← Quay lại trang sách

Chương 386 Gia tộc bị nguyền rủa

Ngay khi người Lăng gia sắp điên cuồng thì chàng thanh niên áo xám trước

sau vẫn bất động như núi, lặng như biển sâu bỗng mở miệng. Thanh âm vẫn

công chính an hòa như trước, ẩn chứa đạo lý thế gian, khám phá ngọn

nguồn nghiệp chướng phiền phức của cả đời người, không gì ngoài một chữ

‘tham’. Nếu có thể vứt bỏ tham, thì có thể vượt bể khổ, được giải thoát.

Thanh

âm bình tĩnh của gã hệt như đến từ ngoài bầu trời, rót vào linh hồn con

người ta, mang theo sự đại từ đại bi, khiến người ta hoàn toàn hiểu ra.

Người Lăng gia trong nháy mắt tỉnh táo lại, nhưng về cảm xúc vẫn khó tránh khỏi có chút xao động.

Đừng

nói người Lăng gia vốn đã thân ngồi vị trí cao, ngay cả người bình

thường đều biết đạo lý: vật cực tất phản. Tham lam quá độ, cuối cùng sẽ

dẫn đến tự diệt bản thân.

Nhưng một số người một số việc đến mức

nhất định, bạn bắt buộc phải đi tiếp không nghỉ, mãi đến khi đạt tới

đỉnh điểm mới có thể bảo đảm sự an toàn của bản thân.

Đương nhiên

người Lăng gia bất kể ba giới quân đội chính trị thương trường, còn

chưa đến mức tiến một bước thì sống, lui một bước thì chết. Chỉ có điều

họ gánh sứ mệnh lớn lao của gia tộc lớn, hơn nữa quá quen với kiểu cuộc

sống xa hoa này, quả thật không cam tâm tiếp tục trải qua kiếp sống nơm

nớp lo sợ kia nữa. Họ tận mắt chứng kiến gia tộc Diệp Tinh bị tiêu diệt,

chính vì họ chưa đất tới đỉnh, do đứng nhầm đội ngũ mà bị nhân vật lớn

hơn giết sạch trong vòng một đêm.

Lăng gia tồn tại đén bây giờ

đương nhiên không muốn trở thành con kiến trong mắt người khác, ít nhất

phải có năng lực tự bảo vệ và đấu tranh, muốn nắm giữ số phận trong tay

mình, cho nên họ mới không ngừng khuếch trương thế lực và sự nghiệp của

mình, nhìn thấy mấy ông trùm quốc tế lúc nãy mới sẽ kích động như thế.

Nhưng

nghĩ kỹ lại thì bản thân điều này chính là một loại tham lam. So sánh

với người dân bình thường, thân phận địa vị cuộc sống của họ đã vượt xa

quá nhiều, nhưng họ lại luôn coi tham lam thành một kiểu theo đuổi mà

không biết điểm dừng.

Đây chủ yếu là vì Lăng gia truyền đời này

qua đời khác, đã hình thành một thứ áp lực và chuẩn mực vô hình, hết

thảy đều lấy lợi ích gia tộc làm trọng.

Thực ra đến thời nay, mọi

thứ đều đang phát triển như vũ bão, có thể nói là thay đổi theo từng

ngày, càng là thứ cổ lỗ thì càng có khả năng trở thành trở ngại cho sự

phát triển. Giống như nước ta muốn tiếp cận thế giới, thi hành giáo dục

giới tính trong tiểu học, ngay khi tài liệu giảng dạy được xuất bản thì

có rất nhiều chuyên gia đứng ra phê bình tài liệu giảng dạy quá trần

trụi, tràn ngập đồi trụy.

Má. Giáo dục giới tính nếu không trần

trụi thì có thể truyền đạt tin tức rõ ràng chính xác hơn sao? Nhưng kẻ

này chính là những kẻ biện hộ điển hình, thường xuyên treo nào là quốc

gia ngàn năm, quốc gia văn minh bên miệng, hở ra cái là dùng tiêu chuẩn

của ngàn năm trước để áp đặt hiện tại. Nếu dựa theo đạo Khổng Mạnh, tư

tưởng Nho gia từ ngàn năm trước để áp đặt hiện tại, vậy còn nói gì đến

tiến bộ nữa!

Lăng gia bây giờ chính là như vậy, tất cả mọi người

đều bị tư tưởng ‘bảo vệ gia tộc, phát dương gia tộc’ tù túng, hết thảy

đều vì mục đích này, bất tri bất giác đắm chìm trong đó, sự theo đuổi

biến thành một kiểu tham lam.

