← Quay lại trang sách

16. ĐI SĂN

Khoảng cuối giờ chiều, Sơn bảo Tự Thắng:

– Mày ra Vườn Chim, bắn đủ cho hai đứa ở lại ăn trong vòng một tuần, và để bọn mình mang theo nữa.

– Mày thích con gì để tao bắn.

Sơn nuốt nước bọt:

– Tự nhiên tao thèm ăn mòng két quá. Cuối mùa con nào đít cũng béo vàng. Hấp với xôi nếp, mỡ sóng sánh chảy xuống béo ngậy…

– Trông nó thế nào?

– Hơi giống con vịt trời, nhưng nhỏ hơn, chừng ba, bốn lạng. Con đực thường có lông màu xám, đuôi pha vàng và đen.

– Dễ bắn không?

– Bọn này bay nhanh lắm, phải bắn đón. Nhưng nói vậy thôi, mòng két nhỏ, khó bắn, phí đạn. Mày nhớ nhằm những con to mà bắn. Mình ít đạn, một phát súng phải kiếm được nhiều thịt nhất…

Thảo chạy tới lấy túi đạn trong ba lô và nói:

– Em đi cùng anh Tự Thắng nhé?

Tự Thắng giật túi đạn trong tay Thảo, đổ ra sàn, chọn hai viên, loại trong có 15 hòn chì. Nó dự định chỉ bắn những con chim lớn. Vừa lựa đạn, nó vừa mắng Thảo:

– Vớ vẩn. Cái gì cũng le te. Để anh Linh đi.

Thảo chựng lại rồi quay ngoắt đi, ra một chỗ ngồi. Nó tủi thân, rơm rớm nước mắt. Không thích cho đi thi thôi, sao lại bảo nó là vớ vẩn. Đã thế lại còn giật túi đạn trên tay nó một cách thô lỗ. Thảo không biết chính Tự Thắng cũng đang ngạc nhiên về thái độ vừa rồi của mình. Cái kiểu phụng phịu của Thảo càng làm Tự Thắng lúng túng.

Sơn cũng bất ngờ vì thái độ của Tự Thắng. Nó liếc hai đứa rồi nói:

– Thảo đi hái giúp anh ít lá được không? Anh cần đắp thuốc, và thay lá cho anh Việt Bắc luôn.

– Vẫn còn lá mà.

– Lá đó héo rồi. Lá tươi tốt hơn.

– Em sợ lắm. Chỗ đó có trăn gấm. Nó quấn chết em thì sao.

Tự Thắng nhớ lần trước Thảo đòi theo đi hái lá thuốc. Nó hỏi vặn:

– Vậy hôm trước đứa nào nói “đi cho biết chỗ và loại lá cần hái để lần sau các anh bận đi hái giúp”. Đã nói thì phải giữ lời.

– Em có bảo không đi đâu, nhưng anh Linh đi cùng em nhé. Kệ cho anh Tự Thắng đi bắn chim một mình.

Linh lên tiếng:

– Chỗ ấy nhiều trăn thật đấy. Để tao đi lấy lá. Cho Thảo đi cùng Tự Thắng. Cũng cần người nhặt và xách chim về.

Thảo liếc Tự Thắng, thấy nó im lặng. Thảo biết tính Tự Thắng, nó im lặng có nghĩa là đồng ý. Thế là cô nàng nhảy cẫng lên, vớ luôn cái khăn mặt của Linh vắt trên mỏm đá, nhúng nước và lau mặt cho Sơn, líu ríu bảo Sơn nằm nghỉ cho khỏe, chờ anh Linh hái thuốc mang về, rồi đắp cái khăn lạnh lên trán Sơn. Sau khi hết chảy máu, Thảo chỉ giữ lại cái khăn của Tự Thắng, trả lại khăn cho Linh. May cái khăn màu xanh, lại được Thảo dùng mẩu xà phòng còn sót lại giặt kỹ nên Linh không phát hiện được nó đã dùng làm gì. Nếu là cái khăn trắng của Việt Bắc thì không thể nào giặt sạch. Chưa bao giờ Sơn được một đứa con gái lau mặt cho nên cảm động, nhoẻn miệng cười.

