Chương 2 Trần Quang bị chém
Mã Lôi nhìn chằm chằm Thảo Thượng Chương, đánh giá từ trên xuống dưới, nhưng cũng không nhận ra được điều gì.
Đúng như đã nói, người nào có nghề đó, Thảo Thượng Chương là người Vinh môn, Mã Lôi thì là Chưởng Đăng sứ của Mã gia, y muốn gạt Mã Lôi cũng chẳng khác nào bảo Mã Lôi so tài ăn trộm với Thảo Thượng Chương y vậy.
Thảo Thượng Chương nói: “Sau khi chúng ta chia tay ở phủ Tế Nam, tôi bị Trịnh Cốc An của Đắc Ý môn bám theo, suýt chút nữa thì toi mạng trong tay hắn. Về sau nghĩ lại, tôi thấy chuyện này chẳng liên quan quái gì đến tôi cả, tại sao nhất thiết phải giết tôi diệt khẩu chứ?
“Qua điều tra, tôi phát hiện ra có ba nguyên nhân, thứ nhất, Đắc Ý môn vừa là sát thủ hắc đạo lại vừa có bối cảnh Vinh môn, chắc hẳn hắn sợ tôi nhìn ra manh mối gì đó, ngấm ngầm phá hoại kế hoạch của hắn.
“Thứ hai, tổ chức sát thủ chú trọng nhất là cầm tiền giết người thay cho người ta, lúc đó mệnh lệnh chúng nhận được quả thực là giết sạch Mã Vân và những người xung quanh, không để kẻ nào còn sống. Chúng không ngờ tôi cũng gia nhập, vì vậy kể cả có khó nhằn thì vẫn phải ra tay.
“Thứ ba là tên Trịnh Cốc An kia lòng dạ hẹp hòi, ở trong Vinh môn tam quái tôi đứng hàng thứ nhất, hắn vẫn luôn có lòng muốn thay thế tôi, chuyển qua làm sát thủ mới coi là công thành danh toại, bằng không thì cứ như tôi ép hắn không thể đi ăn trộm được nữa vậy. Mà con người tôi lại hơi ác miệng, thỉnh thoảng cứ thích gọi người ta là Trịnh rắm thối, chẳng buồn quan tâm thời gian địa điểm có thích hợp hay không, chắc chắn họ Trịnh chỉ muốn giết phứt tôi đi cho nhẹ đầu.”
So về bản lĩnh ăn trộm thì Thảo Thượng Chương cao hơn Trịnh Cốc An một bậc, nhưng khi chính diện đối đầu, đánh tay đôi thì Thảo Thượng Chương lại không biết thực lực chân chính của họ Trịnh ra sao. Trịnh Cốc An là một kẻ nham hiểm, trước đây kể cả bị nói đến nổi giận đùng đùng cũng sẽ nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, sau đó cười hì hì giả bộ như không có chuyện gì xảy ra. Vì vậy, hai người chưa bao giờ động thủ, nhưng lần này vừa ra tay đã ứng ngay với câu người trong nghề vừa ra tay đã biết được hay không rồi, Thảo Thượng Chương biết mình không địch lại đối phương, bèn nghĩ cách bỏ chạy.
Nào ngờ Trịnh Cốc An tuy dũng mãnh song không hề tự đại, vẫn giữ được tâm thái cẩn trọng của kẻ trộm lâu năm, bám chặt lấy Thảo Thượng Chương, khiến y không cách nào thoát thân nổi. Không chỉ vậy, Trịnh Cốc An còn dùng ám khí, hắn ta vốn đã lợi hại hơn Thảo Thượng Chương, lại sử dụng ám khí, lập tức khiến Thảo Thượng Chương trúng đòn. Nói thì dông dài, nhưng trên thực tế, chuyện chỉ diễn ra trong nháy mắt mà thôi.
