Hồi 10 Địch Nhân Kiệt hữu kinh vô hiểm-Đinh cô nương bày tỏ nỗi lòng
Thoạt tiên, Địch Nhân Kiệt tưởng là cơn phong hàn trở nặng đã đánh gục mình. Đầu ông đau như búa bổ còn bụng dạ trống rỗng lạ kỳ. Ngửi thấy một hương thơm thoang thoảng, ông mở choàng mắt ra.
Địch Nhân Kiệt sửng sốt nhìn chằm chằm vào tấm màn lụa thiên thanh giăng trên đầu. Ông còn mặc nguyên bộ trường bào, nằm đắp chăn trên một chiếc giường lạ lẫm. Đưa tay sờ lên đầu, ông nhận ra cả chiếc mũ lẫn dải băng quấn thuốc đều đã không còn. Phía sau đầu nổi một cục u to tướng, Địch Nhân Kiệt vừa sờ thử đã nhăn mặt lại vì đau.
“Đại nhân gắng uống chút nước đi!” Một giọng nói dịu dàng vang lên.
Đinh cô nương cúi xuống bên giường, tay phải nâng chén trà, tay trái quàng qua vai huyện lệnh. Đột nhiên Địch Nhân Kiệt cảm thấy chóng mặt, nhưng đã có thiếu nữ đỡ ông ngồi dậy. Sau vài ngụm trà nóng, ông liền cảm thấy khá hơn, dần dà nhận thức được chuyện gì đã xảy ra.
“Bản quan đã bị đánh lén từ phía sau,” Địch Nhân Kiệt nghi ngại nhìn thiếu nữ. “Ngươi có biết gì không?”
Đinh cô nương ngồi xuống mép giường, điềm tĩnh trả lời, “Bẩm, lúc nghe thấy một tiếng động mạnh dội vào cửa, tiểu nữ bèn chạy ra thì thấy đại nhân đang nằm bất tỉnh trên sàn, đầu dựa vào khung cửa, chắc hẳn ngài định ghé thăm tiểu nữ. Thế là tiểu nữ kéo đại nhân vào buồng rồi đặt ngài lên giường. Cũng may tiểu nữ tương đối khỏe khoắn, thực sự ngài chẳng nhẹ chút nào. Tiểu nữ cũng lấy nước lạnh thoa lên hai thái dương cho đến khi ngài tỉnh dậy. Tiểu nữ chỉ biết có vậy.”
Địch Nhân Kiệt chau mày rồi hỏi, “Ngươi có thấy kẻ nào ngoài hành lang không?”
“Dạ bẩm, tiểu nữ không thấy ai cả!”
“Ngươi có nghe thấy tiếng bước chân không?”
“Thưa, tiểu nữ cũng không nghe thấy ạ!”
“Hãy đưa cho ta túi hương của ngươi.”
Đinh cô nương ngoan ngoãn tháo túi gấm nhỏ ở thắt lưng rồi đưa cho huyện lệnh. Ông đưa lên mũi, mùi hương thật ngọt ngào nhưng khác hẳn mùi thơm nồng ông đã ngửi thấy trước khi bị tấn công.
Địch Nhân Kiệt hỏi tiếp, “Ta đã bất tỉnh bao lâu rồi?”
“Bẩm, đại nhân nằm đây cũng được một lúc rồi, khoảng một canh giờ. Bây giờ là gần canh ba.” Rồi nàng bĩu môi, “Bẩm đại nhân, vậy tiểu nữ có tội hay không ạ?”
Địch Nhân Kiệt mỉm cười mệt mỏi, “Thứ lỗi cho ta! Bản quan đang cảm thấy rối bời. Ngươi thực là tử tế, Đinh cô nương à. Nếu không có ngươi thì tên bất lương kia hẳn đã kết liễu ta ngay tại chỗ rồi.”
“Bẩm, chính dải băng dưới mũ đã cứu mạng đại nhân đó,” Đinh cô nương đáp. “Đại nhân bị đập một cú chí mạng bằng một vật tày. Nếu đại nhân không quấn băng vải độn vỏ cam quanh đầu, hẳn cú đập đó đã làm vỡ sọ ngài rồi.”
