← Quay lại trang sách

Chương 314 ???

Quỷ chính là hồn của người, sau khi chết do oán nặng mà không tiêu tan,

như bị hàm oan mà chết. Oán niệm càng nặng thì sẽ mê hoặc mắt người

sống, từ đó sinh ra ảo giác, xâm chiếm hồn người sống, đó chính là quỷ

nhập.

Nhưng chẳng phải tất cả ác quỷ đều có năng lực khiến

người ta xuất hiện ảo giác, mê hoặc người sống. Tương tự vậy, cũng chẳng

phải tất cả mọi người sẽ bị ác quỷ mê hoặc, người bình thường có điều

mong nhớ, ví dụ như nhớ cha mẹ, nhớ vợ con, nghĩ về học tập, nghĩ về

công việc, những thứ này đều là ý nghĩ của con người, trong ngày thường

không hiện ra nhưng lại có thể khiến quỷ không có chỗ để chui vào.

Đương nhiên đây là nói những ý niệm bình thường, không bao gồm những

tên tham quan cả ngày chỉ nghĩ đến tham ô bị cách chức, gian thương lo

lắng bị tra xét bị bắt, những điều này chẳng phải chấp niệm, chẳng qua

chỉ là chột dạ mà thôi. Càng là như thế ngược lại càng dễ bị quỷ nhòm

ngó.

Còn có một loại chính là mẫu người như Lý Đại Duy, cuộc

sống thường ngày nhàm chán, không có thứ gì đáng nhớ đến, chỉ có vẽ

tranh. Mà vẽ tranh nói một cách tương đối thì cũng là phù phiếm.

Giống như thư sinh tú tài thời cổ, trong tiểu thuyết hoặc tư liệu văn

hiến về chuyện lạ chuyện quỷ quái, thông thường bị quỷ mê hoặc đều là

những thư sinh này, bởi vì họ ngoại trừ đọc sách ra thì cuộc sống rất

đơn điệu. Nhưng thân là đàn ông, đặc biệt là nam thanh niên rất dễ sinh

tạp niệm trong lòng.

Cứ như trạch nam bây giờ vậy, cuộc sống

hằng ngày chính là chơi game, xem phim, trong lòng ngoài nghĩ đến trang

bị của mình thì chính là nghĩ tới nữ thần nào đó, cuộc sống phù phiếm

lại đơn điệu, là dễ bị quỷ chú ý nhất. Cho nên, các bạn trạch nam phải

chú ý chịu khó ra khỏi phòng, dùng nữ thần làm mục tiêu, tiến về phía

trước nhé.

- Tôi cảm thấy cậu ta nói giống như là chuyện ‘Thiếu

nữ U Hồn’ vậy, người quỷ yêu mến nhau, giai thoại ngàn xưa nha. –Nhậm Vũ

vừa mới nở mày nở mặt ở trước những đồng nghiệp kia, cảm xúc vô cùng

tốt, lại nghe Lý Đại Duy kể lại như ca như khóc, không chỉ tác động tới

cõi lòng của thiếu nữ, mà trong mắt toàn bộ đều là sao nhỏ, vẻ mặt mong

chờ.

Lưu Anh Nam im lặng, cảm xúc của phụ nữ luôn dễ bị tác động như vậy, tình cảm luôn dễ bộc phát đến vậy.

Lưu Anh Nam vừa muốn mở miệng thì Tiểu Linh đứng ở mép giường, trần

truồng cả người bỗng bay tới. Cô trước sau luôn làm bộ không nhìn thấy

Lưu Anh Nam, Lưu Anh Nam cũng trước sau luôn phòng bị cô. Lần bị thương

này khiến hắn càng cẩn thận dè dặt hơn trước kia, đối xử với mọi quỷ vật

đều cẩn thận hơn. Hơi có dị động, bất kẻ là oan hồn hay ác linh, phải

lập tức dùng thủ đoạn chớp nhoáng tiêu diệt, tuyệt đối không nhân

nhượng.

Hiện Lưu Anh Nam ở Dương gian có quá nhiều vướng mắc,

bất kể là Lăng Vân hay Hồng Hà, họ đều quan trọng hơn nhân viên chính

thức Địa Phủ. Cho nên hắn không muốn chết, ít nhất càng muộn càng tốt.

