← Quay lại trang sách

Chương 385 Suýt nữa bị sét đánh

Bỗng nhiên, vị bác cả quyền cao chức trọng trong chính phủ của Lăng Vân

trợn to mắt, trực tiếp khom người về phía chiếc huy chương đó, dùng

thanh âm run rẩy nói:

- Ngài Thân vương, rất vinh hạnh có thể thông qua phương thức này được gặp lại ngài…

Đối

phương dùng tiếng nước ngoài thành thạo nói vài câu khách sáo với bác

cả, nhưng rất nhanh lại dùng tiếng phổ thông đúng tiêu chuẩn:

- Tiểu

thư Lăng, xin hãy mời chủ nhân tôn quý của tôi tới, để tôi dùng nghi lễ

hoàng gia trang trọng nhất nhằm bày tỏ lòng kính trọng chân thành nhất

của tôi….

Mỗi người trong Lăng gia đều cảm thấy mình giống như

nằm mơ, không dám tin tưởng mọi thứ trước mắt, thậm chí cảm thấy người

trong video là có người cố ý đóng giả, mà đây chẳng phải video trực

tiếp, chỉ là một đoạn phim mà thôi.

Song lúc nãy vị Thân vương

kia quả thật đã trò chuyện với bác cả, đây là nhân vật ông trùm nửa năm

trước, lúc bác cả cùng lãnh đạo ra nước ngoài phỏng vấn từng tự mình

tiếp xúc, là một vị Thân vương của quốc gia chế độ quân chủ lập hiến

mạnh mẽ nào đó ở Châu Âu, cũng là người thừa kế ngôi vua duy nhất trong

tương lai, bác cả còn từng bắt tay với ông ta, cùng nhau ăn bữa tối.

Ngay

vừa rồi ngài Thân vương này còn dùng tiếng nước ngoài gọi ra tên và

chức quan của ông, điểm này tuyệt đối không sai. Hơn nữa bác hai cũng

xác nhận, vị ‘Bò Cạp Độc’ kia tuyệt đối là hàng thật người thật, là

khuôn mặt mà cao tầng ở các nơi trên thế giới đều quen thuộc. Cô cả cũng

có thể khẳng định, vị kia tuyệt đối là Thuyền Vương thế giới, bà có một

lần thử liên hệ ông ta nhằm tìm kiếm hợp tác, cho nên có hiểu biết nhất

định về đặc trưng và dung mạo của ông ta.

Trải qua sự xác nhận

của ba người họ, có thể xác định ba cái đầu người chen lách trong màn

hình 10 inch kia đều là ông trùm cấp thế giới, đều là nhân vật có thể hô

mưa gọi gió. Lăng gia so sánh cùng, thật sự có thể nói là quá nhỏ nhặt.

càng khiến họ khiếp sợ chính là, ba người này một người là thủ lĩnh

quân tự do, một người là Thuyền Vương quốc tế bá chủ thương nghiệp, một

người là Thái tử của vương quốc truyền đời hàng ngàn năm. Ba người họ có

thể tụ lại một chỗ đã rất khó tin rồi, nhưng họ lại còn có cùng một chủ

nhân.

Hơn nữa trong màn hình người Lăng gia loáng thoáng nhìn

thấy đằng sau họ còn có người, thậm chí còn nhìn thấy một vật thể màu đỏ

như máu rơi vãi trên đất, hình như là một miếng đậu hủ máu, nhưng lại

không cách nào liên hợp đậu hủ máu cùng một chỗ với phú hào hoặc Thân

vương.

Tim gan người Lăng gia đều run lên, sắc mặt vô cùng ngưng

trọng, bởi vì họ cảm giác được, có một nhân vật phong vân có thể ảnh

hưởng tới thế giới lúc này ở ngay trong nhà họ. Ngay cả vị bà nội sống

gần một thế kỷ luôn bình tĩnh, nếm trải đủ tang thương, nhìn quen sóng

to gió lớn kia của Lăng Vân lúc này cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, duy chỉ có

chàng thanh niên áo xám nọ vẫn vẻ mặt hờ hững, hai mắt nhắm chặt giống

như đang nhập định.

Người Lăng gia ai nấy đều ngừng hô hấp, chờ

việc lớn phát sinh, nhân vật lớn xuất hiện. Hiện trường chỉ có thanh âm

nhờ hỏi truyền tới từ trong màn hình, giống như ai đó đang nhai đồ ăn,

choạp choạp ăn rất ngon lành.