Tự Thắng bặm môi, quay mặt đi.

Thái độ của Tự Thắng không qua được mắt Thảo. Khi hai đứa vừa ra tới cửa động, nó hỏi nhỏ:

– Lúc em lau mặt cho anh Sơn, anh cười cái gì thế?

Dù đã đi khá xa, Tự Thắng vẫn thì thầm:

– Anh nghĩ nếu Sơn biết em lấy cái khăn đã nhét vào đít lau mặt cho minh, liệu nó có còn cười sung sướng như vậy không?

Thảo nhảy bổ vào Tự Thắng, nghiến răng cấu nó một cái thật mạnh. Một vết cấu mà đến năm mươi năm sau vẫn còn tím trong ký ức. Dù đau chảy nước mắt, Tự Thắng vẫn cắn răng chịu đựng. Nếu không sợ bọn ở trong động nghe thấy, chắc nó đã hét vang khắp cả Hồ Mây.

Trên đường xuống hồ, Tự Thắng nói:

– Anh có cảm giác như Sơn lấy cớ nhờ hái lá để cho em được đi theo anh. Nó thừa biết em không thể một mình vào rừng được. Anh Linh ngố nên tưởng nó cần lá thật.

– Ai cũng chiều em. Chỉ mỗi anh không chiều.

– Không chiều mà cho đi theo thế này à?

Thảo gạ luôn:

– Nếu chiều thì ra Vườn Chim cho em bắn một phát nhé?

– Không phải anh tiếc, nhưng mình có ít đạn, em lại chưa bắn bao giờ.

– Anh không biết em với Thạch Bột được các chú bộ đội cho tập xạ kích à? Các chú ấy khen em có năng khiếu, thao tác chuẩn và đẹp. Hôm đơn vị bắn đạn thật, khi mọi người đã về hết, chú chính trị viên cho em bắn một phát. 9 điểm nhé. Chú ấy rất ngạc nhiên, nghĩ em ăn may, cho bắn thêm phát nữa. 10 điểm luôn.

Thấy Tự Thắng không trả lời, Thảo nắm tay nó lắc lắc:

– Cho em bắn một phát thôi.

Tự Thắng phẩy tay. Chính nó cũng không hiểu tại sao mình lại dễ dãi với Thảo thế.

– Tưởng không biết bắn. Nếu bắn giỏi thì cho bắn.

– Nếu phát đầu em bắn trúng thì cho em bắn thêm phát nữa nhé?

– Đừng có được đằng chân lân đằng đầu!

Tuy nói vậy, nó vẫn móc túi đưa cho Thảo hai viên đạn.

– Bắn trượt là tất cả nhịn đấy. Nếu phát đầu bắn được nhiều chim thì tìm chỗ nào có mòng két bắn cho anh Sơn một con.

Thảo nhìn Tự Thắng ngạc nhiên. Nó không ngờ Tự Thắng lại thoải mái thế.

– Anh Tự Thắng này…

Thảo ngập ngừng. Chờ một lát không thấy nó nói gì, Tự Thắng hỏi:

– Có chuyện gì vậy?

– Anh có thấy đi trốn thú vị không?

– Cũng tùy vào trốn ai, trốn cái gì và trốn ở đâu chứ.

– Hồi ở Khe Khao, mỗi khi quân Pháp càn và ném bom xuống Việt Bắc là các chú bộ đội lại tới cõng bọn mình sang khu rừng khác. Khi em hỏi đi đâu thì các cô nói là “đi trốn chiến tranh”. Chưa bao giờ em được cõng đi xa thế. Lâu lâu không thấy quân Pháp đến, em lại mong nó tấn công để được đi trốn.

– Em chỉ mong vớ mong vẩn. Quân Pháp mà bắt được mình thì nó giết chết, để bố mẹ mình không yên tâm công tác.