Lời của chàng thanh niên áo xám

thoáng cái khiến họ nhìn thấy một tia sáng trong cơn lạc lối, chỉ dẫn họ

thoát khỏi sương mù, người Lăng gia giống như bỗng chốc giãy thoát gông

xiềng, như được sống lại, cảm giác vô cùng nhẹ nhõm.

Đúng vào

lúc này, cụ bà đứng đầu gia tộc bỗng thở dài một hơi như trút hết mọi áp

lực trong lòng. Bà nhìn xung quanh, đều là con cháu người nhà của mình,

thoạt nhìn ai cũng có sự nghiệp thành công, thân phận hiển hách, nhưng

họ từ nhỏ chưa từng có một ngày sinh hoạt thuộc về mình, đều là sống

dưới sự sắp xếp của gia tộc, vì gia tộc họ vứt bỏ bản thân mình.

Nhưng

cuối cùng thì có thể thế nào chứ, Lăng gia trước sau vẫn là Lăng gia,

không bước lên đỉnh, cũng không rơi xuống đáy cốc, chỉ hại lũ trẻ mất đi

tự do và niềm vui.

Trong nháy mắt cụ bà cũng hoàn toàn ngộ ra,

không nhịn được nhớ tới ông cụ đã qua đời. Ông cụ cả đời tận tụy vì gia

tộc, thậm chí có thể nói không từ thủ đoạn, dẫn đến ông tuổi tác không

lớn, chỉ ngoài sáu mươi đã lao lực quá độ mà lìa đời. Đương nhiên, cũng

có khả năng là chuyện thẹn với lòng làm quá nhiều gặp phải báo ứng, tài

trợ chiến tranh vốn chính là táng tận lương tâm…

Cho nên kể từ

sau đó, cả Lăng gia ngoài việc theo đuổi sự nghiệp, tất cả mọi người đều

bắt đầu chú trọng dưỡng sinh, tích âm đức, gieo quả thiện, càng lúc

càng mê tín, hễ có người thờ phụng là họ toàn bộ đều tin.

Lúc này

cụ bà rốt cuộc đã hiểu, là gánh nặng ‘gia tộc’ này khiến họ lạc mất bản

thân. Nhưng dù sao cũng truyền thừa hàng trăm năm, giữ vững mấy đời

người, nếu nói một ngày ngộ đạo, vứt bỏ toàn bộ, điều đó không có khả

năng, không ai có thể nói bỏ là bỏ.

Mà ngay khi cụ bà do dự thì chàng thanh niên áo xám kia lại lần nữa mở miệng:

-

Trong mệnh có cơ cuối cùng thứ cần có sẽ có, trong mệnh không có cơ thì

đừng nên cưỡng cầu. Trăm năm trần thế thấm thoát thoi đưa, duy chỉ có

Luân Hồi vĩnh viễn bất diệt.

Câu này giống như sét đánh hoàn toàn

làm chấn động cụ bà, đôi mắt đục ngầu của bà trong tích tắc tỏa ra thần

thái kiên định. Bà bỗng không đầu không đuôi thốt ra một câu:

- Vân nhi, gả cho cậu ta đi!

Lăng

Vân và Lưu Anh Nam mừng rỡ, nhưng quay đầu nhìn lại phát hiện ngón tay

khô quắt của bà cụ không ngờ lại chỉ vào chàng thanh niên áo xám kia!

Hai

người Lưu Anh Nam nhất thời trợn tròn mắt, những người khác trong Lăng

gia thì vẻ mặt hờ hững, sớm không còn sự cuồng nhiệt như mới rồi, hệt

như đều ngộ ra đạo của mình, hoàn toàn hiểu ra vậy.

- Nội nói gì

cơ? –Lăng Vân liếc chàng thanh niên áo xám một cái, gã vẫn mang vẻ bất

động như núi, lặng như biển sâu, giống như không có chuyện của gã vậy:

-

Con ngay cả anh ta là ai đều không biết, nội đừng kén rể lung tung chứ,

hơn nữa thời đại này sớm đã không lưu hành ép gả nữa rồi.

- Không, việc này bà ắt phải ép con. –Cụ bà rất kiên quyết, cứng rắn trước nay chưa từng có:

- Bởi vì bà là nội của con, bà tuyệt đối sẽ không hại con, ngược lại là tốt cho con.

-

Cái này, có liên quan à? –Lăng Vân có chút phát điên, tận trong xương

tủy cô đã quen nghe mệnh lệnh và ý kiến của của cụ bà, nhưng lúc này

nhất định phải phản kháng:

- Anh ấy là Lưu Anh Nam, là bạn trai con,

mọi người nói anh ấy cần có quan chức, bây giờ ngay cả Thân vương nước

ngoài đều là tôi tớ của anh ấy, bảo anh ấy có chiến tích, thủ hạ anh ấy

có một đội quân bách chiến bách thắng. Mọi người cần anh ấy có tài sản,

Thuyền Vương thế giới là osin của anh ấy, mọi người còn muốn cái gì, vì

sao không đồng ý chúng con ở bên nhau chứ? Cho dù bà không đồng ý thì

cũng không thể chọn bừa một người bảo con lấy người ta chứ!

