← Quay lại trang sách

Chương 3 Cai thầu

Trần Quang cầm tiền ra về, đang đi trên đường, anh ta bỗng nhiên rơi nước mắt, sau đó không sao ngừng lại được nữa, Mạnh Tiểu Lục cũng không biết nên nói sao cho phải, đành đưa cho Trần Quang một điếu thuốc lá. Trần Quang rít mạnh một hơi thuốc, đưa ống tay áo đầy vết bẩn lên chùi nước mắt trên mặt, nói: “Cái tên Xâu Tiền này vốn không che chở được cho người dưới, gặp chuyện liền né tránh, đi theo lão đại như thế đúng là đen đủi mà.”

Kế đó Trần Quang lại nói tiếp: “Cũng tại tôi không có bản lĩnh, nếu mà là cậu… không phải tôi rủa cậu gì đâu, ý tôi là giả sử cậu vướng vào chuyện này, Xâu Tiền chắc chắn sẽ ra mặt, cậu thấy y coi trọng cậu thế nào rồi đấy.”

Y thực sẽ ra mặt sao? Dĩ nhiên là không rồi, Xâu Tiền là loại người lúc nào cũng bo bo giữ mình, chỉ làm việc có lợi cho bản thân, trong cái thế đạo biến đổi khôn lường này thì y cũng không có gì đáng chê trách, cách nghĩ của Trần Quang chỉ là từ một phía của anh ta mà thôi. Có điều, nói Mạnh Tiểu Lục được trọng dụng thì cũng đúng thật. Mạnh Tiểu Lục biết chữ, cũng khéo đối nhân xử thế, đám người giàu sang quyền quý vừa thấy Tiểu Lục đã ưng mắt, ho ra văn thở ra thơ, nói chuyện cổ kim đều không phải là vấn đề đối với gã, ai gặp Xâu Tiền cũng bảo y khéo kiếm được người giỏi. Tiểu Lục mới đi làm có vài ngày, mấy nhà giàu có đã lại đến tìm Xâu Tiền để thuê nhân công rồi.

Vậy là Mạnh Tiểu Lục liền trở thành bảo bối của Xâu Tiền, cứ thấy gã y liền xưng huynh gọi đệ, ra ngoài gặp ai cũng khoe Tiểu Lục là Gia Cát Khổng Minh của y. Mọi chuyện trong ngoài tiệm cai thầu này y đều giao cho Tiểu Lục toàn quyền xử lý, bản thân y thì buổi sáng uống trà, buổi chiều đi tắm, buổi tối đi chơi gái, sống thoải mái vô cùng, lúc rảnh rỗi thì lại dẫn theo mấy tên thuộc hạ biết đánh nhau đi kiếm tiền chỗ khác.

Mạnh Tiểu Lục không hùa theo Trần Quang, chỉ nói: “Quang Tử, cậu về nhà yên tâm dưỡng thương đi, chịu được trăm đắng nghìn cay thì sau này mới thành kẻ đứng trên người được, người lăn lộn trên cõi đời này làm gì có ai chưa từng chịu thiệt thòi đâu.”

Trần Quang không nói gì, nhưng trong mắt ánh lên một tia bất thường, hiển nhiên là nghe không lọt tai. Ngày hôm sau, cơm trưa xong, Xâu Tiền đến tiệm cai thầu, Tiểu Lục sắp xếp mọi chuyện trong tiệm giao cho Lão Hắc, rồi hai người ra ngoài.

“Tiểu Lục này, chắc chắn chú không phải người bình thường, trước đây từng làm gì rồi?” Hai chiếc xe kéo của hai người chạy song song, Xâu Tiền nghiêng đầu sang hỏi.

Mạnh Tiểu Lục mỉm cười đáp: “Từng xông pha giang hồ một dạo, nhưng tuổi tác còn nhỏ, chẳng có kinh nghiệm gì, vẫn phải theo ông chủ học hỏi nhiều.”

Xâu Tiền lấy làm khoan khoái, đắc ý gật gù: “Ừm, vừa nhìn đã biết chú là hạng từng đi lại trên giang hồ rồi, hiểu quy củ, có tầm nhìn, biết nhìn người. Sau này dù có người ngoài hay không, cứ gọi ta một tiếng đại ca là được. Hai chúng ta tuy quen nhau chưa được bao lâu, nhưng anh với chú vừa gặp mà như đã quen thân, chỉ cần đồng tâm hiệp lực, anh em ta chắc chắn sẽ có thể mở ra một khoảng trời ở bến Thượng Hải này, vì vậy sau này chú mà còn gọi anh là ông chủ, anh đây sẽ giận đấy.”

“Em biết rồi, đại ca.”

“Vậy mới đúng chứ.”

