← Quay lại trang sách

PHẦN III MÊ CUNG 17. DÒNG SÔNG NGẦM

Chiếc bè đi về hướng tây. Trước mặt ba đứa là một cái hang ngắn, khá rộng và cao. Tự Thắng nói:

– Mình nên đặt tên và vẽ sơ đồ các hang, các thung để còn nhớ đường quay lại đón Linh và Việt Bắc.

Sơn gật đầu:

– Như vầy cũng tốt. Cái hang này sáng trưng, gọi nó là Hang Sáng. Để dễ nhớ, mình gọi luôn các thung sắp tới bằng tên hang dẫn vào nhé.

– Ý mày là mình sẽ gọi cái thung mới là thung Hang Sáng?

– Ừ.

Tự Thắng mở ba lô, lấy quyển vở, xé một tờ ở giữa và tìm cái bút chì đưa Thảo:

– Em nhớ đừng bỏ sót tên các hang và thung nhé.

Cái thung đầu tiên trong hành trình khám phá là một vùng lau sậy um tùm. Tự Thắng chèo bè men theo dòng sông nhỏ bên vách núi. Ba đứa phát hiện một cửa hang xuyên thủy. Tự Thắng cho bè tiến vào. Càng đi sâu, hang càng thấp, có những đoạn phải nằm ngửa, dùng tay bám lên trần để đẩy bè đi. Được một đoạn, hang rẽ ra hai phía. Sau một chút lưỡng lự, Tự Thắng cho bè đi sang nhánh rộng hơn, ở bên trái. Chiếc bè xuôi vào một hồ nước xanh thẳm. Sơn lắc đầu quầy quậy:

– Quay lại đi. Tới chỗ ngã ba thì rẽ sang nhánh kia.

– Sao vậy?

– Mày không thấy mình vừa trở lại Hồ Mây à?

Tự Thắng phải định thần một lúc mới hình dung ra mình đang ở một góc khác của Hồ Mây. Như vậy ngoài Hang Sáng, thung này còn một lối khác thông với Hồ Mây. Nó quay bè lại, rẽ sang nhánh đối diện. Thế nhưng sau một hồi luồn lách vòng vèo, chiếc bè vẫn quay về Hồ Mây, ở một cửa hang khác.

Thảo cười:

– Hang hốc của anh Sơn lằng nhằng quá đấy. Chèo đi chèo lại mà vẫn không ra khỏi Hồ Mây.

Sơn nói:

– Quay lại thung Hang Sáng đi. Còn một cái hang ở lưng chừng núi. Mình sẽ vào đó.

Tự Thắng ngạc nhiên:

– Mình đang tìm đường ra qua các hang nước, tại sao lại vào hang cạn?

– Tao đã vào cái hang này một lần. Trong hang có một dòng sông ngầm. Mình cứ đi thử, biết đâu tìm thấy đường ra.

Dù Tự Thắng không mấy tin tưởng, nhưng lúc này cũng đâu có cách khác. Cái hang nằm cách chân núi chừng hơn chục mét. Từ cửa hang, đi tiếp một đoạn thì gặp một dòng sông nhỏ. Để tới nơi, Tự Thắng và Thảo phải tách bè làm đôi, khiêng từng nửa một. Ba đứa di chuyển theo kiểu “tăng bo” từng đoạn. Dù Sơn rất cố gắng, nhưng những đoạn dốc và khó đi, Tự Thắng vẫn phải dìu nó. Thảo thắc mắc:

– Tại sao lại có một dòng sông cụt hả anh Sơn?

– Không phải sông cụt đâu. Nó chảy ngầm trong núi, chỉ là không biết nó xuất phát từ đâu thôi.

Tự Thắng bảo:

– Em có nhớ dòng suối trong cái hang gần Trại Khe Khao không? Cũng chảy từ trong núi ra đấy thôi. Kệ đi. Giúp anh ghép bè lại để hạ xuống nước.

Xuôi theo dòng sông, ba đứa gặp một hồ nước màu xanh ngọc. Những cây cao vút mọc quanh bờ. Ánh nắng xuyên qua tán lá, rọi xuống tận đáy hồ. Có thể nhìn rõ từng con cá nhỏ đang bơi lượn quanh những cây gỗ mục bên dưới. Chắc những cây này đã nằm đó từ rất lâu, rêu bám xanh rì. Sơn lẩm bẩm:

– Lạ thật đấy…

Thảo nhìn quanh xem Sơn bảo cái gì lạ, nhưng nó thấy mọi thứ đều bình thường. Sơn giải thích:

– Hóa ra là cái núi này bị thủng ngọn. Bọn mình vẫn đang ở trong lòng núi.

– Ừ nhỉ, thế mà em nghĩ mình đã ra khỏi hang. Có khi nào mình đang ở trong lòng một ngọn núi lửa không nhỉ?

Tự Thắng lắc đầu:

– Nếu đây là núi lửa thì nước phải sâu hun hút, xung quanh phải đen do bị cháy. Cái hồ này nông, nước trong xanh, dưới đáy toàn sỏi trắng, cát vàng… sao là miệng núi lửa được.

– Hôm nào bọn mình rủ cái Thạch Bột vào đây chơi, anh Tự Thắng nhé? Em thấy chỗ này đẹp như trong mơ ý.

Sơn tán thành:

– Rủ cả thằng Sính nữa.

Sau khi ngắm nghía chán chê, Tự Thắng tiếp tục cho bè xuôi theo dòng sông. Trần hang thấp dần. Càng đi càng nóng, mồ hôi đứa nào đứa nấy ròng ròng trên mặt. Tự Thắng dừng lại thở, lấy vạt áo quạt phành phạch. Nó hỏi Sơn:

– Sao nóng thế nhỉ? Hay bọn mình đang vào trong núi lửa thật?

– Tao cũng thấy nóng. Tao đoán có một dòng suối nước nóng chảy trong hang, chỗ cái ngách vừa qua. Mày cho bè lùi lại một chút.

Quả là sau tảng đá trông như cái mỏ con chim có một dòng nước rất nóng, chảy từ trong ra. Sơn vốc nước ngửi, đưa lên miệng nếm rồi cầm cây sào cắm xuống. Thấy nước chỉ ngang thắt lưng, nó bảo Tự Thắng:

– Nước khoáng đấy. Ngâm nước này rất tốt. Nhưng ở đây nóng quá. Tao với mày ra đằng kia ngâm đi.

Thảo lên tiếng:

– Sao chỉ có hai anh? Cả em cũng ngâm nước khoáng nữa.

Tự Thắng nghĩ bụng “con bé này chả bao giờ chịu kém ai cái gì.” Chỉ ngâm được vài phút, Thảo đã đòi lên vì không chịu được nóng. Sơn và Tự Thắng nán thêm một lúc rồi cũng phải lên. Muốn ngâm lâu, phải đi xa thêm nữa. Có lẽ vì ngâm nước nóng, đứa nào cũng cảm thấy khát. Sơn nói uống nước khoáng tốt cho sức khỏe. Nó bụm hai tay lại múc và uống luôn, dù nước có mùi nồng nồng. Tự Thắng và Thảo làm theo. Chẳng biết loại nước này bổ ngang hay bổ dọc, nhưng uống xong, đứa nào cũng cảm thấy người nhẹ bỗng.