình. Người gọi là Wendy, một ký giả tự do hiện đang sinh sống ở Hồng Kông. Phải mất mấy giây tôi mới nhận ra ai ở đầu dây bên kia.
“Anh không sao chứ?” Cô ấy hỏi thăm. “Giọng anh là lạ.”
Tôi kể cho cô ấy nghe về hai người đàn ông trên chiếc xe màu xám và cứ bắt gặp họ là tôi thấy hoảng sợ.
“Tôi gọi cho anh cũng vì thế,” Wendy nói tiếp. “Không chỉ hai gã trong xe đâu. Mấy nhân vật lớn bắt đầu để mắt đến anh rồi đấy, Dion.”
“Ý cô là gì?” tôi hỏi.
“Chỉ là - từ giờ hãy cẩn trọng với lời nói của mình. Tôi đã nói chuyện với mấy đồng nghiệp. Họ nghe nói một số cố vấn của chính quyền địa phương đang dõi theo vụ việc và mọi câu chữ anh nói. Những việc anh làm từ trước đến nay thì không sao. Nhưng nếu họ phát hiện ra anh phỉ báng nhà nước bằng bất cứ hình thức nào, thì đều không được phép. Vì thế, hãy đảm bảo mọi câu chữ anh nói về Trung Quốc đều phải chính xác.”
“Cô nói chuyện với người ta rồi à? Ý cô là có ai đó tiết lộ chuyện này với cô ư? Sao lại ra nông nỗi này cơ chứ?”
“Đừng lo, Dion. Tôi chỉ muốn chắc chắn là anh nắm được tình hình thôi.”
“Vậy cô nghĩ mấy gã mặc đồ đen là người của chính phủ?”
“Ờ thì, họ đâu có đến để bắt Gobi đi, đúng chứ?”
Tôi cân nhắc. Wendy nói đúng. Nếu họ muốn cướp Gobi, họ có thể hành động bất cứ lúc nào. Nếu thế, họ có thể hoàn thành nhiệm vụ và không để tôi phát hiện ra sự hiện diện của họ.
“Họ ở đây để bảo vệ tôi?”
“Cũng gần như thế. Nếu anh không làm gì phạm pháp, anh sẽ an toàn. Miễn là đừng nói chuyện với CNN nữa.”
“CNN á? Làm thế nào mà cô biết chuyện CNN?” Tôi đã có một cuộc phỏng vấn với hãng thông tấn này trước đây và hiện đang chuẩn bị cho cuộc phỏng vấn thứ hai.
“Chẳng là giữa CNN và chính phủ hình như có ác cảm với nhau. Chỉ cần cương quyết thôi, được chứ?”
Cuộc gọi kết thúc. Tôi bàng hoàng ngồi bệt trên sàn nhà. Tôi tưởng như mình góp mặt trong một bộ phim gián điệp dở ẹc vậy. Tôi không rõ liệu mình có nên phòng thủ và dò xét xem trong căn hộ có thiết bị nghe lén không , hoặc là cho Gobi vào túi và đi xuống bằng cầu thang thoát hiểm. Nghe Wendy nói thì không có vấn đề gì lớn cả. Nhưng tôi vẫn không cảm thấy thoải mái khi biết mình đang bị theo dõi sát sao.
Tôi đã gửi một tin nhắn cho bên CNN từ chối phỏng vấn. Tiếp đó, tôi vào hộp thư, từ chối thêm các lời mời phỏng vấn từ truyền thông nước ngoài, đồng thời nhắn Lu Xin là tôi cũng không muốn trò chuyện với bất cứ hãng thông tấn Trung Quốc nào nữa. Bởi nếu chẳng may có gì sai sót đồng nghĩa với việc có thể sẽ mất Gobi vĩnh viễn. Vậy nên, tôi muốn loại trừ mọi rủi ro.
Tôi hỏi Wendy xem cô ấy có thể giúp tôi hỏi thăm xem mấy gã mặc đồ đen là ai không. Tôi biết hỏi thế thật nực cười, nhưng tôi phải biết, không phải vì sự an toàn của bản thân mà vì sự an toàn của Gobi. Chẳng may tôi bị tống lên chuyến bay về nước, tôi cần tìm nơi ở dự phòng cho Gobi.
Cả ngày hôm ấy, tôi nhốt mình trong căn hộ. Mặt trời đã xuống núi, trong căn phòng tối thui, thi thoảng có ánh đèn le lói từ ngoài đường chiếu vào. Tôi không dám bật đèn. Nấp trong bóng tối khiến tôi cảm thấy an toàn hơn.
