← Quay lại trang sách

Chương 315 Ý nghĩa của tình yêu

Do Lý Đại Duy sinh ra tình yêu sâu sắc với bức họa, đã gọi về Âm hồn vì

oán niệm mà không thể vào Luân Hồn của Tiểu Linh lên bức tranh, sau khi

trải qua một lần quay tay, mầm mống sinh mạng phun bắn lên bức họa của

Tiểu Linh, nhờ Dương khí trong tinh hoa sinh mạng tưới nhuần, khiến Âm

hồn của Tiểu Linh hoàn toàn sống lại, đi ra từ trong tranh.

Cuộc đời Lý Đại Duy đói khổ cô độc, sự nghiệp chịu đủ sự tàn hại, thậm

chí có cảm giác tuyệt vọng nản lòng thoái chí, bức họa của Tiểu Linh

giống như cột trụ tinh thần duy nhất của cậu ta, càng là tình yêu đã bén

rễ mọc mầm. Cho nên khi hồn ma của Tiểu Linh xuất hiện, cậu ta chẳng

những không sợ hãi, ngược lại cảm thấy là sự ban ơn ông trời dành cho

cậu ta, là duyên phận tạo nên.

Từ đó về sau, một người một quỷ

này không ngờ lại cùng nhau trải nghiệm cuộc sống, chỉ có điều Tiểu Linh

là một oan hồn, nói một cách thông thường thì không thể tiếp xúc với

người sống, bởi vì được tinh hoa sinh mạng tẩm bổ mới có thể gặp mặt với

Lý Đại Duy. Điều này giống như bảo vật được nhỏ máu nhận chủ, còn Lý

Đại Duy thì là nhỏ tinh nhận quỷ.

Sự thật đúng là như thế, chỉ

có duy nhất một mình Lý Đại Duy nhìn thấy hồn thể của Tiểu Linh, thực sự

là thuộc về riêng mình cậu ta.

Tiểu Linh chan chứa tình cảm kể

lại, hai người ở cùng nhau đã có mấy tháng, Tiểu Linh luôn là người bạn

trong cuộc sống của Lý Đại Duy, cộng sự về sự nghiệp, hai người có kiếp

người giống nhau, thân thế bi thảm như nhau, điều này khiến hai người

rất dễ tạo ra sự ăn ý. Tiểu Linh giống như được sống lại vậy, hưởng thụ

trọn vẹn mỗi một ngày, cũng dùng sự ôn nhu của mình cổ vũ Lý Đại Duy.

Lý Đại Duy tương tự cũng càng thêm thương yêu Tiểu Linh, nghiễm nhiên trở thành một cặp vợ chồng đằm thắm hạnh phúc.

Nghe Tiểu Linh kể xong, hai mắt Nhậm Vũ đỏ ửng, không ngừng xụt xịt

mũi, không nhịn được chảy nước mắt, Lưu Anh Nam nhìn mà bĩu môi một hồi,

cô gái này cũng quá cảm tính.

Nhưng Lưu Anh Nam quan tâm hơn lại là vấn đề khác:

- Rốt cuộc vì sao linh hồn Lý Đại Duy lại rời khỏi cơ thể, xxx với cô chứ?

Nhậm Vũ hích hích Lưu Anh Nam, ý bảo hắn chú ý chút, dẫu sao cũng là

chuyện riêng tư của người ta. Song Tiểu Linh ngược lại rất thẳng thắn.

Bản thân Tiểu Linh đã chết hơn một năm, suốt thời gian này dùng hình

thức du hồn dã quỷ quanh quẩn Nhân gian. Do Âm Tào Địa Phủ kiên quyết

nói không với chấp pháp bạo lực, loại bỏ cách làm việc cưỡng ép lôi kéo

Âm hồn, dưới tình huống bình thường, con người sau khi chết Âm hồn sẽ ở

lại Dương gian, nhưng qua tuần đầu sẽ tự động xuống Địa Phủ, người trong

lòng có chấp niệm thì muộn nhất qua 49 ngày cũng sẽ xuống. Nếu là đột

tử, lòng có oán niệm thì sẽ quanh quẩn không kỳ hạn.