“Chắc ta phải về buồng cảm tạ mấy vị phu nhân!” Địch Nhân Kiệt lẩm bẩm. “Chính các nàng đã khăng khăng bắt ta phải quấn dải băng đắp thuốc quanh đầu. Nhưng trước hết ta cần phải điều tra vụ tấn công hiểm ác này!”
Địch Nhân Kiệt định leo xuống giường thì thấy mặt mày xây xẩm, buộc ông phải nằm xuống.
“Đại nhân chớ vội vàng!” Đinh cô nương khuyên nhủ. “Đó là cú đánh nặng tay. Tiểu nữ sẽ dìu ngài ngồi xuống chiếc ghế bành kia.”
Khi huyện lệnh đã yên vị bên chiếc bàn ọp ẹp thiếu nữ vừa nhúng dải băng vào thau đồng đặt trên bàn trang điểm vừa nói, “Thưa, tiểu nữ sẽ quấn lại dải băng cho đại nhân, nó sẽ giúp cục u xẹp bớt.”
Miệng nhấp từng ngụm trà, Địch Nhân Kiệt chăm chú ngắm nhìn khuôn mặt bộc trực và dịu dàng của Đinh cô nương. Nàng trạc hai mươi lăm xuân xanh, dung nhan không thật kiều diễm nhưng lại rất duyên dáng. Bộ xiêm y lụa đen cùng dải dây lưng rộng bản bằng gấm đỏ làm nổi bật vòng eo con kiến và bộ ngực nhỏ săn chắc. Thiếu nữ có thân hình mảnh dẻ và dẻo dai tựa cành liễu, nhờ nhiều năm tập luyện và biểu diễn cùng đoàn kịch.
Sau khi Đinh cô nương đã quấn băng cũng như sửa sang lại mũ cho huyện lệnh ông nói, “Trong lúc bản quan nghỉ ngơi lại sức, ngươi ngồi xuống đây trò chuyện với ta một chút. Tại sao một thiếu nữ ưa nhìn và tài năng như ngươi lại đi theo một đoàn tạp kỹ? Ta không cho đó là chức nghiệp hèn kém, nhưng ngươi có thể dễ dàng lựa chọn một cuộc sống an nhàn hơn.”
Thiếu nữ nhún vai, châm thêm một chén trà cho Địch Nhân Kiệt, “Bẩm đại nhân, tiểu nữ tự nhận bản thân khá bướng bỉnh và thích sống theo ý mình. Gia phụ tiểu nữ là chủ một dược phòng nhỏ ở kinh thành và có đến năm nhi nữ, quả là càng cố càng dở! Thân là trưởng nữ, khi gia phụ mắc nợ một tay buôn thuốc giàu có, ông muốn gán tiểu nữ làm thiếp cho lão già mất nết đấy. Nếu từ chối thì tiểu nữ sẽ bị bán vào thanh lâu, một lựa chọn chẳng khá khẩm hơn là bao. Thấy bản thân cũng có chút sức vóc, tiểu nữ liền xin phép gia phụ cho mình gia nhập đoàn kịch của lão Quan. Lão trả cho gia phụ tiểu nữ số ngân lượng mà ông cần. Tiểu nữ nhanh chóng thuần thục cách nhảy múa và nhào lộn. Sau một năm, lão Quan đã thu đủ cả vốn và lời. Lão Quan là một người tử tế, không bao giờ quấy rầy hoặc ép buộc tiểu nữ phải chiều chuộng những người bỏ tiền thuê biểu diễn. Vì vậy mà tiểu nữ quyết định ở lại đoàn kịch.”
Thiếu nữ chun mũi rồi tiếp tục kể, “Thiên hạ vẫn đồn đào hát là những kẻ đồi bại còn ả đào rặt toàn đám lẳng lơ, nhưng tiểu nữ dám đảm bảo với đại nhân rằng lão Quan là một nam nhân vô cùng lương thiện. Dù bản thân chẳng phải đạo cô hay thánh nữ, nhưng tiểu nữ chưa từng bán thân và sẽ không bao giờ làm điều đó.”
Địch Nhân Kiệt gật gù rồi tiếp tục hỏi, “Ngươi nói lão Quan không bao giờ quấy rối mình, nhưng còn Mặc Đức thì sao?”