Tôi điểm qua mấy tình huống có thể xảy ra, nhưng không có tình huống nào khiến tôi an tâm cả. Giả sử có kẻ đột nhập và bắt Gobi đi, thì tôi biết gọi cảnh sát thế nào đây. Giả sử hai kẻ mặc đồ đen muốn bắt tôi đi, thì tôi không còn sự lựa chọn nào khác ngoài giơ tay chịu trói và hi vọng Lu Xin sẽ chăm sóc tốt cho Gobi.
Tôi đúng là vô dụng. Có mỗi chuyện Richard rời đội thôi cũng khiến tôi bỗng thấy cô đơn bủa vây. Tôi lại trở về làm người gánh vác mọi chuyện còn lại. Lần đầu tiên trong đời, tôi không thích làm người gánh vác tí nào. Bởi tôi đã phải gánh quá nhiều thứ trên vai rồi.
20
GẦN NHƯ CUỘC ĐUA NÀO TÔI CŨNG TỰ vấn, sao mình lại tham gia cuộc đua này. Có khi, tôi chợt nghĩ thế trong mấy dặm đầu, khi tôi lạnh, mệt mỏi, hay chỉ đơn giản là cáu kỉnh vì tiếng ngáy của người bạn cùng lều nào đó làm tôi không ngủ được. Có khi, câu hỏi ấy lóe lên trong tâm trí khi tôi mong được trông thấy vạch đích mà phải bảy, tám giờ nữa mới tới. Cũng có khi tôi khát nước hay cần thêm một viên muối nữa.
Nhưng mỗi lần tự hỏi bản thân rằng chịu đựng căng thẳng , khó chịu, hay sợ hãi chỉ để tham gia một cuộc đua như thế có đáng không , thì câu trả lời là có. Đôi khi, để thay cho câu trả lời, cái tôi cần là chạy thêm vài dặm nữa và huy động toàn bộ cơ thể vào cuộc chạy. Đôi khi, tôi chỉ cần kìm hãm mớ suy nghĩ vô dụng này lại. Và đôi khi, tôi cần ngậm một viên muối. Trong mọi tình huống , giải pháp đơn giản hơn vấn đề nhiều.
Đêm trước khi tôi và Gobi rời khỏi Urumqi, tôi đã nhìn quanh mình và mỉm cười. Nếu hai ngày trước, tôi vẫn không quen ai trong số họ, thì hôm nay, bao quanh tôi là bè bạn. Màn đêm dần buông cùng với tiếng cười sang sảng. Tôi thấy biết ơn vì tình bạn đơn thuần đến đúng lúc như thế.
Thứ tình bạn ấy đến vào đêm thứ hai sau khi chúng tôi chuyển đến sống trong căn hộ. Gần như cả buổi sáng , tôi vừa ngồi chơi với Gobi, vừa hi vọng cánh cửa không bật mở và ai đó không xông vào bắt một trong hai chúng tôi. Đến tận khi Gobi phải xuống dưới tầng một để giải quyết nhu cầu, chúng tôi mới ra khỏi phòng. Nhân lúc đứng đợi cạnh bụi cây yêu thích của cô nhóc cạnh cổng vào, tôi trông theo dòng người ra ra vào vào một nhà hàng ngay gần đó. Một anh chàng đang nướng đồ ăn trước cửa nhà hàng. Mùi thơm lan tỏa làm bụng dạ tôi sôi lên. Từ sáng tới giờ, ở riết trong nhà, tôi chỉ ăn mì ăn liền. Vậy nên, tôi quyết định đưa Gobi về nhà, đợi cô nhóc ngủ rồi mới đi xuống nhấm nháp chút gì đó.
Đó là quyết định sáng suốt nhất trong đời tôi. Tôi từng ăn tiệc nướng Tân Cương vào ngày đua cuối cùng rồi, nhưng món này ngon hơn gấp mấy lần. Phục vụ bàn mang ra một khay toàn xiên thịt cừu tẩm ướp gia vị hoàn hảo. Tôi liếm hết mỡ trên ngón tay, ngồi ngả lưng và thở ra thỏa mãn.
Ngẩng đầu lên, tôi để ý thấy ngoài đường có đôi ba người nhìn tôi chằm chằm, cười ngoác tận mang tai. Tôi vừa mỉm cười vừa vẫy tay chào họ, rồi làm bộ no căng bụng khiến họ bật cười. Sau khoảnh khắc tươi vui đó, họ bước vào nhà hàng , kéo theo cả tá người. Họ đều tầm tuổi tôi hoặc kém tôi mấy tuổi.
Họ tự giới thiệu bản thân, nói đôi ba câu về Gobi, và mời tôi uống mấy chén.