Tiểu Linh

chết trẻ, lại cả cuộc đời đều bị bệnh tật hành hạ, hoàn toàn chưa từng

được hưởng thụ cuộc sống, thậm chí chưa từng biết yêu đương luyến ái,

sau khi chết tự nhiên là oán niệm ngất trời. Nhưng dù sao cô cũng là hai

tay buông xuôi, song cô lại ở lại Nhân gian một cách ngược đời.

Có điều, cô chỉ là một oan hồn nhỏ bé, chính là loại người dân thường

thấy, đêm hôm khuya khoắt mới ra ngoài lượn lờ, gà gáy một tiếng thì sẽ

biến mất, cũng sợ ánh mặt trời, sợ người Dương khí vượng. Nhưng cô vẫn

cần Dương khí duy trì cô tiếp tục phiêu bạt, song cô lại không thể hấp

thu từ ánh mặt trời cùng Dương khí trên thân người khác.

Nếu

không phải gặp được Lý Đại Duy, cô lại không tìm thấy đường Suối Vàng

xuống Địa Phủ, thì chỉ e sẽ hồn bay phách lạc. May mà Lý Đại Duy yêu sâu

sắc cô trong tranh, oán niệm mạnh mẽ đã dẫn dắt cô, mầm mống sinh mạng

phun ra trở thành thuốc bổ của cô. Từ đó về sau, mỗi khi Tiểu Linh cảm

thấy suy yếu, Lý Đại Duy sẽ luôn nã pháo về phía cô.

Mà linh

hồn Lý Đại Duy có thể rời khỏi cơ thể, cùng song tu với linh thể của cô,

cụ thể là nguyên nhân gì họ cũng không biết, chỉ biết nó xảy ra sau khi

hai người chính thức bái đường thành thân.

Một người một quỷ

này lâu ngày sinh tình, cuối cùng nhờ lời cầu hôn thành khẩn của Lý Đại

Duy, hai người quyết định phá vỡ mọi quan niệm thế tục, kết thành vợ

chồng.

Chọn một ngày hoàng đạo thích hợp để hạ táng, động thổ,

bốc mộ, Lý Đại Duy mặc đồ tây, đeo cà vạt, ngực đính hoa đỏ, bộ dạng như

chú rể, cầm theo một thếp tiền âm phủ đi tới trước mộ của Tiểu Linh,

quỳ xuống cúng bái, dưới sự chứng kiến của vô số bia mộ phần mộ, một

người một quỷ này liền kết thành vợ chồng.

Sau khi rời khỏi

nghĩa trang trở về nhà, đây là đêm tân hôn, động phòng của hai người,

chỉ tiếc Lý Đại Duy vẫn không chạm được vào Tiểu Linh. Nhưng chẳng sao,

họ chủ yếu là tri giao thần giao mà không phải là xxx giao, ít nhất bản

thân họ cảm thấy rất hạnh phúc.

Hạnh phúc triền miên một hồi Lý

Đại Duy liền ngủ mất. Nhưng khi ngủ đến nửa đêm, Tiểu Linh nói cô loáng

thoáng nhìn thấy một chiếc bóng mông lung bay qua, còn không đợi cô

nhìn kỹ càng, chiếc bóng đó đã biến mất không thấy đâu. Sau đó, linh hồn

Lý Đại Duy liền rời khỏi cơ thể, hai người họ rốt cuộc có thể chạm vào

đối phương, tiến hành sự tiếp xúc nguyên thủy nhất.

Hai người

hưng phấn coi đây thành ông trời ban ơn, tưởng rằng thành ý và tình yêu

của họ cảm động ông trời, cố ý phái Thần linh tới giúp đỡ họ.

Song Lưu Anh Nam lại không cảm thấy như vậy, đâu có Thần linh nào lại

lôi linh hồn người sống ra? Hơn nữa cho dù là thần linh, cũng không có

năng lực này, Nhân Hồn do trời ban, ai cũng không có quyền xử trí, trừ

phi trên Sinh Tử Bộ tuổi thọ đã hết, Diêm Vương phái quỷ sai tới bắt

hồn.

Nói cách khác, có thể lôi linh hồn người ra ngoài cơ thể,

trong Tam Giới Lục Đạo e rằng chỉ có ít ỏi mấy người như Diêm Vương cùng

Hắc Bạch Vô Thường. Song nếu là họ, không bắt Tiểu Linh đi đã rất chiếu

cố cô rồi, tuyệt đối không có khả năng tác thành cho đôi uyên ương

người quỷ này.