Song hắn rõ ràng đã hiểu lầm Tiểu Linh. Từ đầu chí cuối cô thoạt nhìn

giống như đang rình rập chờ tập kích đột ngột, cảm giác như không mang ý

tốt, thực ra cô một mực đang sợ hãi Lưu Anh Nam, cô cảm thấy cả người

Lưu Anh Nam giống như một chiếc lỗ đen đáng sợ, tùy lúc muốn nuốt chửng

cô.

Song lúc này, cô cố lấy dũng khí, dùng tay che những nơi mấu chốt, run rẩy lại vẻ mặt chân thành nói:

- Đại tiên, cầu xin ngài, thành toàn cho tôi và Đại Duy đi.

Lưu Anh Nam cũng không ngờ cô vừa mở miệng chính là cầu xin, hơi bất

ngờ, thần sắc cũng thả lỏng hơn. Nhậm Vũ ở bên cạnh vốn đã mẫn cảm thì

càng thêm kích động, tuy không nhìn thấy quỷ nhưng có thể nhìn thấy sự

biến hóa của Lưu Anh Nam. Cô lập tức ý thức được điều gì, vội vàng túm

tay Lưu Anh Nam nói:

- Sao thế? Có phải có chuyện gì hay không?

Nom bộ dạng hưng phấn của cô, hoàn toàn không phải lo cho mình, mà ngọn

lửa tò mò đang bốc cháy hừng hực. Lưu Anh Nam bất đắc dĩ đành lấy linh

phù ra, Tiểu Linh trần truồng nhất thời xuất hiện trước mặt Nhậm Vũ.

Nhậm Vũ giật nảy mình, vô ý thức muốn cởi áo trên người mình khoác lên

Tiểu Linh.

Chỉ tiếc tay cô xuyên qua thân thể Tiểu Linh, hoàn

toàn không thể chạm tới. Nhưng Tiểu Linh vẫn cảm ơn ý tốt của Nhậm Vũ,

lộ ra nụ cười hiền hòa, song Lưu Anh Nam lại không chút biểu cảm nói:

- Ngay cả lòng tốt khoác áo cho cô đều không làm được, cô muốn tôi thành toàn cho hai người thế nào đây?

Lưu Anh Nam nói xong lời này, Tiểu Linh còn chưa có phản ứng thì Nhậm

Vũ đã không bằng lòng trước tiên. Cô vung nắm đấm nhỏ xinh đánh hắn một

cái, vừa vặn đấm lên khuỷu tay Lưu Anh Nam. Hắn thì không sao, ngược lại

làm Nhậm Vũ đau đến hít hơi lạnh, càng thêm tức giận, lườm hắn nói:

- Sao cơ? Anh muốn học đạo sĩ cổ lỗ trong điện ảnh, nhất định phải chia rẽ đôi uyên ương số khổ này ư?

Lưu Anh Nam làm bộ mình cũng rất đau xoa khuỷu tay, bất đắc dĩ nói:

-

Không phải tôi muốn chia rẽ hai người họ, chỉ là người quỷ khác đường,

âm dương đôi đường. Cô hãy nhìn Lý Đại Duy xem, bây giờ thân thể yếu ớt

chỉ thoi thóp một hơi, nếu để mặc họ phát triển tiếp, thì thật sự có thể

kết bạn trên đường Suối Vàng rồi đấy.

- Em đồng ý. –Lý Đại Duy

mê man trên giường bệnh bỗng thốt ra một câu như vậy, thoáng cái khiến

Nhậm Vũ kích động nước mắt tràn khóe mắt. Câu chuyện tình yêu sâu sắc

giữa người và quỷ chỉ có trong điện ảnh không ngờ lại bị cô gặp phải,

sao có thể không kích động chứ.

Nhậm Vũ mắt sáng rực nhìn chằm

chằm Lưu Anh Nam, như thể nếu hắn không gật đầu thì Nhậm Vũ sẽ không tha

cho hắn vậy. Lưu Anh Nam cảm giác mình giống như nhân viên công tác

trong ngành dân sinh chuyên cấp giấy tờ ly hôn cho người ta, luôn không

được đối xử tốt, nhưng họ trêu ai chọc ai chứ, lại chẳng phải người thứ

ba chia rẽ gia đình người ta, quá ủy khuất mà.