Họ quen nhân viên nhà hàng. Vừa cố gắng ngắc ngứ vài câu tiếng Anh, kết hợp với ứng dụng phiên dịch trên điện thoại, họ vừa đút cho tôi một ít mì cay, dúi vào tay tôi một ly nước trong suốt và mời tôi nâng cốc. Không rõ thứ chất lỏng ấy là gì mà vừa nuốt xuống , tôi phải mất một lúc mới lấy lại giọng của mình. Tiếp đó là một tràng cười. Bữa tiệc đêm đó kết thúc khi tôi vấp ở chỗ ngưỡng cửa, bụng no căng , hơi men xộc lên, và tiếng cười của những người bạn mới vẫn văng vẳng bên tai.
Hôm sau là ngày cuối cùng tôi ở Urumqi. Kiki làm việc năng suất thật. Cô ấy đã đặt vé máy bay đến Bắc Kinh cho tôi và Gobi vào ngày mai. Thậm chí, cô ấy còn đích thân bay đến Urumqi để đảm bảo mọi chuyện diễn ra suôn sẻ. Cô ấy hiểu rõ tầm quan trọng cũng như những rủi ro mà chúng tôi đang phải đối mặt. Cho Gobi đi ngủ và gói ghém đồ đạc xong , tôi xuống nhà hàng , những mong được gặp lại những người bạn mới.
Chờ đợi chúng tôi là một buổi tối tuyệt vời nữa. Sau màn chụp ảnh, mọi thứ bùng nổ. Không đợi tôi phản ứng , chiếc bàn đã phủ đầy thịt xiên, mì, và đáng kinh ngạc hơn cả là một khung sắt - trông như chiếc chao đèn đính que nhọn dài tầm 25 centimet - xiên đầy thịt cừu non. Chúng tôi cười ngả nghiêng vì mấy câu chuyện mà chính tôi còn chẳng thể nhớ được, nói vu vơ. Đến lúc thanh toán, họ khăng khăng đòi mời tôi.
“Uống trà chứ?” một anh bạn biết vài câu tiếng Anh lên tiếng.
Tôi vốn nghiền cà phê, nhưng gần hai thập kỷ chung sống với người Anh đã dạy tôi một điều: luôn nói vâng khi ai đó mời bạn uống trà. Không phải bởi vì lớn lên tôi thích uống trà mà vì tôi hiểu đó thực ra là lời mời đi chơi.
Vậy nên tôi đồng ý và đi theo họ qua cánh cửa gỗ thấp lè tè đi ra phố. Tôi tưởng chúng tôi sẽ đến nhà ai đó trong số họ nhưng vào trong rồi, tôi mới nhận ra, chẳng có ngôi nhà nào cả. Trông giống một cửa hàng nữ trang cao cấp hơn. Không có tủ trưng bày nhẫn và dây chuyền, mà thay vào đó là những chiếc tủ kính to ngang ngửa và sâu gấp bốn lần chiếc bánh pizza, bên trong bày những chiếc hộp thiếc.
“Tôi bán trà!” Anh bạn tôi mới quen giải thích. Anh ấy dẫn tôi đến một chiếc bàn gỗ gụ trải dài gần bằng chiều dài căn phòng rồi nói, “Ngồi đi!”
Tôi nhìn anh ấy ngồi xuống một chiếc ghế đối diện, rồi sắp mấy ấm trà đất nung , những chiếc chén tinh xảo, một con dao bằng gỗ và một bộ lót chén ra trước mặt. Căn phòng chìm vào im lặng. Ai ai cũng chăm chú quan sát tay anh ấy lướt trên bộ trà cụ, trước mở một hộp thiếc rồi xúc một muỗng trà đầy ụ vào ấm. Tiếp đó, rót nước vào chén, tráng chúng một cách thuần thục và nâng niu chúng như một nhà ảo thuật xòe bài. Sau vài phút, anh ấy châm nước trà màu hổ phách vào tách và mời tôi uống. Tôi chưa bao giờ được nếm thử thứ gì tuyệt vời như thế.
Mọi người xung quanh đều cầm tách lên, và lẳng lặng uống. Không khí tĩnh lặng nhưng không kì quặc hay lúng túng chút nào. Một sự tĩnh lặng đặc biệt. Lần đầu tiên tôi biết đến quy cách thưởng thức trà thế này.