– Có bắt được thì nó cũng chỉ giết các anh thôi. Con trai lớn lên sẽ đi kháng chiến chống Pháp. Con gái xinh như em, nó không giết đâu. Em lúc nào cũng thích đi trốn. Hết đi trốn quân Pháp tấn công, lại đi sơ tán trốn máy bay Mỹ, và giờ đi trốn vào Hồ Mây.

– Vì đi trốn nên giờ mới không có đường về.

– Anh đừng lo. Em chưa lần nào đi trốn mà không về được.

Tự Thắng im lặng. Chính nó cũng muốn kéo dài những ngày đi trốn này ra thêm nữa. Thảo nói:

– Tự nhiên em lại nhớ hồi ở Trại Khe Khao quá. Ngồi trên lưng các chú bộ đội giống như cưỡi ngựa. Vừa đi vừa ngắm hoa nở ven đường. Rừng núi Tây Bắc đẹp ơi là đẹp. Tới đoạn đường nào có nhiều hoa anh Tự Thắng cõng em nhé… cho em trở lại ngày xưa.

Nghe Thảo hỏi, Tự Thắng chợt nhớ tới chuyện chú Tư. Vợ chú mất đã lâu nên chú mới cưới vợ mới, rất trẻ và xinh. Một hôm chú hẹn ba chơi cờ. Ba pha nước ngồi chờ cả buổi không thấy chú sang. Hóa ra chú bị vợ sai đi xếp hàng mua gạo. Sau khi phê bình chú sai hẹn, ba bảo: “Nhặt rau, mua gạo, rửa bát, quét nhà… không phải việc của đàn ông. Trong gia đình, đàn ông chỉ làm những việc lớn, việc khó và công tác đối ngoại thôi… Đừng tưởng vợ nói gì cũng răm rắp nghe theo là chiều vợ, là tốt. Tôi nói cho cậu biết, nếu mình để cho phụ nữ trèo được lên lưng, rồi họ sẽ trèo lên vai, sau đó trèo lên đầu mình ngồi và ngự luôn ở đó. Các cụ đã nói dạy con từ thuở còn thơ, dạy vợ từ thuở bơ vơ mối về .” Chả biết chú Tư về nhà thực hành thế nào, bị vợ cho luôn một cái chảo vào đầu. Không may, loại chảo mậu dịch bán phân phối mỏng quá nên bị móp, phải đem ra chợ Hàng Da gò. Gò xong, chú vác cái trán sưng vù sang mách ba. Ba chép miệng: “Với cung cách này thì hết phương cứu chữa. Số cậu đúng là cung thê chiếu bản mệnh.”

Vì vậy, Tự Thắng chối phắt:

– Vớ vẩn. Ngày xưa cõng em cũng như đeo thêm mấy dẻ khoai, giờ em nặng như cái cối đá, ai mà cõng nổi.

Thảo vẫn thủ thỉ:

– Em nghĩ làm trẻ con mà không được đi trốn chắc chả còn gì thú vị anh nhỉ? Nếu không đi trốn vào Hồ Mây, làm sao mình được thăm các hang động, được đi câu cá, bắn chim… Không bao giờ em quên đêm anh em mình chơi bắn bùm trong rừng si, cứ như lạc vào cõi tiên ý. Bây giờ nghĩ lại, vẫn thấy như đang mơ. Hôm đó anh em mình bắn đội kia chết như rạ. Nếu không có anh Linh thì bên ý đã bị thua trắng… Hai anh Sơn và Việt Bắc mà không bị thương, em vẫn còn muốn ở trong này.