“Dạ bẩm, hồi đầu họ Mặc cũng gạ gẫm tiểu nữ xuất phát từ bản năng của một nam nhân hơn là lòng ái mộ thực sự. Tiểu nữ cảm nhận ngay được điều đó. Thế nhưng lời chối từ của tiểu nữ vẫn quất mạnh vào lòng kiêu hãnh ngu ngốc của hắn. Hắn không ưa tiểu nữ kể từ lúc đó. Thật đáng tiếc họ Mặc là một tay kiếm cự phách, tiểu nữ rất thích được diễn chung với hắn.”
“Ta không ưa cái cách hắn đe dọa Âu Dương cô nương trên sân khấu,” huyện lệnh nhận xét.
“Liệu Mặc Đức có phải loại nam nhân tìm kiếm lạc thú trong việc gây đau đớn cho nữ nhân không?”
“Thưa đại nhân, không hề có chuyện đó! Tuy họ Mặc tính tình thô bạo, nhưng hắn không phải kẻ xấu xa hay biến thái. Ngài có thể tin tưởng tiểu nữ, tiểu nữ cũng có chút hiểu biết về nam nhân!”
“Âu Dương cô nương cũng từng từ chối hắn?”
Đinh cô nương do dự một khắc rồi chậm rãi đáp, “Bẩm, Âu Dương tỷ tỷ chỉ mới gia nhập đoàn kịch, như đại nhân đã thấy.”
Thiếu nữ bỏ lửng câu nói, nhanh chóng vớ lấy chén trà và uống cạn. Sau đó nàng nhặt một chiếc đũa trên bàn, ném cái đĩa nhỏ lên không trung rồi đón bằng đầu đũa, xoay nó quay tít một cách thành thạo.
“Bỏ xuống đi!” huyện lệnh bực bội. “Ta chóng mặt quá!”
Thiếu nữ khéo léo đỡ lấy cái đĩa, đặt lại lên bàn. Địch Nhân Kiệt nhắc lại câu hỏi, “Hãy trả lời bản quan, Âu Dương cô nương từng từ chối Mặc Đức phải không?”
“Thưa, đại nhân không cần phải lên giọng với tiểu nữ như vậy!” Đinh cô nương bướng bình đáp. “Tiểu nữ sẽ nói ngay đây. Âu Dương tỷ tỷ cảm mến tiểu nữ có chút thái quá. Tiểu nữ không thích điều đó lắm nên thường giữ khoảng cách với tỷ ấy. Nhưng họ Mặc lại tin rằng bọn tiểu nữ có tình ý với nhau, hắn đâm ra ghen tỵ và thù ghét tỷ ấy.”
“Ta hiểu rồi, vậy Mặc Đức đã theo đoàn kịch bao lâu?”
“Dạ bẩm, mới được khoảng một năm thôi ạ. Tiểu nữ không nghĩ hắn là một đào kép thực thụ mà chỉ là một tên du đãng nay đây mai đó khắp nơi, kiếm sống bằng đủ thứ nghề. Tiểu nữ còn chẳng tin Mặc Đức là tên thật của hắn. Tiểu nữ từng thấy một chiếc áo choàng thêu chữ Lưu của hắn, nhưng hắn chối rằng đó là cái áo cũ mình mua ở tiệm cầm đồ. Còn một điều nữa, chắc chắn hắn đã ghé thăm đạo quán này từ trước rồi.”
“Sao ngươi lại biết điều đó?” Địch Nhân Kiệt sốt ruột hỏi.
“Mới ngày đầu tiên đoàn kịch tới Triều Vân quán, hắn đã rành rẽ đường đi nước bước trong này. Bọn tiểu nữ thấy nơi đây thật đáng sợ và thường ngồi ru rú trong buồng riêng. Thế mà họ Mặc cứ thản nhiên lang thang khắp hang cùng ngõ hẻm mà chẳng sợ bị lạc đường giữa chốn mê cung này.”
“Ngươi nên đề phòng hắn,” huyện lệnh nghiêm túc nói. “Rất có thể hắn là một tội nhân đấy. Bản quan đang lấy làm lo cho Âu Dương cô nương nữa.”
“Bẩm, đại nhân không nghĩ Âu Dương tỷ tỷ cũng là tội nhân đấy chứ?” Đinh cô nương hỏi vội.
“Không, nhưng bản quan cần tìm hiểu thêm về nàng ấy.”