Lăng

Vân đầy căm phẫn nói, dù sao đều dự định sẵn sẽ bỏ trốn, cũng chả còn gì

kiêng kỵ nữa. Đây là lần đầu tiên cô quyết định phản bác lại bà nội,

ngỗ nghịch gia tộc, nhưng cô lại cho rằng đây là điều mình nên làm,

tranh thủ hạnh phúc của mình là việc làm thiên kinh địa nghĩa.

Song

lúc này, người bà luôn cường thế, lời như thánh chỉ trong ấn tượng của

cô không ngờ lại vành mắt đỏ au, nước mắt rơi xuống, thoạt nhìn là yếu

ớt như vậy, hệt như một cụ bà rất bình thường, đã vào tuổi gần đất xa

trời, mong mỏi con cháu có thể hạnh phúc vui vẻ.

Cụ bà đột nhiên

rơi lệ thoáng cái khiến người Lăng gia đều hoảng loạn. Nhất là cha Lăng

Vân, càng bừng bừng tức giận đập vai Lăng Vân một cái:

- Đứa con gái bất hiếu này, xem bà nội tức giận rồi kìa, mau xin lỗi bà nội mau.

Lúc

này Lăng Vân cũng hoang mang, cô chính là viên minh châu ở trong nhà,

nhưng cha đột nhiên đập cô một cái làm cô choáng váng, lập tức ý thức

được tính nghiêm trọng của sự việc. Mắt cô lúc này cũng đỏ lên, nhào đến

bên người bà nội, lại chẳng biết nói gì cho đúng.

Một bên là

người nhà nuôi nấng mình, một bên là người tình bầu bạn tương lai của

mình, Lăng Vân hai bên đều khó xử, hận mình vì sao lại sinh ra trong một

gia đình như vậy, vừa oán mình vì sao gặp phải tên oan gia Lưu Anh Nam

này, trong lòng có vô vàn ủy khuất, làm cô cũng bật khóc.

Vả lại Lăng Vân vừa khóc liền không ngừng lại, nước mắt như mưa, không nói một lời. Cô thực sự không biết nên lựa chọn thế nào.

Cả Lăng gia đều rơi vào trong sự hoảng loạn và luống cuống.

Chàng

thanh niên áo xám kia hệt như lão tăng nhập định, như thể mọi thứ xung

quanh không liên quan gì tới mình. Lưu Anh Nam tương tự cũng bất động

như núi, lạnh nhạt đứng nhìn. Đây chính là sự bi ai của gia tộc lớn, mọi

người chỉ nhìn thấy sự vinh quang và hiển hách của họ, thực ra đằng sau

phù hoa lại tràn đầy sự bất đắc dĩ, hơn nữa còn ẩn chứa quá nhiều bí

mật không cho người ta biết. Rất hiển nhiên Lăng gia cũng thế, bởi vì

Lưu Anh Nam có thể cảm giác được rõ ràng tia quỷ khí yếu ớt lúc nãy đang

lớn mạnh…

Lăng Vân và bà nội ôm nhau khóc, người khác đều trầm

mặc không lên tiếng, nhưng họ loáng thoáng ý thức được sẽ có chuyện lớn

sắp xảy ra, có khả năng dính líu tới mỗi người họ, thậm chí tới bí mật

của cả gia tộc, bằng không cụ bà luôn cường thế này sẽ không đột nhiên

rơi những giọt nước mắt mà trăm năm nay chưa từng thấy.

Rất lâu

sau cụ bà ngưng khóc, giống như thoáng cái già nua đi rất nhiều, tùy lúc

sẽ tiêu biến theo gió. Bà vuốt tóc của đứa cháu gái trong lòng, từ từ

nâng khuôn mặt đầy nước mắt của cô lên, trong mắt tràn đầy vẻ yêu

thương, bờ môi khô khốc kia hơi ngập ngừng, giống như có lời gì đó, lại

khó có thể mở miệng.

Bầu không khí hiện trường thoáng cái trở nên

căng thẳng. Chỉ nghe cụ bà chậm rãi mở miệng, thanh âm hơi khàn, rất

gian nan nói ra một tin tức gây chấn động:

- Vân nhi, còn có mọi

người đều nghe đây, sự khỏe mạnh hạnh phúc của các con, còn quan trọng

hơn cái gia tộc bị nguyền rủa này rất nhiều!