Thảo vừa nói, vừa giúp Tự Thắng tháo bè. Khi hai đứa chuẩn bị ra Vườn Chim, chợt từ trên cao có những tiếng cười khách khách khách khách… Một đôi chim phượng hoàng bay về phía trước và sà xuống một ngọn cây. Nhớ chuyện Cụ Phượng dẫn đường, Tự Thắng quyết định chèo bè theo xem sao. Đôi phượng hoàng bay về phía trước từng đoạn, dẫn chiếc bè tới Vách Đá Ma. Hai đứa ngạc nhiên, không hiểu hai Cụ dẫn mình tới đây làm gì. Chỗ này đâu có chim để bắn. Tự Thắng thoáng nghĩ hay Cụ Phượng là do ma hóa thành, dụ hai đứa đến đây. Chợt Thảo phát hiện một con sơn dương đen nhánh, cặp sừng nhọn xuôi về phía sau, đang đứng trên một mỏm đá nhô ra từ vách núi. Nó thì thầm với Tự Thắng:

– Mình mà bắn được con kia thì hơn bắn cả đàn chim. Em bắn nhé.

– Đây là Vách Đá Ma. Nhỡ ma hóa thành sơn dương, lừa mình thì sao?

– Mình cứ bắn. Có phải ma hay không bắn xong biết ngay. Nếu là ma, chỗ trúng đạn sẽ không chảy máu. Trong súng vẫn có sẵn một viên đạn nhọn phải không anh?

Tự Thắng gật đầu:

– Nếu bắn, lúc về gặp hổ là anh em mình phải đánh nhau bằng tay đấy.

– Chỗ này không có hổ đâu. Em bắn nhé!

– Anh nghĩ con sơn dương này đang chờ bạn gái. Trông nó đẹp quá. Con của nó sau này chắc xinh lắm. Hay mình tha cho nó?

– Không bắn nó sẽ phải bắn rất nhiều chim. Hơn nữa, nếu mình không bắn thì nó cũng bị trăn gấm giết chết thôi.

Tự Thắng nói vậy chẳng qua để thử lòng Thảo, vì nó nhớ hôm Thảo ngăn mình bắn mẹ con nhà nai, chứ thừa biết Thảo đang ham bắn, không đời nào chịu thôi. Hôm trước Thảo ngăn Tự Thắng bắn nai mẹ, vì sợ nai con sẽ chết do không được bú. Thật ra không bú mẹ thì nai con sẽ ăn cỏ, ăn lá cây. Có phải cứ không bú mẹ là chết đâu. Má đẻ Tự Thắng xong là gửi ngay cho đồng bào nuôi, đi công tác. Tự Thắng đâu có bú ai. Chỉ ăn nước cháo và uống nước đường mà vẫn sống tới giờ… Càng nghĩ nó càng thấy bọn con gái nhiều khi rất vô lý. Nai mẹ chết cùng lắm chỉ một chú nai con chết theo. Giờ bắn sơn dương đực thì hàng trăm sơn dương con xinh đẹp sẽ không có cơ hội ra đời. Vậy mà Thảo không mảy may động lòng.

Con sơn dương đực vẫn ngạo nghễ trên mỏm đá, không để ý đến hai đứa. Có thể vì nó chưa bao giờ gặp người, hoặc nó cậy mình đứng trên chỗ cao không ai lên được. Cũng có thể nó đang mải ngóng bạn tình, nên lơ là cảnh giác. Thảo ra hiệu cho Tự Thắng quỳ xuống, thẳng lưng để nó kê súng lên vai. Thảo biết mình chỉ có quyền bắn một phát nên ngắm rất cẩn thận. Khi quỳ chân phải xuống bè, bộ ngực Thảo lộ ra lấp ló. Lần đầu tiên, cái nhìn của Tự Thắng lạc vào một miền bí ẩn. Nó vội nhắm chặt hai mắt lại, mặt nóng bừng. Được vài giây, Tự Thắng he hé, liếc nhìn Thảo. Thảo vẫn đang mải quan sát con sơn dương. Ánh mắt Tự Thắng tự nhiên lại hướng về chỗ cũ. Chỉ nhìn có một tích tắc thôi mà tim nó đập như trống trận. Tự Thắng cũng cảm nhận mình đang làm điều không tốt nên dứt khoát quay đi, tự nhủ sẽ không thế nữa. May mà Thảo đang dồn sự tập trung vào đầu ruồi, không để tâm đến xung quanh. Một tiếng nổ đanh, vọng vào khe đá và dội lại, u u vi vút như tiếng ma chào đón một linh hồn mới về địa phủ. Con sơn dương trúng đạn rơi xuống những tảng đá phía dưới, đầu vỡ toác. Một cái sừng gãy rời ra. Thảo hét lên vô cùng phấn khích. Nó buông súng, nhảy cẫng lên rồi ôm chặt lấy Tự Thắng. Chiếc bè chòng chành. Tự Thắng bủn rủn. Chả thà lúc vừa rồi chưa nhìn thấy gì lại đi một nhẽ. Nó không thể giả vờ như không có cảm giác gì khi ngực của Thảo chạm vào mình. Tự Thắng cảm thấy phảng phất một mùi hương rất lạ. Nhất thời, nó không hiểu tại sao lại có mùi hương đó.