Dần dần, tiếng nói cười trở lại. Họ chuyền tay nhau những chiếc điện thoại di động và cho tôi xem clip họ nhảy múa vòng quanh nhà dịp sinh nhật. Họ khoe những bức ảnh trốn trong công viên và hóa trang cho đêm hội lớn. Họ vui tính lắm. Ở bên họ làm tôi nhớ lại các đội viên trong đội tìm kiếm chọc cười nhau như thế nào. Không ai cố làm ra vẻ lãnh đạm, và không ai cố tình loại những người khác ra khỏi nhóm.
Bầu không khí này hoàn toàn trái ngược với bầu không khí tôi từng trải qua hồi còn trẻ ở Warwick. Dù là trà, bè bạn hay thực tế là, cuối cùng , sau một khoảng thời gian dài, tôi sắp tiến một bước lớn trong hành trình đưa Gobi về nhà, thì tôi cũng bắt đầu cảm thấy yên tâm hơn.
Rốt cục, đã đến lúc phải nói lời tạm biệt. Sau cái ôm trước cửa hàng trà, tôi đi bộ về căn hộ của mình với hai túi trà tuyệt đẹp làm quà. Đứng trong thang máy, tôi mới chợt nhớ ra, bữa này họ lại mời tôi. Họ chưa bao giờ ngỏ ý muốn gặp Gobi. Thậm chí, lúc tôi cho họ xem nhóm WeChat và một số tin tức nóng hổi về Gobi, đôi mắt họ bừng sáng. Họ không đòi hỏi bất cứ thứ gì từ tôi. Họ chỉ muốn một tình bạn đơn thuần, không có bất cứ ràng buộc nào.
Tôi đã rất lo lắng lúc chia tay Gobi ở quầy làm thủ tục sân bay. Nhưng Kiki đã nói rõ ràng là cô nhóc không thể ngồi trong khoang hành khách cùng tôi. “Mày phải tự chăm sóc mình đấy nhé,” tôi nói qua chấn song của chiếc lồng mới mua.
Mặc dù tôi đã để một chiếc áo phông cũ của mình và một cái đệm xa xỉ bên trong lồng với Gobi, nhưng cô nhóc vẫn dự cảm được có chuyện không hay xảy ra. Tôi cá là như thế.
Gần ba giờ đồng hồ ngồi trên máy bay, tôi cứ nhấp nhổm không yên. Sao tôi có thể tin tưởng Kiki sẽ đưa Gobi lên máy bay nhỉ? Đủ thứ chuyện đã xảy ra khiến tôi lo khả năng đó sẽ trở thành hiện thực. Dù sao thì cũng có tiền lệ rồi. Tôi biết Gobi có thể chịu lạnh - cứ xem biểu hiện của cô nhóc hồi chạy trên dãy Thiên Sơn thì biết, nó là một cô chó nhỏ gan góc lắm đấy - nhưng làm sao cô nhóc chịu được mấy tiếng ồn lạ nhỉ? Lần trước Gobi bị nhốt là khi cô nhóc ở với Nurali. Lúc đó, cô nhóc đã bỏ trốn. Tôi không thể tưởng tượng nổi Gobi căng thẳng đến mức nào khi bị nhốt lần nữa.
Tuy vậy, tôi vẫn hi vọng Gobi sẽ ngoan ngoãn lên máy bay và hồi hộp đứng chờ gần băng chuyền hành lý. Cuối cùng , chiếc lồng đã đến tay tôi. Cảm giác như trút được gánh nặng. Nhưng chẳng được bao lâu. Chỉ liếc nhìn một cái là tôi biết ngay, trên máy bay Gobi chật vật như thế nào. Cô nhóc đã gặm dây xích, làm vỡ chai nước, và trông tả tơi như thể vừa mới đấu mười hiệp với một võ sĩ quyền Anh vậy. Rõ là cô nhóc mới trải qua một hành trình đáng sợ đến mức chết điếng. Từ Urumqi đến Bắc Kinh mà Gobi đã thế này rồi, thì đường về Anh sẽ căng thẳng lắm đây.
Kiki đưa chúng tôi về thẳng trạm nuôi thú cưng của cô ấy. Trên đường đi, chúng tôi nhân tiện vạch phương án đưa Gobi về nhà. Theo đó, chỉ cần ở trong trạm của Kiki đủ ba mươi ngày, Gobi sẽ được bay về Anh để hoàn thành nốt bốn tháng cách ly kiểm dịch. Nghĩ đến chuyện Gobi phải xa tôi lâu đến thế là tôi lại khó chịu, nhưng đây là phương án tốt nhất. Tôi vẫn còn nhiều việc đang chờ, và Kiki hứa sẽ thường xuyên gửi ảnh và video về cô nhóc để tôi tiện cập nhật tin tức. Rõ ràng là Kiki yêu động vật lắm. Cô ấy làm quen với Gobi mà chẳng tốn chút công sức nào. Gobi cũng vậy. Tôi biết họ sẽ có nhiều cái ôm hôn âu yếm trong cả tháng ở bên nhau.
