← Quay lại trang sách

Chương 340 Hai nửa bạn trai

Hai mặt trăng trên đầu hợp nhất, hào quang rực rỡ, pháp trận

ngôi sao sáu cánh dưới chân được máu tươi kích hoạt, sóng máu cuộn trào,

trăm cô gái đồng thanh kêu réo “làm bừa làm càn’, thanh thế rung trời.

Hết thảy những điều này thoạt nhìn chính là một nghi thức hiến tế, có tín đồ, có máu tươi, có xử nữ!

Lưu

Anh Nam và xữ nữ bị vây khốn vào trong, trở thành vật hiến tế, bốn bức

tường máu đáng sợ, từng giọt tinh hoa trong máu bay ra từ trong tường

máu, tràn về phía đằng sau họ, ở đó không biết từ lúc nào đã xuất hiện

một cỗ quan tài.

Đương nhiên cũng là quan tài người Tây dùng,

đứng thẳng trên đất, không có nắp quan tài, nhưng bên trong lại hoàn

toàn tối om, giống như không có cái gì, lại giống như thông thẳng địa

ngục bóng tối, lại giống như có vô số oan hồn ác quỷ.

Từng giọt

tinh hoa máu tràn vào trong quan tài biến mất không thấy, trong sông

máu, trong tiếng hô hoán của tín đồ, quan tài hơi rung rung, như thể có

hung vật tuyệt thế gì đó sắp xông ra ngoài, hơi thở đáng sợ đang lan

tràn.

Lăng Vân sợ hãi, cả người đều đang run nhưng lại không dám

động đậy. Lưu Anh Nam cầm chặt tay cô, muốn kéo cô từ trong ánh trăng ra

ngoài, nhưng lại cảm thấy Lăng Vân nhỏ gọn như nặng cả ngàn cân, hắn

điên cuồng dùng sức, cắn chặt răng nói:

- Em nên giảm béo!

Đúng

vào lúc này, trời đất giống như cùng lúc run rẩy, như trời long đất lở,

thế giới đều biến mất, lại giống như linh hồn của mình vỡ nát, tóm lại

trước mắt hoàn toàn tối om, mọi thứ vừa rồi đều không thấy đâu.

Trước

mắt mọi người đều tối hun hút, chẳng những không có ánh đèn, ngay cả

mặt trăng vừa mới hai hợp một trên trời cũng biến mất, không có một tia

ánh sáng nào, hệt như cả thế giới biến mất vậy.

Lăng Vân sợ hãi

muôn vàn, may mà còn cầm tay Lưu Anh Nam, cảm thấy bàn tay này đột ngột

như lớn hơn rất nhiều, khớp xương thô to, da rất cứng, móng tay rất dài,

hệt như đúc đồng đúc sắt vậy. Nhất là trên mu bàn tay còn có rất nhiều

lông, hệt như kim thép, Lăng Vân cảm giác mình như nắm nhầm người,

giương mắt lên nhìn, tối hun hút không nhìn thấy gì cả, chỉ có hai ngọn

đèn lồng đỏ.

Nhưng dường như nhỏ hơn đèn lồng chút xíu, hơn nữa

không sáng cho lắm, đỏ như máu, hào quang giống như hai thanh trường

kiếm màu máu, hệt như có thể đâm thủng lòng người.

Lăng Vân lại

tò mò nhìn kỹ càng, chỉ thấy trong ánh sáng như đèn lồng đó có một dải

màu đen thâm thúy, đen bóng, cô không ngờ lại nhìn thấy bóng của mình ở

trong đó.

Lăng Vân giật mình, lúc này mới phát hiện đây nào phải

đèn lồng gì, rõ ràng chín là một đôi mắt màu đỏ, màu đen thâm thúy đó là

con ngươi của hắn ta, sáng đến độ có thể phản chiếu bóng người.

Lăng

Vân không tự chủ nhớ tới màn ở thôn cương thi. Lúc ấy cô bị cương thi

bắt ép, móng tay sắc bén sắp đâm vào cổ họng cô, khi cô tuyệt vộng đã

kêu ra tên của Lưu Anh Nam, sau đó liền ngất đi. Nhưng trước khi nhắm

mắt, cô loáng thoáng nhìn thấy dường như Lưu Anh Nam biến hình, giống

như là người, lại giống như quỷ, không phân biệt được rõ.

Ngay

khi Lăng Vân lo lắng Lưu Anh Nam sẽ biến thành quái vật, trước mắt lại

chợt sáng lên, đỏ như máu, hệt như bị một tấm vải đỏ che hai mắt. Đột

nhiên một luồng gió lạnh có thể thấm tận trong xương thổi tới, hơi thở

lạnh lẽo như dao khiến người ta sởn hết da gà.

Lăng Vân vô ý thức

quay đầu, nhất thời sợ đến mức mất cả hồn vía. Trong cỗ quan tài kia

bỗng xuất hiện một người, còn không đợi cô nhìn rõ thì kẻ đó đã tới

trước mặt cô trong tích tắc, há mồm máu, hai chiếc răng nanh sắc bén lấp

lóe hàn quang, đớp thẳng về phía yếu hầu cô.