Sau khi Thảo Thượng Chương bị thương, Trịnh Cốc An không giết y ngay, mà giao cho thuộc hạ tra khảo giày vò. Vừa là để trả mối thù trước đây bị y chế giễu, mà quan trọng hơn là hòng moi được bí mật từ miệng của họ Chương. Thảo Thượng Chương là cao thủ nổi danh của Vinh môn, vả lại còn thích du sơn ngoạn thủy, đi lại nhiều nơi, trong khi người Vinh môn đa phần đều chỉ hành nghề trong địa bàn của mình, hiếm có ai đi khắp các vùng Nam Bắc, kiến thức rộng rãi như y. Trịnh Cốc An muốn moi được từ miệng Thảo Thượng Chương xem rốt cuộc nhà nào giấu báu vật gì, nơi nào có ai nhiều tiền nhất, thế lực nhất, vân vân. Đợi khi biết hết những thông tin này, bọn hắn sẽ tiễn Thảo Thượng Chương lên đường.
Có điều, Trịnh Cốc An tính sai một nước cờ, hắn không ngờ Thảo Thượng Chương không những cứng miệng mà ý chí cũng không phải loại tầm thường. Sau mấy ngày bị tra tấn bằng đủ thứ hình phạt tàn khốc, một đêm, nhân lúc tên canh phòng không chú ý, y đã dùng phép Súc Cốt [2] giấu kín bấy lâu thoát ra được. Về phần các loại cửa và khóa dọc đường trốn chạy đều không phải vấn đề với y.
Người của Trịnh Cốc An phát hiện, lập tức truy đuổi, lúc đó Thảo Thượng Chương bị trọng thương, hành động khó khăn, mấy lần suýt bị bọn Đắc Ý môn đuổi kịp. Y đoán chắc người của Đắc Ý môn hẳn sẽ vây bắt chặn giết mình ở ranh giới Hà Nam, đề phòng y gặp được Mã Vân, trong lúc vạn bất đắc dĩ, đành làm ngược lại, chạy về vùng Quan Ngoại.
May mà trời không tuyệt đường người, Thảo Thượng Chương gặp được bọn Tạ Đại Đầu ở phủ Phụng Thiên, nhờ vậy mà được cứu. Về sau, y nghe ngóng được tin tức Mã lão gia thu nhận Mạnh Tiểu Lục làm đồ đệ, biết Mã Vân và Mạnh Tiểu Lục không còn nguy hiểm nữa, mới yên tâm phần nào.
Đắc Ý môn muốn đối phó với Mã gia thì chẳng khác nào châu chấu đá xe, vì vậy Thảo Thượng Chương không quá lo lắng. Ban đầu, y cũng chỉ vì báo mối thù bị bắt giữ nên mới định đi điều tra một phen. Mèo có lối của mèo, chuột có đường của chuột, không phải Mã gia chưa từng điều tra Đắc Ý môn, tiếc là không tra ra được chứng cứ gì, còn Đắc Ý môn cũng thu lại toàn diện, cố gắng không để nảy ra xung đột với Mã gia. Trịnh Cốc An còn gửi thư tạ tội với Mã đầu, tuyên bố mình hoàn toàn không hề hay biết chuyện Mã Vân bị truy sát, nhất định sẽ nghiêm khắc điều tra nguyên do chuyện này.
Mã đầu không có chứng cứ, không tiện làm căng, bằng không sẽ bị người ta nói thành cậy lớn hiếp nhỏ, mà người trên giang hồ đa phần lại rất coi trọng thanh danh. Thảo Thượng Chương là kẻ không có sư môn, một thân một mình, không bị ràng buộc, lại càng không sợ bị báo thù, khi điều tra sự việc có thể bất chấp thủ đoạn. Y thỉnh thoảng lại bắt lấy một tên, hành hạ đánh đập, nghiêm hình bức cung, không gì là không làm đến tận cùng, quả nhiên đã điều tra ra được một số manh mối, bấy giờ mới phát hiện thì ra sự việc không đơn giản chút nào. Rất nhiều thông tin về Mã gia đều do Khuyết môn cung cấp, thậm chí cả chuyện mỗi lần y đều chạy rõ xa mà vẫn bị đối phương đuổi kịp, tất cả đều liên quan đến tin tức Khuyết môn cấp cho bọn chúng cả.