Trong phòng riêng trên lầu hai của quán trà Bích Ngọc Xuân, Xâu Tiền dặn đi dặn lại Mạnh Tiểu Lục, bảo rằng người sắp đến là viên đại tướng đắc lực dưới tay ông chủ Hoàng, lát nữa nói chuyện gì cũng phải cẩn thận một chút, cả bến Thượng Hải này chẳng ai là không nể mặt ông chủ Hoàng cả.

Mạnh Tiểu Lục lăn lộn ở phương Bắc, hiểu nhiều quy củ, cũng nắm được sơ sơ đường đi nước bước các trò vè trên giang hồ, nhưng lại biết rất ít về các nhân vật phong vân ở phương Nam. Gã chỉ nghe Trần Quang nhắc vài ba câu về Hoàng Kim Vinh gì đó, biết đây là nhân vật lợi hại, nổi danh cả hai đạo hắc bạch. Hôm nay, người họ sắp gặp là Răng Vàng A Tam, vốn tên Kim Đình Tôn, là đại tổng quản lo việc trong ngoài của Hoàng Kim Vinh.

Trên cầu thang vang lên tiếng bước chân lộp cộp, Kim Đình Tôn đến một mình. Y có thân hình tầm thước, tai vểnh đón gió, dái tai rất dài, chừng khoảng ba lăm ba sáu tuổi, gò má hóp lại, cái đầu hơi vuông, trông rất hăng hái, song lại có vẻ không giận mà tự oai, vừa nhìn đã biết là loại người từng trải qua sóng to gió lớn.

Xâu Tiền giới thiệu Mạnh Tiểu Lục là anh em trong nhà mình, Kim Đình Tôn nghe xong chỉ ậm ừ mấy câu, cũng không để tâm lắm. Mạnh Tiểu Lục không nói nhiều, chỉ ở một bên hầu nghe. Hôm nay Kim Đình Tôn cần dùng người, bèn ban cho Xâu Tiền một cơ hội này, ngoài ra còn bắn tin nói là có việc khác muốn y làm.

“Tiểu Tiền này, ta muốn loại ‘ly thủy tinh’ ấy, chú hiểu không?” Kim Tam nhe chiếc răng vàng to tướng, hỏi.

Xâu Tiền vội vàng gật đầu lia lịa: “Hiểu, hiểu chứ ạ, chính là loại xinh đẹp, hiểu chuyện, nếu có ông chủ nhìn trúng rồi thì phải dễ thương lượng, nhưng không được quá phong trần, có phải không ạ?”

“Ừm, đúng là vậy đó, bao giờ thì xong được?” Kim Tam lại hỏi.

Xâu Tiền ngẫm nghĩ giây lát, đoạn nói: “Ông chủ Kim cần khá nhiều người, điều kiện cũng cao, tôi nghĩ ít nhất phải mười ngày mới xong.”

“Ta cho chú mười lăm ngày, nhưng nhất định phải làm cho xong việc đấy.” Kim Tam nói: “Giá cả thế nào chú nói trước đi, để ta còn tính toán luôn.”

Xâu Tiền nhất thời không biết trả lời thế nào, bèn liếc mắt nhìn Mạnh Tiểu Lục. Nói thực, đây cũng mới là lần thứ hai y gặp Kim Đình Tôn, nếu không phải có người đồng hương giúp móc nối, y còn lâu mới kiếm được mối này. Xâu Tiền biết rõ, chỉ cần lôi kéo được quan hệ với họ Kim, ắt sẽ có vô số chỗ tốt về sau.

Nhưng phen này y lại bị đối phương làm khó, đòi cao quá thì không khỏi đắc tội với người ta, chuyện tốt biến thành chuyện xấu. Nhưng đòi thấp quá thì lại phải bù tiền, mà còn tỏ ra mình quá a dua nịnh bợ. Huống hồ, Kim Đình Tôn nói cho cùng cũng là một tên lưu manh, lần này mà bù tiền ra, sau này cũng không thể đòi giá cao được, nói không chừng Kim Đình Tôn còn coi Xâu Tiền y thành con dê béo đè ra mà làm thịt, nếu tỏ ý bất mãn lại thành đắc tội.

Kim Tam trầm tư nhìn Xâu Tiền, Xâu Tiền cũng đành nhìn sang phía Mạnh Tiểu Lục cầu may. Mạnh Tiểu Lục dẫu sao cũng là người được Mã gia dạy dỗ, biết cả đống lời nói đãi bôi trong các trường hợp thế này, gã đã nhìn ra được đầu dây mối nhợ, bèn tiếp lời: “Kim gia, ngài nói thế không phải là muốn đánh vào mặt anh em chúng tôi sao? Làm ăn với Kim gia đây, chúng tôi làm sao dám mặc cả mặc lẽ, ngài ra giá bao nhiêu chúng tôi cũng nhận hết. Ở bến Thượng Hải này ai mà không biết Kim gia đây là người làm ăn trượng nghĩa, nhắc đến ngài chẳng ai là không giơ ngón tay cái lên khen cả, làm gì có chuyện ngài để anh em chúng tôi phải thiệt thòi chứ.”

