← Quay lại trang sách

Chương 341 Chủ nhân

Thời gian Lưu Anh Nam biến thành Quỷ thể lần này không hề dài, bởi vì

đây chẳng phải ý thức chủ quan của hắn, vì yêu và hận mà biến thân, càng

không gặp phải nguy hiểm gì, mà là vì pháp trận của người ta phá vỡ sự

cân bằng của Âm Dương trong trời đất, dẫn đến Âm khí tăng vọt mới đủ để

phát động Quỷ thể của hắn.

Không chỉ riêng Lưu Anh Nam, rất nhiều Âm hồn ở quanh đây chắc chắn cũng vô cùng hưởng thụ.

Nhưng

mây đen che khuất mặt trăng trên bầu trời dần bị gió thổi bay, dị tượng

Song Nguyệt Đồng Thiên cũng không thấy bóng dáng, ánh trăng như nước

chiếu khắp, Âm Dương lại lần nữa khôi phục sự cân bằng.

Quỷ Thể

của Lưu Anh Nam trở về trạng thái cũ, Lăng Vân nhìn mà tấm tắc lấy làm

kỳ. Cùng lúc đó, quái vật một mực cắn cổ Lưu Anh Nam, răng nanh đều sắp

gãy hết rốt cuộc cũng buồn bực nhả miệng, nhưng trong mắt nó lại lấp lóe

hào quang cuồng nhiệt. Lúc này thanh âm không đâu không có của MC vũ

hội vang lên, vô cùng kích động gào rú:

- Tổ tiên, tổ tiên sống lại rồi, các anh chị em Huyết tộc, chúng ta đã thành công làm tổ tiên sống lại rồi!

Tuy

Lưu Anh Nam và Lăng Vân có thể nghe thấy âm thanh, nhưng lại không nhìn

người bên ngoài, giống như bị thứ gì đó ngăn cách, chỉ có hai người và

tổ tiên Huyết tộc gì kia đứng cùng nhau.

Lăng Vân có thể cảm nhận

được rõ ràng hơi thở đáng sợ khiến cô sởn hết tóc gáy kia, máu toàn

thân đều đang sôi trào, giống như muốn lao vọt ra khỏi cơ thể. Đồng thời

cô còn nhìn thấy tổ tiên Huyết tộc kia vươn ra một cặp vuốt sắc như

lưỡi dao, đang muốn tóm về phía Lưu Anh Nam. Lăng Vân hét to nhắc nhở:

- Cẩn thận!

Lưu

Anh Nam còn đang thể nghiệm ý cảnh biến thân Quỷ Thể lúc vừa rồi. Hắn

rất muốn nắm giữ cảm giác này, tranh thủ sau này có thể khống chế theo ý

mình. Chỉ tiếc, hắn không hề có đầu mối nào.

Chợt nghe Lăng Vân

nhắc nhở, hắn ngơ ngác xoay người, chỉ nhìn thấy một đôi mắt đỏ au cũng

móng vuốt sắc bén. Nhất là đôi móng vuốt kia, khi sắp bắt được mình,

không ngờ đột ngột dừng lại. Lưu Anh Nam hơi sửng sốt, Lăng Vân lo lắng

nhìn, muốn xem xem phong thái Lưu Anh Nam hàng yêu trừ ma nó ra làm sao.

Nhưng đúng vào lúc này, chuyện khiến người ta không tưởng được đã xảy

ra.

Khi đôi vuốt sắc bén của tổ tiên Huyết tộc kia sắp tóm lấy

Lưu Anh Nam thì đột ngột dừng lại, đôi mắt đỏ au của y như được ngưng

đọng từ máu, không ngừng mở to, rụt tay, nhìn chằm chằm Lưu Anh Nam rất

lâu, rồi bỗng nhiên phịch một tiếng quỳ hai gối xuống, vô cùng thành

kính vái Lưu Anh Nam, mở miệng chính là tiếng phổ thông lưu loát, hô to:

- Chủ nhân, tôi nhớ ngài muốn chết!

Hả?

Lăng Vân và Lăng Vân thoáng cái thộn ra, nhìn tổ tiên Huyết tộc quỳ rạp

trên đất, thành kính không dám ngước mắt, chỉ nhìn chân Lưu Anh Nam đã

khiến y vô cùng kích động, hệt như để y nhìn chân chính là sự ban ơn lớn

nhất với y.

Hai bên cứ giằng co như vậy, Lưu Anh Nam không mở

miệng, tổ tiên Huyết tộc không dám nhúc nhích, do Pháp trận chưa tiêu

tan, bên ngoài cũng không nhìn thấy tình hình bên trong, thanh âm của MC

thần bí kia cũng biến mất.

Lưu Anh Nam ù ù cạc cạc, kẻ từng chịu

thiệt như hắn không dám manh động, hoài nghi đây là kế dụ địch của kẻ

địch. Hắn không hề liều lĩnh, cứ thế giằng co, cuối cùng vẫn là Lăng Vân

phá vỡ sự xấu hổ, cô đứng dậy đi đến bên người Lưu Anh Nam, khẽ huých

hắn nói:

- Anh trước tiên có thể bỏ thứ trên đầu đi được không?

Lưu

Anh Nam lúc này mới nhớ tới trên đầu mình vẫn đội một chiếc bcs. Do là

quỷ khí của Âm Tào Địa Phủ, cho nên lúc nãy biến thành Quỷ thể cũng

không bị rách. Hắn vội vàng đưa tay cởi xuống, xoay cổ tay một cái liền

biến mất không thấy đâu, Lăng Vân nhất thời đầy tò mò, quan sát trên

dưới khắp người hắn, rất buồn bực hắn giấu bcs đi đâu rồi.