Rõ ràng Khuyết môn đang tính kế hại Mã gia, vậy thì nghiêm trọng rồi. Vừa hay, lúc này y nghe được tin Mã đầu đột ngột qua đời, cũng biết được Mã Vân và Mã Lôi đang tranh chấp kịch liệt. Thảo Thượng Chương biết nếu không có bằng cớ xác thực, dù Mã Vân có thể tin tưởng y vô điều kiện, Mã Lôi cũng tuyệt đối không tin. Đến lúc đó, Mã gia tự đấu đá nội bộ thôi cũng đủ bị hủy hoại rồi, Khuyết môn có thể ngồi yên mà hưởng lợi.
Chứng cứ thu thập được càng lúc càng nhiều, không ngờ Trịnh Cốc An lại đặt ra cái bẫy, dụ dỗ Thảo Thượng Chương chui đầu vào rọ, cũng may là Thảo Thượng Chương phúc lớn mạng lớn, trốn thoát được, nhưng vẫn bị thương. Vậy nên y không tiếp tục truy tra nữa, mà hoảng hốt chạy đến Lạc Dương, tìm gặp Mã Vân và Mã Lôi.
Mã Lôi không biết chắc rốt cuộc là chuyện gì, hồi lâu sau mới nói: “Không phải các ngươi thấy ta sắp đại công cáo thành, liền giở trò vu oan giá họa cho kẻ khác đấy chứ? Mà dẫu cho những gì ngươi nói đều là thật cả, vậy liệu có phải Đắc Ý môn giá họa cho Khuyết môn hay không?”
“Giá họa? Vậy cái giá phải trả cũng lớn quá đấy, mỗi lần tôi bắt người tra hỏi, bọn chúng đến chết vẫn kiên trì nói sự việc này có liên quan đến Khuyết môn. Khổ nhục kế thì cũng không chơi đến mức đó chứ, phải không? Nếu người nào của Đắc Ý môn cũng liều mạng không sợ chết như thế thì quá đáng sợ rồi. Thêm nữa, tôi chỉ nói Khuyết môn rất có khả năng là kẻ đứng đằng sau toàn bộ chuyện này, để các anh cẩn thận hơn mà thôi, có phải bảo các anh không đi tìm Đắc Ý môn gây chuyện đâu, làm gì có chuyện giá họa chứ? Bất luận thế nào thì Đắc Ý môn vẫn dính líu tới việc Mã Vân bị truy sát, chỉ vậy đã đủ để Mã gia dốc hết toàn lực khai chiến với Đắc Ý môn rồi, không phải thế sao?” Thảo Thượng Chương nói.
Cuối cùng, Mã Lôi hỏi: “Ngươi có dám thề với trời không?”
Người hành tẩu giang hồ, khó tránh gặp phải thiên tai nhân họa, thường đi ven bờ sông làm gì có chuyện không bị ướt giày, vì vậy người nào người nấy đều rất coi trọng lời thề, sợ rằng trên đầu ba thước có thần minh, gặp phải báo ứng, nên thông thường không dễ dàng thề thốt, kể cả khi nói sự thật chăng nữa. Nếu đã thề thì có những lúc bọn họ còn coi trọng lời thề hơn cả tính mạng mình.
“Tôi mạo hiểm liều chết đến báo tin, anh lại còn bắt tôi phải thề à?” Thảo Thượng Chương khinh miệt nhổ toẹt một bãi đờm vàng, đứng dậy toan bỏ đi, song đi được hai ba bước đột nhiên quay đầu, nhìn Mã Vân cười thảm rồi giơ ngón tay chỉ lên trời nói: “Những gì tôi nói khi nãy, nếu có nửa câu dối trá thì trời giáng ngũ lôi đánh xuống, không được chết tử tế, chết không toàn thây, Mã Lôi, vậy được chưa hả?”
Mã Lôi gật đầu, sắc mặt cũng hòa hoãn đi không ít: “Thực ra… ta không giết Mã An. Lúc đó quả thực ta có nghi ngờ Mã An, đồng thời đã bắt hắn nhốt lại, chuyện này thì ta thừa nhận, nhưng ta không giết hắn, hắn sợ tội nên mới tự sát.”
“Vậy sao anh nói là anh giết Mã An? Anh đúng là hồ đồ!” Mã Vân kêu lên.