“Ha ha ha, ông chủ Tiền, chú có đứa em tốt đó, nói hai ba câu đã tâng bốc ta lên đến tận mây xanh, rồi làm ta kẹt cứng ở đó luôn, khiến ta cũng thực không nỡ để các chú chịu thiệt thòi. Được rồi, không đùa với các chú nữa, mỗi cô nương ba trăm năm chục đồng Đại dương, số người ta cũng nói với chú rồi đấy, đảm bảo vớ bẫm. Ngoài ra còn chuyện này nữa, nghe nói chỗ chú thường đưa công nhân ra bến cảng phải không? Ông chủ Hoàng gần đây đang thiếu người ngoài bến Thập Lục Phố, chú kiếm mấy anh em đáng tin cậy ra giúp đi, đây là bát cơm vàng ăn được lâu dài đó.” Kim Tam đứng dây: “Được rồi, ta đi trước đây.”

“Đa tạ ông chủ Kim, đa tạ.” Xâu Tiền cúi đầu khom lưng.

“Chớ cảm ơn ta, chú có người lanh lợi cơ trí như chú Mạnh đây bên cạnh, biết cân nhắc nặng nhẹ, việc của ông chủ Hoàng giao nhất định có thể làm tốt. Muốn cảm ơn, thì cảm ơn người anh em này của chú ấy.” Kim Tam nói xong liền đi luôn.

Xâu Tiền vui như mở hội, tối hôm ấy dẫn Mạnh Tiểu Lục đi ăn một bữa thịnh soạn no nê, lại còn muốn dẫn gã đi chơi gái, Tiểu Lục mượn cớ say rượu từ chối. Xâu Tiền bèn nhét vào tay gã năm đồng Đại dương, rồi lảo đảo đi một mình.

Mạnh Tiểu Lục về đến nhà, vừa lên cầu thang thì đụng ngay vào Trần Quang đang hấp tấp chạy xuống, chỉ nghe “xoảng” một tiếng, trong người Trần Quang rơi ra một con dao phay. Trần Quang nhặt dao lên định chạy ra ngoài, song bị Mạnh Tiểu Lục kéo lại: “Cậu định làm gì đấy?”

“Chém người! Tôi chẳng dựa vào kẻ nào hết, đằng nào cũng chỉ có cái mạng hèn này, cùng lắm thì một mạng đổi một mạng.” Trần Quang nghiến răng, hằn học nói.

Mạnh Tiểu Lục không buông tay ra, mỉm cười bảo: “Người anh em, chuyện này cậu không làm được đâu, với lại nếu thật sự muốn giết người, thì cũng không cần dùng đến dao làm gì.”

Trần Quang ngẩn ra: “Nói vậy là sao?”

“Xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt.” Trần Quang giạng chân ngồi trong phòng Mạnh Tiểu Lục mài dao, có điều, bộ dạng hai mắt đỏ ngầu, sát khí bốc lên ngùn ngụt đã bớt đi nhiều.

Trần Quang vốn đã khó chịu trong lòng, về nhà lại bị ông bố uống rượu say càm ràm một trận, cuối cùng ăn một bạt tai, trong lòng bực bội không nhịn được nữa, bèn xách con dao phay xông ra ngoài. Cũng may anh ta gặp phải Mạnh Tiểu Lục, bị gã chặn lại không cho đi, bằng không mà tìm đến nhà người ta liều mạng thể nào cũng xảy ra chuyện lớn.

“Đừng mài nữa, nghe phát sợ lên được.” Mạnh Tiểu Lục nói: “Cậu nói tiếp về Bài bang và Trương Đức Lâm đi xem nào, càng chi tiết càng tốt.”

Bài bang vốn là bang phái ở Tương [3] Tây, phần lớn là đám trai tráng thả bè trên sông, người nào người đó đều rất giỏi sông nước, tính tình nóng nảy, có mấy phe phái, mỗi phe đều đông tới vài trăm người, gọi chung là Bài bang. Bọn họ là đám man rợ rừng rú, hiếu sát khát máu, đã có lịch sử mấy trăm năm rồi, hiện giờ ở Tương Tây cũng vẫn còn tồn tại.