Địch Nhân Kiệt chờ đợi nhìn thiếu nữ. Nàng do dự một lúc rồi nói thêm, “Bẩm đại nhân, tiểu nữ đã hứa với lão Quan là sẽ không tiết lộ với ai, nhưng dù sao ngài cũng là huyện lệnh đại nhân nên không tính. Bên cạnh đó, tiểu nữ cũng không muốn ngài nghi ngờ Âu Dương tỷ tỷ. Thực ra, tỷ ấy không phải là một ả đào và Âu Dương cũng chẳng phải họ thật của tỷ ấy. Tiểu nữ không rõ thân phận thực sự của tỷ ấy, chỉ biết rằng tỷ ấy đến từ kinh thành và cũng có chút của cải. Chính Âu Dương tỷ tỷ đã trả một khoản tiền lớn để lão Quan đánh tiếng với Triều Vân quán, xin được biểu diễn trong buổi lễ này, bản thân tỷ ấy cũng gia nhập đoàn kịch luôn.”
“Âu Dương tỷ tỷ đảm bảo với lão Quan rằng mình làm vậy chỉ để cảnh báo ai đó ở đây. Tỷ ấy muốn được diễn trên sân khấu cùng với con gấu của mình, đồng thời tự lựa chọn y phục và cách hóa trang. Lão Quan chẳng có lý do gì để phản đối cả, việc đó sẽ mang lại tiền tài cho đoàn kịch, thế là lão chấp nhận. Sau khi đoàn kịch tới đây, tỷ ấy không hề tham gia bất kỳ buổi tập nào với bọn tiểu nữ và các đạo sĩ, để mặc cho phu thê lão Quan cùng tiểu nữ dạy mấy kẻ đầu đất nơi này cách diễn xướng. Họ Mặc cũng chẳng giúp được gì nhiều cho cam.”
“Ngươi có nghĩ là Mặc Đức quen biết Âu Dương cô nương từ trước không?” huyện lệnh hỏi nhanh.
“Bẩm, điều ấy thì tiểu nữ không rõ, chỉ biết rằng họ đụng mặt lúc nào thì gây sự với nhau lúc đó. À, tối nay Âu Dương tỷ tỷ cố tình trang điểm giống Bao tiểu thư, lão Quan bèn căn vặn thì tỷ ấy đáp là biết mình đang làm gì. Khi đại nhân bất ngờ đến gặp lão Quan, lão đã hoảng sợ vô cùng vì tưởng rằng Âu Dương tỷ tỷ đã gây nên tội trạng gì và ngài đến đây để điều tra. Câu chuyện chỉ có vậy. Xin đại nhân đừng nói lại cho lão Quan và những người khác là tiểu nữ đã kể với ngài.”
Địch Nhân Kiệt gật đầu, âu sầu nghĩ câu chuyện vốn đã đủ rối rắm giờ còn phức tạp hơn. Ông toan đứng dậy nhưng chợt cảm thấy nôn nao vô cùng, bèn ra hiệu cho Đinh cô nương rời buồng rồi lảo đảo bước tới chỗ cái bô trong góc phòng, cúi xuống nôn thốc nôn tháo.
Địch Nhân Kiệt vốc nước từ chiếc thau trên bàn trang điểm để rửa mặt, lau bộ râu. Lúc này mới cảm thấy khá hơn, ông uống một chén trà rồi ra ngưỡng cửa gọi Đinh cô nương vào. Ông đã có thể đi lại vững vàng, cơn đau đầu cũng biến mất.
Huyện lệnh mỉm cười, “Giờ bản quan phải đi rồi, đa tạ ngươi vì sự giúp đỡ kịp thời. Nếu như cần được giúp đỡ, hãy nói cho ta biết. Bản quan không bao giờ quên ơn những người đã giúp đỡ mình!”