Con sơn dương quá to, không thể kéo lên bè. Hai đứa chặt bốn cái đùi. Thịt sơn dương đỏ như quả mận chín. Tự Thắng chưa nhìn thấy thịt con gì đỏ sẫm như thế. Quần áo hai đứa dính máu be bét. Thảo nói:

– Anh vào trong khe ngồi, để em tắm và giặt quần áo.

– Anh vào để ma bắt anh à. Em cứ tắm đi… anh sẽ quay lưng lại, không nhìn đâu.

– Ma bắt cũng phải vào. Mà nếu anh không làm điều gì xấu xa thì ma không bắt anh đâu.

Tự Thắng chột dạ. Nó tự hỏi không biết Thảo có ẩn ý gì khi nói như thế.

– Vậy để anh tắm trước. Anh tắm nhanh lắm.

– Anh tắm xong để áo lại em giặt cho. Anh vào trong Khe Ma chờ em.

Giặt xong, Thảo chờ mãi không thấy Tự Thắng ra. Nó gọi rất to nhưng vẫn không có tiếng trả lời. Thảo lấy đạn, lắp một viên rồi chạy vào khe. Trời đã nhá nhem. Khe Ma tối om. Thảo dò dẫm bước và vấp phải một vật mềm mềm dưới chân. Nó ngã chúi về phía trước, nhận ra Tự Thắng đang nằm sóng soài. Thảo hốt hoảng, vừa gọi vừa lay, nhưng Tự Thắng vẫn không tỉnh. Khoác súng lên vai, nó cúi xuống xốc hai vai Tự Thắng lên, kéo ra ngoài. Chỉ một đoạn ngắn mà Thảo thở hồng hộc, đầu óc choáng váng. Nó kéo Tự Thắng lên bè, kiểm tra khắp nơi xem có bị con gì cắn không. Cái đầu con sơn dương đập vào mắt Thảo. Giờ thì Thảo bắt đầu tin con sơn dương là ma hóa thành. Có thể hồn ma đã nhập vào Tự Thắng, bắt mang đi đòi mạng. Thảo rùng mình. Bất giác nó đưa mắt nhìn về khe đá. Gió vẫn u u vi vút như tiếng ma gọi hồn. Hình như có những bóng đen nhập nhoạng đang tiến lại. Thảo vớ khẩu súng, nhằm về phía Khe Ma siết cò, quên rằng đạn không giết được ma vì ma không có máu.

Có thể tiếng nổ làm Tự Thắng tỉnh, cũng có thể không khí trong lành giúp cơ thể phục hồi. Nó chống tay ngồi dậy, cảm thấy rất đau đầu và buồn nôn. Tự Thắng móc họng, nhưng chỉ ọe ra một ít dớt dãi. Nó hít thật sâu mấy hơi và thấy dễ chịu hơn. Thảo nói:

– Con sơn dương đúng là ma hóa thành. Bỏ hết thịt nó lại anh ạ. Ăn vào chết cả lũ đấy.

Tự Thắng không hề biết chuyện gì vừa xảy ra với mình. Nó bảo:

– Nói vớ vẩn. Dù là thịt ma cũng phải ăn.