Ngay trong lúc ngàn

cân treo sợi tóc này, Lăng Vân chỉ cảm thấy trên cánh tay truyền tới

một cỗ lực lớn, bàn tay to cô đang nắm chặt kia bỗng dùng sức đẩy cô ra

ngoài, cô chỉ nhìn thấy lại có một bóng người xông tới, dùng thân thể

thế chỗ cô, bị răng nanh trong chiếc mồm như chậu máu kia cắn một cái.

Lăng

Vân sợ tới mức hét thất thanh, vô ý thức nhắm mắt, bên tai là tiếng kim

loại ma xát ken két, lại giống như dùng móng tay cào thủy tinh, tóm lại

là âm thanh khiến người ta phiền lòng.

Thực ra đó là âm thanh

mài răng, cuộc hiến tế này đã thành công một nửa, ít nhất đã thành công

đánh thức Boss mà những người Tây này muốn đánh thức, chỉ còn lại một

bước sau cùng chính là để y hấp thu máu thuần âm xử nữ của Lăng Vân.

Nhưng

nào ngờ, thời khắc quyết định Lưu Anh Nam đẩy Lăng Vân ra, tự mình xả

thân thế chỗ, quái vật hút máu kia mặc kệ ba bảy hai mốt, ôm cổ Lưu Anh

Nam rồi cắn luôn, kết quả suýt nữa gãy hết răng, tạo ra tiếng ken két

cắn kim loại.

Thật nực cười, không dùng kem đánh răng P/S lại dám cắn Quỷ Thể?

Trong

nháy mắt lúc nãy, mặt trăng trên trời bị mây đen che khuất, nơi này lại

bị máu tươi bao phủ, chí dương trong trời đất bị chí âm che đậy, thoáng

cái khiến Âm khí trong cơ thể Lưu Anh Nam vượt qua Dương khí, Quỷ Thể

tự nhiên bị Âm khí dẫn dắt rồi xuất hiện.

Trong bóng tối, Lăng

Vân không nhìn thấy hắn, hắn lại có thể nhìn thấy rõ Lăng Vân cùng cỗ

quan tài đằng sau cô, chính là nó nuốt trôi ánh trăng và tinh hoa máu vô

tận. Một người đàn ông cao to đi ra từ trong quan tài, trên khuôn mặt

trắng bệch gồ lên từng sợi mạch máu, hệt như từng con giun phủ kín khuôn

mặt, trong đó máu tươi chảy xuôi, hệt như sông lớn chảy ào ạt.

Một

cặp răng nanh sắc bén hệt như lưỡi hái, đầu răng còn chảy máu tươi, gần

như giống hệt với cách hóa trang của người Tây mời Lăng Vân. Song người

đàn ông trong quan tài này thoạt nhìn càng chân thật, càng đáng sợ hơn.

Hơn nữa, y vừa xuất hiện liền không hề do dự há mồm, cắn thẳng về phía cần cổ trắng muốt của Lăng Vân.

Cổ

là nơi Lăng Vân mẫn cảm nhất, Lưu Anh Nam đã nhiều lần hà hơi thổi nó,

đều khiến cô hưng phấn không thôi. Lưu Anh Nam vô số lần ảo tưởng ra

cảnh điên cuồng hôn cổ cô để tăng thêm cảm xúc, khiến lên đỉnh càng lâu

hơn.

Cho nên nói, Lưu Anh Nam còn chưa từng được hôn, sao có thể để người khác gặm trước chứ?

Lưu Anh Nam đẩy Lăng Vân một cái, chính mình xả thân xông tới, rắc, không sai không lệch, vừa vặn bị cắn vào cổ.

Lúc

nãy do mặt trăng biến mất, máu tươi ngập trời, dẫn đến Âm khí cực nặng,

làm cho Bán Quỷ Thể của Lưu Anh Nam xuất hiện. Hơn nữa Lưu Anh Nam có

thể khống chế Quỷ Thể, lại không thể thi triễn những năng lực mạnh mẽ

kia, song điều này cũng đủ rồi, ít nhất hắn da dày thịt béo không sợ

cắn.

Lăng Vân ngã xuống đất, sợ hãi nhìn cảnh này. Lưu Anh Nam bị

cắn cô ngược lại không để ý lắm, chủ yếu là thân thể Lưu Anh Nam từ một

chia thành hai, một bên là bạn trai cô quen thuộc, một bên không ngờ

lại là Quỷ Thể mọc sừng, thò răng nanh, vô vàn đáng sợ. Đây mới là việc

Lăng Vân sợ hãi nhất, bạn trai mình biến thành quái vật rồi.

Thế

trước đây gần gũi với mình là ai? Là người hay là quái vật? Sau này mình

muốn qua lại với ai? Là người hay là quái vật? Lăng Vân thoáng cái rơi

vào trong bối rối, nhưng rất nhanh cô bật cười. Mọi việc đều có hai mặt

của nó, đổi một góc độ khác để nghĩ về vấn đề này, Lăng Vân ngược lại

cảm thấy mình chiếm tiện nghi.

Bạn trai nhân loại yêu mình, bạn trai quái vật phụ trách bảo vệ mình, cứ như thể mình có hai người bạn trai vậy…

Đây

chính là tư duy của phụ nữ trong tình yêu. Nếu trao đổi vị trí, biến

thanh Lăng Vân là Bán Quỷ Thể, điều Lưu Anh Nam suy xét đầu tiên chắc

chắn là: nửa nào có thể ‘dùng’, nửa nào không thể ‘dùng’.