Đinh cô nương gật đầu rồi cụp mắt xuống, tay mân mê dải dây lưng đỏ hồi lâu. Chợt nàng ngước lên, “Bẩm, tiểu nữ muốn xin đại nhân lời khuyên về… một vấn đề hơi tế nhị. Là một huyện lệnh, hẳn ngài từng nghe nhiều chuyện cấm kỵ mà thiên hạ thường không dám công khai bàn luận. Nói thẳng ra, khác với phần lớn nữ nhân, tiểu nữ không quá chìm đắm trong mấy mảnh tình cỏn con từng có, nhưng phải thú thật tiểu nữ có cảm tình đặc biệt với Âu Dương tỷ tỷ, hơn bất cứ nam nhân nào mà mình từng gặp. Tiểu nữ tự nhủ tất cả những xốn xang đó chỉ là vô nghĩa và sẽ sớm qua thôi. Dù cố tình lảng tránh tỷ ấy, nhưng tiểu nữ vẫn không thôi lo lắng, không biết liệu mình có phù hợp với hôn sự nam nữ không. Tiểu nữ không muốn làm khổ phu quân tương lai của mình. Đại nhân nghĩ tiểu nữ nên làm gì đây?”
Địch Nhân Kiệt định gãi đầu thì cơn đau nhói khiến ông mau chóng rụt tay lại. Ông vừa chậm rãi vân vê bộ ria vừa đáp, “Đinh cô nương, ngươi đừng làm gì hết mà hãy để thời gian trả lời. Có thể ngươi chưa thực sự yêu một trong những nam nhân từng đến với mình, hoặc cũng có thể họ chưa thực sự yêu ngươi. Bất kỳ cuộc hẹn hò nào dưới mái Tây* đều không thể sánh được với cuộc sống lứa đôi của một cặp phu thê. Nền tảng của mối tình hạnh phúc nằm ở việc luôn nuôi dưỡng cảm xúc cùng sự thấu hiểu.”
cuộc hẹn hò này là ám chỉ những cuộc hẹn hò trăng gió của đôi nam nữ chưa thành thân.
“Có thể những bí ẩn nơi Âu Dương cô nương đã thu hút ngươi. Có thể sự quan tâm nàng ấy dành cho ngươi đã khiến ngươi xao xuyến. Do đó hãy tiếp tục giữ khoảng cách với Âu Dương cô nương, cho đến khi ngươi hiểu rõ cảm xúc của mình và ý định của nàng ấy. Đừng vội vàng dấn thân vào một cuộc phiêu lưu tình ái có thể làm suy giảm lòng tự trọng và biến đổi cảm xúc của ngươi, trừ khi ngươi chắc chắn về bản thân và đối phương. Với tư cách một huyện lệnh, bản quan chỉ có thể nhắc nhở các ngươi đều là những nữ nhân trưởng thành còn độc thân, chuyện tình ái của các ngươi không hề liên can đến ta. Vương pháp chỉ can thiệp khi dính líu đến chuyện ái nhi. Nền tảng cốt lõi của trị an xã tắc là thông qua các luật lệ, để thiên hạ bách tính tự do hưởng thái bình, miễn là đừng gây phương hại cho người khác hay các mối quan hệ hợp pháp.”
“Dạ bẩm, cái tay Tông Lê đó cứ xách mé chuyện tiểu nữ và Âu Dương tỷ tỷ!” Đinh cô nương buồn bã nói.
“Đừng bận tâm đến gã thanh niên vô trách nhiệm đó. Mà tiện thể, y cho rằng Bao tiểu thư hiện đang bị cưỡng ép trở thành đạo cô.”
“Thật vô lý!” Đinh cô nương kêu lên. “Buồng của Bao tiểu thư cũng ở lầu này, tiểu nữ từng đôi lần trò chuyện riêng với nàng ta. Bao tiểu thư thực lòng muốn được thọ giới nơi đạo quán bởi tổn thương của một mối tình bất hạnh khiến nàng ta muốn lánh xa cuộc sống trần tục này.
“Ta đang trên đường đến buồng của Bao phu nhân thì bị tấn công,” huyện lệnh nói. “Giờ thì đã muộn rồi, sáng mai ta sẽ ghé thăm họ. Buồng của Mặc Đức cũng ở ngay lầu này phải không?”
“Dạ bẩm, đúng vậy,” thiếu nữ bấm đốt ngón tay. “Sau khi quặt vào góc hành lang, ngài sẽ thấy buồng của họ Mặc, nằm thứ tư bên phía tay phải.”
“Đa tạ Đinh cô nương!” Địch Nhân Kiệt quay về phía cửa. “Mong ngươi đừng quá lo lắng!”
Thiếu nữ mỉm cười đầy hàm ơn, nhìn huyện lệnh bước ra khỏi buồng.