Có điều, bến Thượng Hải không thể thả bè, gọi là Bài bang, nhưng thực chất là một hội đồng hương, do một đám người quê Tương Tây đến Thượng Hải xông pha lập nên, mọi người đùm bọc lẫn nhau, dần dần cũng mở ra được một khoảng trời riêng. Thoạt đầu, bọn họ đứng chân ở Thượng Hải bằng nghề kéo xe và khuân vác, về sau có chút tiền rồi, liền có kẻ thông minh đứng ra tổ chức các anh em đi đánh nhau, tranh giành địa bàn, kiếm thêm tiền tài, rồi lấy tiền đó đi mở quán ăn, quán rượu gì đó, cũng đủ nuôi sống mình, tụ tập thêm người về. Người cũng có dăm bảy hạng, trong một đám người đương nhiên là có kẻ thành công, có người không ra gì, kẻ đứng đầu thì đi tới đâu cũng đều là nhân vật đình đám, ví dụ như Trương Đức Lâm chẳng hạn.

Họ Trương không phải lão đại của Bài bang ở Thượng Hải, nhưng cũng có thể xếp vào mấy nhân vật đứng đầu. Dựa vào Bài bang, Trương Đức Lâm dùng người đẻ ra tiền, rồi lại dùng tiền đẻ ra tiền, chẳng mấy chốc đã phát tài to.

Sức chiến đấu của Bài bang rất mạnh, ngoài đám tay đấm chuyên nghiệp, ngay cả đám phu kéo xe, đám cu li ở bến cảng suốt ngày bận rộn, hay bọn nhàn rỗi không công ăn việc làm, chỉ cần có thân phận Bài bang thì hễ có chuyện hoặc có đánh nhau, cả đám liền bỏ ngay việc đang dở dang lại mà cầm vũ khí lên. Gặp phải những chuyện như thế, chỗ thuê người chẳng những không thể đuổi việc bọn họ, mà thậm chí còn không thể oán trách, bằng không tức là động chạm vào Bài bang.

Trương Đức Lâm là một kẻ vai vế, có thể huy động nhân lực lớn của Bài bang, ngoài ra dưới tay y còn có một tiệm châu báu và một cửa hàng bạc, đều là những chỗ có thể kiếm được cả đống tiền mỗi ngày. Chẳng trách Xâu Tiền lại không muốn ra mặt, hiển nhiên là y không tiện trêu vào mà cũng không thể trêu vào họ Trương này.

Trần Quang ngập ngừng giây lát rồi nói: “Tiểu Lục, tôi biết Trương Đức Lâm không dễ trêu vào, chuyện này cậu không giúp được đâu. Có điều, tôi không phục, đều là một cái đầu đặt trên hai vai, tôi cũng chẳng kém gì hắn cả, cùng lắm là một mạng đổi một mạng thôi, tôi sẽ rình trước cửa nhà hắn, chờ hắn ra liền chém một nhát, để xem hắn chết hay không!”

Mạnh Tiểu Lục nhìn bộ dạng hậm hực của Trần Quang, không khỏi bật cười: “Ngay cả thằng nhãi con nhà hắn cậu còn không đến gần được, tôi đoán còn chưa kịp trông thấy Trương Đức Lâm đã bị bắt mất rồi, thử hỏi lọt vào tay chúng thì có yên thân được không? Loại người nửa hắc nửa bạch như Trương Đức Lâm, kẻ thù chắc chắn rất nhiều, thiết tưởng hắn có đi nhà xí cũng có người đi theo ấy chứ.”

Trần Quang ủ rũ chán nản hỏi: “Vậy cậu nói xem nên làm thế nào?”

“Tôi thấy bọn chúng đụng phải cậu lại còn đánh người quả thực là không đúng, nhưng lúc đầu e rằng cậu cũng muốn vặt của người ta ít tiền, đúng không hả? Chẳng qua là vuốt phải râu hùm, chuyện xấu mới không thành mà thôi.” Mạnh Tiểu Lục cười cười nói.

Trần Quang bị bóc mẽ, lập tức trở nên ngượng ngùng, Tiểu Lục lại nói tiếp: “Làm lớn quá thì đắc tội tất cả Bài bang, cậu còn lăn lộn kiếm sống ở bến Thượng Hải này sao được nữa, cậu nói cùng lắm chết là hết chuyện, nhưng cha mẹ bà ngoại còn cả em gái cậu thì tính sao? Ngộ nhỡ người ta tìm đến tận cửa, há chẳng phải là liên lụy đến người nhà à? Tôi thấy cậu chẳng qua chỉ muốn xả hận mà thôi, không đến nỗi phải giết người, có điều khiến cho bọn chúng hao tài tốn của một phen cũng coi như là giải được mối hận trong lòng rồi, đúng không? Cậu xem thế này được không nhé, tôi giúp cậu vừa kiếm một mớ, vừa hố tên Trương Đức Lâm kia một khoản.”

“Được đấy, nhưng rốt cuộc phải làm thế nào?”

“Cứ xem tôi là được.”