Tối mịt hai đứa mới khuân được chỗ thịt về động. Tự Thẳng kể lại việc Cụ Phượng dẫn ra Vách Đá Ma để bắn sơn dương. Sơn rất ngạc nhiên khi biết chỉ bằng một phát súng, Thảo hạ được con thú. Sơn dương là loài rất khó săn. Mắt tinh, tai thính, lúc nào cũng cảnh giác cao độ. Nó di chuyển qua các bụi cây không phát ra tiếng động, nhảy trên vách đá tai mèo giống như người di chuyển trên đất bằng. Có bắn gãy một chân, cũng khó mà đuổi bắt được nó. Trong các con bốn chân ở Hồ Mây, thịt sơn dương ngon nhất. Cùng họ với dê, nhưng thịt nó mềm và ngọt, không hoi như thịt dê. Sơn chỉ tiếc hai đứa không lấy đôi sừng sơn dương về. Sừng sơn dương là một loại thuốc quý, có thể chữa được rất nhiều bệnh.

Chờ tất cả ăn xong, Thảo mới kể lại chuyện xảy ra với Tự Thắng trong Khe Ma. Tự Thắng dần nhớ lại sự việc. Nó gõ đầu Thảo:

– Vậy mà cái con ranh này lúc đó không nói gì.

Thảo chun mũi, dẩu mỏ:

– Người ta vừa mới nói con sơn dương là ma hóa thành đã bị nạt là vớ vẩn rồi, ai thèm nói nữa.

Sơn nói:

– Hôm nọ tao đã nói với bọn mày về những cây hoa trên Vách Đá Ma, nhưng quên dặn trong Khe Ma có rất nhiều hoa. Những hôm hoa nở, hương của nó rất đậm đặc, nên Tự Thắng hít phải là bị mê ngay.

Việt Bắc hỏi:

– Nếu Thảo không lôi Tự Thắng ra sớm, nó có bị chết không?

Sơn gật đầu. Tự Thắng nói:

– Vừa vào hang tao đã thấy có mùi thơm dìu dịu. Ngồi được một lúc thì bắt đầu cảm thấy khó chịu. Tao muốn ra nhưng nghĩ Thảo đang tắm nên cố chịu thêm, không ngờ mê lúc nào không biết. Lúc tỉnh dậy, tao ngỡ mình chỉ vừa chợp mắt.

Nó ngẫm nghĩ rồi như chợt nhớ ra điều gì:

– Không hiểu sao sau khi Thảo vừa bắn xong con sơn dương, tao thấy người nó có một mùi hương rất lạ. Tao đoán tóc nó vương phải hương của hoa ma bay trong gió. Đúng là mùi hương này rất nguy hiểm.

Sơn nhíu mày:

– Nếu hương của hoa ma có thể vương vào tóc Thảo thì đậm đặc thật.

Thảo cũng không ý thức được mùi hương Tự Thắng nói chính là mùi hương thiếu nữ của mình. Nó xác nhận:

– Đúng là mùi hương của hoa ma rất nguy hiểm. Vừa bước vào hang em đã ngửi thấy. Khi lôi được anh Tự Thắng ra, em nhức hết cả đầu.

Nghĩ tới việc bắn vào những bóng ma tưởng tượng, nó chép miệng:

– Phí mất một viên đạn.

Đêm đó mãi chẳng ai ngủ được. Nghĩ tới chuyến đi sắp tới, mỗi người một tâm trạng. Thảo háo hức, Tự Thắng hồi hộp, Sơn suy tính, Việt Bắc lo lắng. Chỉ mỗi Linh tỏ ra dửng dưng.