- Đại tiên, cầu

xin ngài, thành toàn cho chúng tôi đi, chúng tôi yêu nhau thật lòng.

–Tiểu Linh bỗng quỳ xuống đất, thành tâm cầu xin:

- Tôi từ nhỏ

đã mắc bệnh lạ, luôn chịu đau đớn giày vò, cả cuộc đời đều là u ám, hy

vọng duy nhất chính là mau mau chết sớm mới có thể được giải thoát. Cuối

cùng, vào năm 23 tuổi tôi đã thoát khỏi sự hành hạ của bệnh tật, nhưng

tôi lại không thể tiến vào Luân Hồi một cách quái lạ, biến thành du hồn

dã quỷ, quanh quẩn trong đất trời, nhìn thanh niên bằng tuổi tôi phấn

đấu vì sự nghiệp, hưởng thụ tình yêu ngọt ngào, mà tôi chỉ có thể trơ

mắt nhìn…

- Mãi cho đến một ngày tôi bị một luồng sức mạnh quái

lạ dẫn dắt, sau đó tôi mới biết, thì ra đó là tình yêu của Đại Duy dành

cho tôi.

- Tôi bị dẫn dắt vào trong bức tranh của mình, mỗi ngày

thấy Đại Duy trò chuyện, dốc bầu tâm sự với bức họa của tôi, tôi mới

biết thì ra anh ấy cũng khổ sở không nơi nương tựa từ nhỏ, có cuộc đời

giống như tôi. Nhưng anh ấy không hề buông bỏ bản thân, không vứt bỏ

cuộc đời, trước sau kiên trì vẽ tranh, cho dù cuộc sống kham khổ cũng

không ảnh hưởng tới lòng nhiệt tình của anh ấy.

- Cuộc sống gian

khổ ngược lại khiến tranh của anh ấy tràn đầy tình cảm, mỗi khi anh ấy

vẽ ra tác phẩm ưng ý, anh ấy đều khoe với bức họa của tôi, cùng chia sẻ

niềm vui ấy với tôi. Những ngày anh ấy không có linh cảm vẽ tranh, cũng

luôn dốc hết phiền muộn trong lòng với tôi, tôi cũng dần yêu chàng trai

đói khổ lại kiên cường này.

- Song tôi cũng biết người quỷ khác

đường, giữa chúng tôi là không có khả năng. Cho đến một ngày, Đại Duy

triển lãm tác phẩm của mình ở trên mạng, hy vọng có thể dành được sự chú

ý, nhưng không ngờ lại gặp phải sự mắng chửi cùng đả kích của một số

người ác quỷ. Cảm xúc của anh ấy rất sa sút, thậm chí còn đau lòng rơi

lệ với bức họa của tôi. Thấy anh ấy đau lòng, tôi cũng rất buồn, lúc đó

tôi chỉ muốn lau nước mắt trên mặt anh ấy, ôm anh ấy vào lòng an ủi,

nhưng tôi không làm được. Anh ấy là người, tôi là quỷ, tôi hoàn toàn

không có cách nào chạm vào anh ấy, nhưng nào ngờ, chuyện bất ngờ đa xảy

ra…

Tiểu Linh giống như kể chuyện, kể câu chuyện tình người quỷ

một cách du dương trầm bổng, nét mặt Nhậm Vũ cũng không ngừng biến hóa

theo, lúc thì vui mừng lúc thì buồn rầu lúc thì đau thương, hoàn toàn

nhập tâm. Song Tiểu Linh nói đến đây bỗng ngừng lại, điều này khiến Nhậm

Vũ có cảm giác xem phim kết thúc hụt hẫng, đọc tiểu thuyết thái giám,

ngứa ngáy tâm can.

Cô không nhịn được mở miệng nói:

- Cô mau nói đi chứ, rốt cuộc xảy ra chuyện bất ngờ gì, hai người rốt cuộc làm thế nào phá tan ràng buộc giữa người và quỷ?

Lưu Anh Nam im lặng. Phụ nữ mà, luôn cảm thấy hứng thú với những câu

chuyện tình tình ái ái, ngọn lửa tò mò hừng hực càng đáng sợ, thậm chí

khiến họ ngay cả quỷ đều không sợ nữa.