Đây cụ thể là thế nào Lưu Anh Nam cũng không thể

nói rõ. Có lẽ là Tiểu Linh nhìn nhầm, có lẽ là vì bản thân Lý Đại Duy

có năng lực linh hồn rời cơ thể, hoặc còn có tình huống quỷ dị nào đó.

Song Lưu Anh Nam có thể khẳng định một điểm, đó chính là, linh hồn Lý

Đại Duy rời cơ thể song tu với Âm hồn Tiểu Linh, tiếng ‘bạch bạch’ chính

là tiếng chuông tang gõ cho họ.

- Hai người không thể tiếp tục như vậy được. –Lưu Anh Nam trịnh trọng nói:

-

Tuy tôi không biết vì sao linh hồn cậu ta có thể rời cơ thể, nhưng đây

tuyệt đối không phải chuyện tốt. Bản thân cô đã là Âm hồn thì không có

ảnh hưởng gì, ngược lại Dương khí của cậu ta sẽ tẩm bổ cô, nhưng cậu ta

vẫn là người sống sờ sờ, cô phải biết rằng, hồn chính là căn nguyên của

con người, của vạn vật, tất cả cảm giác của con người, bất kể là vị giác

xúc giác khứu giác, tư duy, mừng giận buồn vui, những thứ này đều bắt

nguồn từ linh hồn.

- Song linh hồn hợp cùng thân xác sẽ khiến

một vài cảm giác trở nên chậm chạp, cảm giác hơi yếu. Ví dụ như lúc linh

hồn cảm thấy rất sung sướng nhưng phản ứng của thân xác lại khá chậm,

cho nên mới cần hơn chục phút, thậm chí vài chục phút mới đạt tới tột

cùng sung sướng. Đương nhiên cũng có vài phút thậm chí vội vàng xong

chuyện, điều này không thể chứng minh linh hồn của họ mạnh, chỉ có thể

chứng minh trình độ kém.

- Anh không thể lấy một ví dụ khác sao? –Nhậm Vũ đều sắp véo tím cánh tay hắn rồi.

Lưu Anh Nam nhe răng nhếch miệng, nhìn Lý Đại Duy mê man trên giường nói:

-

Tuy linh hồn cậu ta rời cơ thể nhưng dẫu sao cậu ta vẫn là người sống.

Hồn chủ linh, phách chủ thể, hồn phách gắn liền, linh hồn cảm nhận được

thì thân thể cũng có phản ứng tương tự, hơn nữa linh hồn càng mẫn cảm

hơn, phản ứng thân xác càng mạnh mẽ hơn. Giống như lúc nãy, hai người họ

song tu hồn – linh, thoạt nhìn giống như xxx rất lâu nhưng thân xác của

cậu ta đã bắn n lần rồi, suýt nữa do đó mà thoát dương.

- Còn

Tiểu Linh cô, thời gian cô tử vong càng lâu thì linh thể của cô càng suy

yếu, muốn ở lại Dương gian thì cần Dương khí tẩm bổ càng lúc càng

nhiều. Cô sẽ trở nên tham lam một cách mất tự chủ, đòi hỏi không ngừng

nghỉ. Nếu cứ tiếp tục như thế, không mất bao lâu linh hồn Lý Đại Duy sẽ

vĩnh viễn không về lại cơ thể nữa.

Tuy Lưu Anh Nam cũng rất

thông cảm cho họ, cũng hy vọng thế gian mọi thứ đều tốt đẹp mỹ mãn,

nhưng chức trách còn đó, công việc vẫn phải làm. Cho nên hắn dùng giọng

điệu ngưng trọng nói:

- Cô thật sự yêu cậu ta sao?

Tiểu Linh trịnh trọng gật đầu:

- Đương nhiên, tôi yêu anh ấy.

- Không. –Lưu Anh Nam ảm đạm lắc đầu nói:

-

Cô không yêu cậu ta, nếu cô thật sự yêu cậu ta thì cô sẽ không tàn nhẫn

như thế, trơ mắt nhìn cậu ấy chết đi. Hai người bây giờ giống như gỡ

tường đông đắp tường tây, vì tẩm bổ hồn thể của cô, cậu ta phải tiêu hao

rất nhiều Dương khí, cho nên mới suy nhược như thế. Ngay lúc ban nãy

cậu ta còn xuất hiện tình huống trái tim ngừng đập, đây chính là sự thể

hiện tình yêu của cô với cậu ta ư?