Việc chuẩn bị cho chuyến đi lâu hơn dự định. Theo Sơn, ba đứa sẽ mang theo dao và súng, vì có thể gặp thú dữ trên đường. Phải chuẩn bị đủ những gì cần thiết cho Linh và Việt Bắc ở lại, đủ dùng ít nhất năm ngày. Phải làm lại chiếc bè. Cần bổ sung thêm các loại tre, nứa khô để bè nhẹ, có thể vác qua quèn, hoặc các đoạn hang cạn. Phải dỡ bè, làm thành hai chiếc nhỏ rồi ghép lại, để khi cần có thể tách ra. Mang theo một phần thịt sơn dương đã sấy khô, cây xiên cá, lưỡi câu chùm, vải mưa và dây thừng. Muối chia làm năm phần, mang đi ba. Mang cây nhị, đèn pin. Tuy nói để diêm lại, nhưng Sơn cũng nhón mấy que và xé một mẩu vỏ bao, chỗ quẹt diêm, gói kỹ trong mấy lớp lá khô, sau đó bọc vào một mảnh nilon, đút túi ngực. Điều Sơn áy náy nhất là nó quên mang vào Hồ Mây chai dầu hỏa để thắp chiếc đèn bão nhỏ. Có chiếc đèn mang theo phòng khi hết pin thì tốt quá. Để tiết kiệm pin, cần phải kiếm nhiều cây khô làm đuốc. Chỉ chiếc mũ sắt là Sơn đắn đo mãi. Nó đã quyết mang theo, rồi bảo bỏ ra, cuối cùng lại đưa vào…

Trước lúc bè rời đi Sơn dặn:

– Nếu không tìm được đường ra, trong vòng năm ngày bọn tao sẽ quay lại.

Linh hỏi:

– Nếu sau năm ngày chúng mày không trở lại thì sao?

– Làm gì có chuyện đó, đừng lo.

– Tao không lo. Chỉ hỏi để biết phải làm gì lúc đó thôi.

Tự Thắng ngẫm nghĩ một lúc rồi bảo Sơn:

– Cũng nên tính tới trường hợp bọn mình đi lâu hơn năm ngày. Dao, súng bọn mình lại mang đi cả…

– Tao đã để lại nỏ, lưỡi câu và mấy cái bẫy lại cho bọn nó. Có Linh, mình về chậm mấy ngày cũng không sợ Việt Bắc bị bỏ đói.

– Nhưng nếu có con gì mò vào hang thì sao? Như hổ chẳng hạn.

– Không có đâu. Lâu lắm hổ không xuất hiện ở đây.

– Nhỡ khi bọn mình đi rồi, nó xuất hiện thì sao. Theo tao nên để súng lại.

Linh phản đối:

– Bọn mày đi trên đường mới có nguy cơ gặp hổ, phải mang súng theo.

– Vậy sẽ để con dao quắm lại!

Thảo le te:

– Nếu anh Tự Thắng cần chặt cái gì thì dùng rìu của em. Hôm qua em đã mài cả hai đầu, rất sắc anh ạ.

Nói rồi nó chạy xuống bè lấy chiếc rìu giơ lên. Sơn nhăn mặt:

– Em không được mang cái rìu này đi.

Thảo phụng phịu:

– Nó chỉ là cục đá thôi mà.

Linh nói:

– Nếu bọn mày đã để dao lại thì cho nó mang rìu đi.

Sơn không chịu:

– Cái rìu này là đồ trấn yểm của người xưa trong động. Chỉ riêng việc đem mài đồ thờ của các ngài đã là không được rồi. Nếu mang đi, ma quỷ, thú dữ sẽ tràn vào. Lấy cái rìu nào cũng được, trừ cái này.

Tự Thắng nhớ lại vị trí đặt chiếc rìu trong động. Nó bảo Thảo:

– Anh Sơn đã nói vậy thì Thảo để cái rìu đó lại. Chọn một cái khác mang đi.

Thảo xị mặt, lườm Tự Thắng rồi dúi cái rìu vào tay Linh:

– Nếu không cho mang cái này thì em không cần nữa.

Rồi nó nhoẻn miệng cười:

– Hai anh ở lại bình an nhé. Chắc chắn bọn em sẽ quay lại.

Nó hôn nhẹ lên má Linh rồi nhảy lên bè.