Trong lòng Lăng Vân vô cùng cao

hứng, thậm chí có cảm giác nở mày nở mặt. Cô sớm đã ngờ tới người trong

nhà sẽ dùng địa vị thân phận tiền bạc để đánh giá Lưu Anh Nam, cho nên

trong cùng ngày cô về thủ đô đã lấy được số liên lạc với Tiểu Cương. Nếu

Lưu Anh Nam thật sự có thể theo tới thủ đô, vậy thì cô sẽ quyết một

lòng đi theo Lưu Anh Nam, nhờ Tiểu Cương bố trí vở kịch này để hăm dọa

đám người nhà luôn kiêu ngạo không ai bì nổi, lại đầy chất con buôn này.

giống như một chú én nhỏ vui sướng, lao đến như bay tới bên người Lưu

Anh Nam. Tuy Lưu Anh Nam đang cố gắng nắm bắt một tia quỷ khí chưa rõ

phướng hướng kia, nhưng cũng nghe thấy lời của họ lúc mới rồi, hắn đương

nhiên biết đây là Lăng Vân sắp xếp, hắn rất cảm kích với sự bố trí hết

lòng của họ.

Lăng Vân kéo Lưu Anh Nam xuất hiện trước màn hình,

ba ông trùm phía đối diện lập tức kích động. Họ dàn hàng ngang, trong đó

Thuyền Vương cúi người, Bò Cạp Độc một tay vắt chéo ngực, Thân Vương

quỳ một gối, toàn bộ dùng các lễ nghi trang trọng nhất, đặc biệt nhất

của từng người bày tỏ lòng kính trọng với Lưu Anh Nam.

Không

riêng gì ba người họ, ở đằng sau họ còn có một đám người Tây tóc vàng

mắt xanh, có nam có nữ, mỗi người đều áo gấm lụa là, khí độ bất phàm,

trong đó rất nhiều người nhìn qua đều rất quen mắt, nhưng nhất thời lại

không nghĩ ra đã từng gặp ở đâu.

Ngay khi người Lăng gia định

phân biệt kỹ càng từng người, bỗng trong đám người lóe lên một luồng kim

quang, một người đàn ông tóc đen da vàng đồng tông đồng tổ gạt đám

người xông tới, người Lăng gia đều không biết y nhưng vẫn khiếp sợ không

thôi.

Bởi vì y mặc một chiếc trường bào làm bằng vàng nguyên

chất, ánh vàng lấp lánh, trước ngực còn nạm một viên kim cương cực lớn,

lớn cỡ quả trứng vịt, tuyệt đối hiếm có trên thế giới, giữa đai lưng là

một viên phỉ thúy vô cùng đắt giá, giày dưới chân đều làm bằng ngọc

thạch, cả người hệt như một cửa hàng đá quý.

Người này chính là

Tiểu Cương, một bộ ‘gấm vóc ngọc ngà’ đúng theo nghĩa đen, y trực tiếp

cướp camera video đầu bên kia, chĩa thẳng khuôn mặt lớn của mình vào

nói:

- Chủ nhân, chủ nhân, ngài xem tôi nghe lời ngài, đang học cách

thích ứng với xã hội hiện tại, học lợi dụng tiền bạc để sáng tạo niềm

vui, nhưng tôi không hề thấy vui tẹo nào…

- Đó là đương nhiên.

–Lưu Anh Nam rốt cuộc mở miệng, giả bộ nhìn thấu hư không, khám phá hồng

trần, hoàn toàn ngộ ra, hờ hững nói:

- Dùng hai tay mình sáng tạo

giá trị đồng thời lợi dụng hợp lý mới có thể tìm được niềm vui, luôn chỉ

theo đuổi tiền bạc, dùng tiền bạc thỏa mãn dục vọng của mình thì sẽ

không có niềm vui.

Lưu Anh Nam hiểu rõ dụng ý của Lăng Vân, đương

nhiên diễn kịch cùng cô, giả Boss luôn là sở trường của hắn, từng có

một khoảng thời gian hắn chính là dựa vào giả boss kiếm cơm.