Rất hiển nhiên Tiểu Linh

chưa từng nghĩ đến vấn đề này. Mối tình người quỷ này theo họ thấy chính

là ông trời ban ơn, huống hồ đây là mối tình đầu của họ, giống như hai

thiếu nam thiếu nữ không hề có kinh nghiệm yêu đương, hai bên có cảm

giác, nói chuyện hợp là ở bên nhau.

Chàng trai té ngã trong lúc đá cầu giờ thể dục, cô gái vội vàng bước tới dịu dàng nói:

- Cậu đau không, tớ giúp cậu thổi.

Trời mưa to, cô gái quên mang dù, chàng trai đưa dù của mình, không đợi cô gái nói đã xoay người lao mình vào trong màn mưa…

Tình yêu kiểu đó rất trong sáng, rất đáng yêu, tuổi thanh xuân rực rỡ

hẳn nên quý trọng và hưởng thụ thật tốt, bởi vì sớm muộn sẽ có một ngày

bị cơn sóng xã hội cuốn trôi.

Thấy Tiểu Linh rơi vào suy tư, Lưu Anh Nam đầy thành khẩn nói:

- Yêu là vô tư dâng hiến, trả mọi giá, yêu là dâng hiến bất kể hậu quả, là sự trả giá không cần đáp lại…

Lưu Anh Nam cố ý cường điệu trả giá và dâng hiến lặp đi lặp lại. Đừng

nói là Tiểu Linh, ngay cả Nhậm Vũ đều xúc động theo, đồng thời Lý Đại

Duy mê man trên giường bệnh bỗng thốt ra một câu:

- Linh, anh sẵn sàng trả mọi giá vì em.

Một câu này trực tiếp khiến Tiểu Linh như bị sét đánh. Ở đây bất kể

người hay quỷ, hay Bán Quỷ, đều có thể cảm nhận được tình cảm sâu đậm

của Lý Đại Duy.

Tiểu Linh nhìn thoáng qua thân thể trong suốt

của mình, lại liếc qua Lý Đại Duy suy yếu. Bất tri bất giác, trong mắt

không ngờ lại chảy lệ máu, dọa Nhậm Vũ giật nảy mình.

Giờ phút

này Tiểu Linh mới bắt đầu sa chân vào tình yêu, cô vì oán niệm mà hóa

thành du hồn, Lý Đại Duy vì bức ảnh của cô mà sinh ra tình cảm, hai bên ù

ù cạc cạc xây dựng quan hệ. Tiến triển tới bây giờ, cô càng ngày càng

hoạt bát hơn, Lý Đại Duy càng ngày càng suy nhược hơn, đây chẳng phải

ông trời ban ơn gì cả, giống như rơi vào trong âm mưu đã dày công thiết

kế của kẻ nào đó. Nhất là ngày họ ‘động phòng’, Tiểu Linh nhìn thấy một

chiếc bóng mơ hồ lóe qua, sau đó linh hồn Lý Đại Duy liền rời cơ thể…

Tiểu Linh tỉnh ngộ, có lẽ họ đều bị kẻ nào đó lợi dụng, đằng sau càng

ẩn giấu một âm mưu đáng sợ. Cô không nhịn được liếc qua Lưu Anh Nam, rất

hiển nhiên Lưu Anh Nam cũng có ý nghĩ này. Cuối cùng Tiểu Linh dời ánh

mắt lên khuôn mặt Lý Đại Duy, khuôn mặt gầy gò đó đã không còn sắc màu

khỏe mạnh, khuôn mặt trắng bệch hệt như xác chết, cứ tiếp tục như thế,

cậu ta thật sự sẽ chết.

Tiểu Linh nhíu chặt mày, lệ máu tuôn

trào trong mắt, cuối cùng cô cắn răng, xoay người một cách kiên quyết

dứt khoát. Thấy vậy Lưu Anh Nam vừa định mở miệng, thì phát hiện Nhậm Vũ

bỗng nhào tới như phát điên…