Mặc dù vậy, buổi sáng hôm sau, chào tạm biệt Gobi vẫn khó khăn hơn tôi tưởng. Sau tất cả mọi chuyện chúng tôi đã trải qua, nhất là quãng thời gian ở trong khách sạn, tôi biết cô nhóc đã hoàn toàn tin tưởng tôi. Tôi chưa từng để cô nhóc ở lại khách sạn hay căn hộ một mình quá một, hai tiếng đồng hồ. Khi tôi về, cô nhóc luôn mừng rỡ và hớn hở đón tôi. Nếu biết tôi sẽ không về trong mấy phút như mọi khi, cô nhóc sẽ nghĩ gì? Một tháng sau, Gobi sẽ ra sao khi chúng tôi gặp lại nhau, khi tôi đón cô nhóc đến một nơi xa lạ toàn những động vật khác loài? Tôi e rằng môi trường mới sẽ khiến cô nhóc bị tổn thương hơn cả cơn đau do vết sẹo trên đầu hay chấn thương ở hông.
Từ khi đến sống trong căn hộ kia, tôi gần như không nói chuyện với các ký giả hay nhà sản xuất truyền hình nữa. Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi không đề cập đến chuyện nâng cao nhận thức cộng đồng về tầm quan trọng của việc chăm sóc những chú chó bị ruồng bỏ từ câu chuyện của Gobi nữa. Không chỉ giúp chúng tôi tìm kiếm nhà xuất bản, ông Paul de Souza còn giới thiệu ngài Jay Kramer cho chúng tôi, một luật sư có kinh nghiệm đại diện cho một số nhà văn nổi tiếng trên thế giới. Jay biết chính xác mình phải làm gì. Bên cạnh đó, anh ấy còn đề xuất một vài ý tưởng chia sẻ câu chuyện của Gobi.
Tôi và Jay đã thương thảo trong gần một tuần. Một đêm, Jay chợt gọi điện cho tôi. Tôi tưởng anh ấy muốn báo lại tình hình đàm phán mới đây nhất với các đối tác. Nhưng không , Jay mang đến tin tức mà tôi không ngờ tới - cũng không mong nhận được.
“Anh đang dự định lập thêm trang web à?”
“Không hề,” tôi đáp. Tôi đã từng nghĩ qua về việc đó, nhưng chưa làm gì cả. “Sao anh lại hỏi thế?”
“Có ai đó đã đăng ký ít nhất hai tên miền liên quan đến Gobi. Họ còn dùng tên Gobi để đăng ký tên thương hiệu nữa.”
Tôi sửng sốt khi Jay nói với tôi người đó là ai. Tôi nhận ra mình quen họ, người phải chịu trách nhiệm cho vụ việc này. Bỗng , tôi cảm thấy đau khổ và ghê tởm, y như cái cảm giác sau khi tôi giúp Tommy ngày đó. Khó khăn lắm tôi mới tiêu hoá được mớ tin tức này. Tôi chỉ muốn hỏi một câu thôi, “Tại sao?”
“Dù kẻ đứng sau là ai thì rõ ràng là họ muốn kiếm tiền. Họ biết người ta đã tìm thấy Gobi và cô nhóc sắp trở về nhà. Nói cách khác, câu chuyện về Gobi sẽ nổi tiếng hơn.”
“Thế nhưng họ có từng chăm nom Gobi đâu. Gobi vô chủ mà.”
“Chưa có chủ, chứ không phải không có.”
Nỗi sợ hãi như cơn ác mộng đang bủa vây tôi. Tôi cứ ngỡ chúng tôi đã bỏ lại tất cả nguy hiểm ở Urumqi rồi, nhưng không , vẫn còn nhiều hung hiểm đang chờ Gobi phía trước? Kẻ dựng chuyện để đòi Gobi trên mạng liệu có thực sự muốn nuôi Gobi bằng xương bằng thịt không ? Nếu cô nhóc rơi vào tay họ, họ có thể biến tấu cả câu chuyện.
Đó là lý do tôi bị hai người mặc đồ đen trong chiếc xe sedan màu xám theo dõi ư? Tôi vốn nghĩ chính phủ cử họ đến, nhưng rất có thể họ báo cáo hành tung của tôi cho người khác?
Những ý nghĩ này khiến tôi ngứa ngáy khó chịu như bị muỗi chích. Một hồi lâu sau khi Jay gác máy, nh?