Nhưng Tiểu Cương đối đãi với chủ nhân thực sự quá nhiệt tình, nhất là bộ trang phục nhà giàu mới phất kia, hóa trang quá trớn!

Lưu

Anh Nam sâu sắc hiểu rằng, giả boss phải biết điểm dừng, bằng không sẽ

coi giả thành thật, đến khi đó đã không phải giả vờ nữa mà là ngu ngốc

rồi!

Lưu Anh Nam rất hờ hững xua tay về phía đối diện, hơi

nghiêng người lui ra khỏi màn ảnh. Vẻn vẻn chỉ là một động tác nhỏ như

vậy, trong mắt người Lăng gia, giống như thế ngoại cao nhân lui tới như

gió vậy.

Lăng Vân rất nhanh thế chỗ, giả vờ bàn chuyện làm ăn với

mấy ông trùm, đối phương đương nhiên luôn miệng đồng ý, đồng thời sẽ

lập tức an bài chuyên viên tự mình tới thủ đô hội đàm với đại diện của

Lăng gia. Mà cô cả của Lăng Vân lập tức đứng ra, bà chủ quản việc kinh

doanh của Lăng gia, bà chính là đại diện tốt nhất.

Lăng Vân lại

hàn huyên vài câu với người đối diện. Chỉ nghe Tiểu Cương bên đó nói vừa

mới mua một hòn đảo nhỏ diện tích 800km2 trên Thái Bình Dương, nằm

trong vùng ôn đới, quanh năm bốn mùa như mùa xuân, trên đảo đang nắm

chặt thời gian đẩy nhanh tốc độ xây dựng biệt thự sang trọng, du thuyền

đều chuẩn bị hết rồi, hỏi chủ nhân lúc nào tới nghỉ mát…

Lưu Anh

Nam vẻ mặt hờ hững, hoàn toàn không bị lay động, xua tay, ra hiệu cho

Lăng Vân cúp điện thoại. Lăng Vân lập tức làm theo, như chim non về tổ

bay tới trước người Lưu Anh Nam, ngọt ngào hờn trách:

- Anh thật đáng

ghét, người ta nói muốn ra đảo nghỉ mát, lại không nói bảo anh mua cả

hòn đảo, hơn nữa còn 800km2, vậy cũng quá lớn đó. Hai người chúng ta ở

trên đó giống như cầu sinh nơi hoang đảo vậy.

Khì, cô nàng còn đóng giả đến nghiện. Lưu Anh Nam chỉ cười nhạt gật đầu:

-

Ừm, quả thật hơi lớn, thực ra anh thích đảo X hoặc đảo Y hơn, hôm nào

anh bảo quân tự do Bò Cạp Đỏ tới đánh hạ hai hòn đảo đó, sau đó chúng ta

đi nghỉ mát nhé!

Lưu Anh Nam nói xong câu này loáng thoáng như

nghe thấy bên ngoài sấm chớp ầm ầm. Đây là biểu thị hắn khoác lác phải

bị sét đánh, nhưng người Lăng gia lại tin tưởng những điều này đều là

thật.

Từ trên khuôn mặt họ có thể nhìn ra, ấn tượng của họ với

Lưu Anh Nam đã sinh ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, trên mặt mỗi

người đều lấp lóe hào quang cuồng nhiệt, giống như Lưu Anh Nam chính là

bàn đạp leo lên vị trí cao của họ, là quyền trượng tượng trưng cho quyền

lực trong tay họ, là máy rút tiền không hạn mức của họ. Người Lăng gia

cảm giác muốn phát điên, hận không thể ôm Lưu Anh Nam vào lòng thân

thiết một phen.

Nhưng đúng vào lúc này, chàng thanh niên áo xám

trước sau vẫn bất động như núi, lặng như biển sâu bỗng mở miệng. Thanh

âm vẫn an hòa công chính như trước, hệt như thanh âm từ ngoài bầu trời,

rót thẳng vào sâu trong linh hồn mọi người:

- Kiếp nạn hồng trần như

bể khổ vô bờ, trong lòng mỗi người đều có một chữ ‘tham’, nếu muốn vượt

bể khổ, mắt không tham thì thấy mỹ sắc, mũi không tham thì ngửi hương

thơm, lưỡi không tham thì hưởng sơn hào hải vị, thân không tham thì tình

yêu không dục vọng, ý không tham thì nhìn thấu ý nghĩ…