Có điều Lưu Anh Nam cũng

rất tò mò, ban nãy hắn tận mắt nhìn thấy sở dĩ Lý Đại Duy tiết Dương

khí, chẳng phải là Tiểu Linh mê hoặc Lý Đại Duy, lợi dụng ảo giác khiến

cậu ta tiết Dương khí, mà là vì linh hồn cậu ta đang xxx với Âm hồn của

Tiểu Linh.

Nhưng linh hồn Lý Đại Duy rốt cuộc rời khỏi cơ thể thế nào? Lúc ấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Lưu Anh Nam và Nhậm Vũ song song nhìn về phía Tiểu Linh. Tiểu Linh lúc

nãy còn chan chứa tình cảm kể lại câu chuyện tình yêu của mình, lúc này

ngược lại hơi nhăn nhó. Điều này làm Nhậm Vũ sốt sắng, cảm giác giống

như một bộ phim truyền hình đã theo nhiều tập sắp kết thúc, vào giờ phút

quan trọng nhất thì… mất điện.

Cuối cùng dưới sự thúc giục không ngừng nghỉ của Nhậm Vũ, Tiểu Linh nhăn nhăn nhó nhó, ấp a ấp úng trả lời:

-

Lúc ấy tôi thật sự rất muốn an ủi Đại Duy đang sa sút tinh thần, nhưng

người quỷ khác biệt, tôi hoàn toàn không chạm được vào anh ấy, song nào

ngờ Đại Duy lại cảm xúc mất khống chế, nói nào là thế gian không có một

người tốt, chỉ có tôi đối tốt với anh ấy, anh ấy muốn làm vợ chồng với

tôi, sau đó… sau đó… liền ‘tự mình động thủ’ với bức tranh của tôi!

- Móa! –Lưu Anh Nam nhất thời không nhịn nổi chửi tục một câu, Nhậm Vũ cũng hung hăng xì một cái, quay đầu đi chỗ khác.

Lưu Anh Nam vô cùng khâm phục giơ ngón cái lên, Lý Đại Duy này đúng là

thuần trạch nam mà. Đặc điểm lớn nhất của trạch năm quanh năm ở trong

nhà chính là: lúc buồn thì quay tay, lúc xem phim cũng quay tay, lúc vui

lúc nhàm chán lúc cô đơn cũng quay tay. Khẩu hiệu của họ là: lộ ra cuộc

đời, quay ra đặc sắc!

Lý Đại Duy vì chịu sự đả kích của anh

hùng bàn phím trên mạng, dẫn tới cảm xúc vốn đã buồn bực trực tiếp mất

khống chế, phản ứng đầu tiên của cậu ta chính là tìm Tiểu Linh trong

tranh trút bầu tâm sự, nhưng nam nữ ở lâu với nhau đương nhiên sẽ dính

dáng tới loại quan hệ này, Lý Đại Duy cũng không ngoại lệ, quay tay rất

tự nhiên…

Song khiến người ta không ngờ được chính là, sau 30

giây, mầm mống sinh mạng của Lý Đại Duy phun trào. Điều này chỉ có thể

nói Lý Đại Duy vẫn là trong quay tay đạo, không hiểu kỹ xảo trong đó,

còn có rất nhiều đồng dâm tự nhận là lão làng, nhưng cũng quay rất

nhanh, đa phần đều đơn thuần vì mau chóng tìm vui sướng mà quay, tạo

thành một kiểu thói quen, đơn thuần vì quay mà quay. Thực ra điều này

đều là sai lầm.

Kỳ thực quay tay cũng giống như phải tập trung

toàn bộ tâm thần, điều động ý thức, ý thức chèo chống lực lượng, tâm

động theo ý, ý do tâm, tay làm theo ý, trong đầu có một hình ảnh, bên

tai có tiếng rên, sau khi có cảm giác phải cố gắng nhẫn nhịn thì mới đạt

tới cảnh giới cao nhất, tu luyện đến đỉnh điểm, quay tay có thể khiến

vạn vật thế giới tan thành tro bụi!

Lý Đại Duy hiển nhiên không

đạt tới cảnh giới này, sau 30 giây, toàn bộ mầm mống sinh mạng đều phun

bắn lên bức họa, mà Âm hồn của Tiểu Linh trong bức họa thoắt cái từ

trong lao ra ngoài.