“Không nói vậy thì nói thế nào, bảo hắn sợ tội tự sát hay là chết ngoài ý muốn? Các ngươi liệu có kẻ nào tin không, không chỉ các ngươi, ngay cả người của ta cũng sẽ cười nhạo ta đây dám làm mà không dám nhận, vậy thử hỏi ta làm sao phục chúng được? Chi bằng đã làm thì làm đến cùng, thừa nhận luôn cho xong, đằng nào thì cũng khai chiến rồi. Không ngờ kẻ thông minh lại bị thông minh hại, nếu thực đúng như lời Chương huynh đệ nói, ta đã thành quân cờ của kẻ khác mất rồi.” Mã Lôi hổ thẹn nói, có điều sắc mặt y đen đúa nên cũng không nhìn ra là có đỏ mặt hay không.
Mã Vân gật đầu: “Trước mắt chúng ta cần phải đình chiến, Mã gia không chịu nổi một trận nội đấu nữa đâu, điều tra nguyên nhân cái chết của sư phụ, sớm đề phòng âm mưu của Khuyết môn mới là việc quan trọng cần làm ngay trước mắt.”
“Ừm, tôi xen vào một câu được không, Tiểu Lục đâu?” Thảo Thượng Chương hỏi.
Mã Lôi cười nhạt đáp: “Mã Vân để nó đi xông pha giang hồ rồi, sợ thằng em nhỏ của y bị ta làm hại.”
“Đều là sư huynh đệ đồng môn cả, Tiểu Lục là huynh đệ của tôi, cũng là huynh đệ của anh mà.” Mã Vân lườm Mã Lôi.
Mã Lôi hỏi: “Vậy sau đây việc báo thù cho sư phụ có phải gọi Mạnh Tiểu Lục trở về cùng thương lượng hay không?”
“Không được, Tiểu Lục dẫu sao cũng không phải là người của Mã gia, báo thù cho sư phụ là đúng, nhưng Tiểu Lục hành động cùng Mã gia lại không tiện. Với lại, thêm một người như nó không nhiều, bớt một người cũng không ít, không giúp gì được nhiều đâu.” Mã Vân nói.
Mã Lôi cười khẩy bảo: “Đừng kiếm cớ nữa, không phải là sợ chỗ này lại xảy ra một trận gió tanh mưa máu hay sao?”
Mạnh Tiểu Lục đang ở xa tận bến Thượng Hải, lúc này hắt hơi một cái, gã dụi dụi mũi, viết cho xong giấy tờ, đưa cho một người nom bộ dạng trông như quản gia, nói: “Quản gia Vương, đây là thư đảm bảo của hai bên, ông xem đi, không vấn đề gì thì ký tên vào đấy.”
“Ông chủ Tiền làm ăn thì tôi yên tâm, không cần xem nữa.” Quản gia Vương ký tên, sau đó lại bảo một bà người ở không biết chữ điểm chỉ, vẽ một cái khuyên lên tờ giấy, ba bên mỗi bên giữ một phần, rồi dắt người đi khỏi.
Mạnh Tiểu Lục nhìn chiếc đồng hồ treo tường nhỏ đáng giá nhất trong nhà, nói với đám đàn ông đàn bà ngồi trên ghế băng: “Hôm nay thế này thôi, ngày mai các người đến sớm chút nhé.”
Mọi người rời đi, Mạnh Tiểu Lục gọi tiểu nhị Lão Hắc chuẩn bị đóng cửa tiệm. Đột nhiên một người loạng choạng lao bổ vào, tay trái ôm lấy cánh tay phải, chỗ kẽ ngón tay không ngừng có máu tươi trào ra, Lão Hắc kêu toáng lên: “Ôi mẹ ơi, Trần Quang, bị làm sao vậy?”
Rõ ràng, Trần Quang bị người ta chém.
Tiền Chấn Thông tới nơi, ngồi thừ ra đó, lông mày nhíu chặt lại, như đang bị cơn đau răng hành hạ vậy. Hồi lâu sau y mới cất tiếng: “Chuyện này không phải anh Tiền đây không lo cho chú mày, nhưng chú mày cũng không thể tìm đến ta được.”