Lưu

Anh Nam bị cô nhìn đến lạnh sống lưng, ban nãy biến thân đều bị cô nhìn

thấy, cũng không có bí mật nào đáng nói, cho nên hắn nói thẳng:

- Lăng Vân, có một số chuyện thực ra anh luôn muốn nói cho em, anh í, thực ra là…

- Được rồi, được rồi. –Lăng Vân vội xua tay, ra hiệu hắn ngừng:

- Em biết, anh là Lưu Anh Nam, chính là Lưu Anh Nam em quen!

Đây

không phải Lăng Vân cố ý giả khờ, cô là thật sự không muốn biết bí mật

của Lưu Anh Nam. Giờ phút này cô đã hạ quyết tâm ở bên Lưu Anh Nam, mặc

kệ hắn là quái vật hay người, nếu đã như thế thì hà tất phải tăng thêm

phiền não chứ.

Lưu Anh Nam mỉm cười, hắn bây giờ cũng thoải mái

rồi, không muốn dùng nhân viên thời vụ Địa Phủ, dùng điểm khác với người

thường của mình để lấy lòng, để hấp dẫn phụ nữ nữa. Phụ nữ cần đàn ông

dùng trái tim để lấy lòng, để tranh thủ, mọi thứ đều phải dùng sự thật

lòng làm cơ sở, mới có thể tình đầu ý hợp.

Lưu Anh Nam nhìn Lăng Vân, Lăng Vân tương tự cũng nhìn hắn, hai người nhìn nhau bật cười, hiểu ngầm trong lòng.

Lưu

Anh Nam vươn cánh tay, Lăng Vân lập tức ngoan ngoãn rúc vào trong ngực

hắn, hai người bắt đầu vô tư tán chuyện, hoàn toàn quên mất vị còn đang

quỳ dưới chân kia.

Cuối cùng, vị này chịu không nổi, ấp a ấp úng, hệt như đứa bé mắc sai lầm:

- Chủ nhân, chủ nhân, từ biệt ngàn năm, ngài có khỏe không?

Y

vừa lên tiếng, Lưu Anh Nam và Lăng Vân lúc này mới đi ra từ bầu không

khí thân thiết kia. Lăng Vân trốn ở đằng sau Lưu Anh Nam, quan sát vị

đang quỳ trên đất.

Lưu Anh Nam cũng rất buồn bực, vì sao y câu

nào cũng gọi mình chủ nhân, biểu hiện thành kính như thế. Lưu Anh Nam

sống đến bây giờ chỉ từng nuôi một con muỗi, nhưng con muỗi ấy còn

thường xuyên hút máu của hắn, hoàn toàn không coi hắn thành chủ nhân. Lẽ

nào, tên này là con muỗi kia thành tinh?

Vào thời đại mọi thứ đều có khả năng này, chuyện gì cũng có khả năng xảy ra. Nhưng Lưu Anh Nam vẫn mở miệng hỏi:

- Ông rốt cuộc là ai? Vì sao muốn gọi tôi là chủ nhân?

-

Hả? –Người nọ giật mình, ngẩng đầu, đôi mắt đỏ au nhìn chằm chằm Lưu

Anh Nam rất lâu, không ngờ lại chảy huyết lệ ồ ạt, vô cùng đau lòng nói:

- Chủ nhân, ngài, lẽ nào ngài không nhận ra tôi ư? Tôi là Tiểu Cương đây!

- Tiểu Khương? –Lưu Anh Nam nhón cằm nhíu mày, lầm bầm:

- Nếu ông là Tiểu Văn biết đâu tôi còn nhận ra, Tiểu Khương?

*Văn là muỗi. Khương là gừng, phát âm giống Cương.

Người

nọ đau thấu tim gan, hệt như đứa bé bị vứt bỏ, khóc oa oa, tư thế như

muốn lao đầu vào tường chết. Lưu Anh Nam vừa muốn nói gì đó an ủi y, tên

này lại chợt nhảy xổ lên, vẻ mặt hiểu ra, kích động nói:

- Tôi hiểu rồi, chủ nhân, ngài nhất định đã thành công, hiểu thấu Sinh và Tử, hoàn thành hành động vĩ đại tự mình sống lại rồi!

- Ông nói linh tinh gì đó, ông rốt cuộc là ai? –Lưu Anh Nam buồn bực, Lăng Vân ở đằng sau tà ác huých eo hắn nói:

-

Giữa hai người có phải có quan hệ không thể nói cho người khác biết hay

không? Anh chơi chán người ta xong rồi đá, bây giờ giả bộ không quen!

Lưu

Anh Nam im lặng, sức tưởng tượng của phụ nữ thật sự quá phong phú.

Đương nhiên điều này cũng không thể trách cô, thời đại này, dưới chân

núi Brokeback từng bông bách hợp nở*, gay les không đâu không có.

*Brokeback Moutain: một bộ phim kể về mối tình của hai người đàn ông. Bách hợp là từ dùng để chỉ đồng tính nữ (les).

Song

tổ tiên Huyết tộc kia rất nhanh chứng minh sự trong sạch giữa y và Lưu

Anh Nam, thuận tiện giới thiệu bản thân y cùng chủ nhân trong cõi lòng

y…