Buổi sáng Trần Quang đưa công nhân đến bến cảng rồi ra ngoài loanh quanh bát phố, không ngờ họa từ trên trời rơi xuống, có người tập đi xe đạp, loạng chà loạng choạng đâm sầm vào anh ta. Trần Quang cũng là kẻ lăn lộn bên ngoài, đương nhiên không thể chịu thiệt thòi, huống hồ xe đạp là thứ mà kẻ có tiền mới mua được, Trần Quang liền muốn gõ của người ta một mớ, kiếm thêm chút tiền.
Không ngờ vỏ quýt dày có móng tay nhọn, đối phương còn ngang ngược hơn, mấy câu chửi bới bẩn thỉu của Trần Quang chưa kịp phun ra hết thì má đã ăn ngay một cái tát. Trần Quang không chịu thôi, muốn giằng co với vị thiếu gia đạp xe đạp kia, song lại bị năm sáu tên cao to xông ra đè nghiến xuống đất đánh cho một trận, cuối cùng còn bị chém cho một nhát, mặc dù vết thương không sâu, nhưng da thịt lật cả ra ngoài, máu tươi đầm đìa, trông mà phát khiếp.
Theo suy đoán của Xâu Tiền, vị thiếu gia nhỏ tuổi đạp xe đạp đó là con trai duy nhất của lão đại Bài bang Trương Đức Lâm, mặc dù thuộc hạ của mình bị đánh, rất mất mặt, nhưng y cũng không đến nỗi vì chuyện này mà đắc tội với Trương Đức Lâm. Phải biết rằng Bài bang rất hung hãn, luận địa bàn, thực lực, hay địa vị trên giang hồ, Xâu Tiền đều không thể nào so bì được. Trần Quang chẳng qua chỉ là một tên chạy việc bợ đít cho Xâu Tiền mà thôi, có cũng không thừa, mà không có thì cũng chẳng thiếu, quả thực không thể vì kẻ như vậy mà phạm vào họ Trương kia được.
Mạnh Tiểu Lục hờ hững đứng một bên quan sát, thấy Xâu Tiền biến sắc mặt, cũng đoán ra được y không muốn quản đến chuyện này rồi, quả nhiên đúng như dự đoán, Xâu Tiền nói chuyện này không thể tìm đến y được, sau đó liền giải thích: “Chú mày xem, người ta chỉ đụng phải chú mày một cái, chú mày chưa hỏi thân phận người ta thế nào đã ngoác miệng ra chửi bới rồi. Đó là con trai duy nhất của lão đại Bài bang đấy, người ta nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, chú mày thì giỏi lắm, lại còn trêu vào nó nữa, người ta không đánh chú mày thì đánh ai đây?
“Chúng ta lăn lộn giang hồ thì phải nói đạo lý có phải không, nếu chú mày nói rõ ràng ngay lúc đó rồi báo tên đại ca đây ra mà bọn họ đánh chú mày nữa thì anh có thể ra mặt. Nhưng giờ là chú mày tự chuốc lấy. Vả lại, làm xong việc tại sao không mau chóng quay về đi, trong tiệm cũng bận lắm, không biết hả? Chú mày không phải ra ngoài làm việc cho anh, đại ca đây làm sao gánh vác thay chú mày được chứ?”
Thiết tưởng bản thân Xâu Tiền cũng cảm thấy những lời này nói ra có phần vô sỉ, dù gì y cũng là lão đại, kể cả y không để tâm Trần Quang, nhưng xung quanh còn bao nhiêu người đang nhìn vào, cũng không thể để người ta tâm nguội ý lạnh được. Y khẽ ho một tiếng, lấy ra một đồng Đại dương, ngẫm nghĩ giây lát rồi lại ngần ngừ móc thêm hai hào, đặt lên bàn nói: “Sau này ra ngoài thì mở to mắt ra một chút, phải biết nhìn người, bằng không làm sao lăn lộn ở đất Thượng Hải này được? Cầm đi khám bệnh đi, mấy ngày tới ở nhà nghỉ ngơi dưỡng sức. Tiểu Lục này, hai người ở gần nhà nhau, chú đưa Trần Quang về đi. Phải rồi, ngày mai thay bộ đồ sạch sẽ chút, buổi chiều theo anh đi gặp một người.”
“Tôi biết rồi, ông chủ Tiền.” Mạnh Tiểu Lục đáp.