← Quay lại trang sách

Hồi 11 Địch Công thoát hung hiểm-Âu Dương kể chân tình

Địch Nhân Kiệt nhanh chóng nhìn ngang liếc dọc khắp hành lang. Thường thì kẻ tấn công sẽ không dám nán lại rình rập, nhưng chẳng ai biết trước được điều gì. Tuy nhiên, xung quanh lặng ngắt như tờ. Bước dọc theo hành lang, ông chìm sâu vào suy nghĩ.

Gã du côn Mặc Đức đủ cao to để đập cho Địch Nhân Kiệt một cú trời giáng. Nói về động cơ, nếu quả thực hắn là kẻ bệnh hoạn nhắm đến nữ nhân, nếu chính hắn đã lẻn vào khách sảnh trong lúc ông đàm đạo với đạo trưởng, họ Mặc có thể lo sợ rằng huyện lệnh đang để ý tới cái chết bất thường của các thiếu nữ trong đạo quán, rồi ông sẽ tra tới hành vi của hắn với nữ nhân cụt tay. Đấy là nếu như cảnh tượng ông chứng kiến không phải một ảo giác! Dù sao đi nữa, ông cũng nên hỏi đạo trưởng xem kép hát nào đã phá rối buổi đàm đạo giữa hai người tại khách sảnh.

Điều mà Đinh cô nương tiết lộ về Âu Dương cô nương cũng làm ông lo lắng.

Thiếu nữ cố tình hóa trang giống Bao tiểu thư để cảnh báo vị mẫu thân hay nhi nữ của bà ta? Nhưng nàng muốn cảnh báo về điều gì hoặc về kẻ nào? Có thể Âu Dương cô nương đã nói dối lão Quan. Thật ngớ ngẩn khi tin rằng một tiểu thư giàu có đến từ kinh thành lại nuôi một con gấu khổng lồ làm thú cảnh. Rất có khả năng Âu Dương cô nương xuất thân từ một đoàn tạp kỹ nào đó, tham gia đoàn kịch của lão Quan theo lệnh một nhân vật giấu mặt. Tất cả mọi chuyện đều rối tung cả lên.

Chán nản lắc đầu, Địch Nhân Kiệt rẽ vào khúc quành, dừng lại trước cánh cửa thứ tư bên tay trái và gõ cửa. Đúng như dự đoán, bên trong không có tiếng đáp lại. Ông khẽ đẩy cửa, nhận ra nó không khóa. Đây chính là cơ hội để tìm kiếm các manh mối liên quan đến Mặc Đức.

Đẩy mở cánh cửa, Địch Nhân Kiệt lờ mờ thấy trên bàn một ngọn nến đã tắt, phía trước cái tủ lớn đang mở toang. Ông bước hẳn vào, khép cánh cửa sau lưng rồi bước tói chỗ cái bàn, lần vào ống tay áo để tìm hộp đánh lửa. Đột nhiên, ông nghe có tiếng gầm gừ phía sau lưng.

Địch Nhân Kiệt vội quay người lại. Gần ngưỡng cửa một cặp mắt xanh lè đang nhìn ông chằm chằm từ bên dưới sàn. Hai chấm xanh từ từ nhô cao, ông cảm thấy các tấm ván lót sàn rung lên theo từng bước chân nặng nề.

Lối ra đã bị chặn mất. Ông nhanh chóng lần quanh cạnh bàn, điên cuồng quờ quạng trong bóng tối về phía cái tủ để mở. Địch Nhân Kiệt bước vào trong tủ rồi vội đóng cửa lại. Ông nghe tiếng gầm gừ ngay cánh cửa tủ. Rồi có tiếng móng vuốt cào vào gỗ, tiếng gầm trở nên to hơn.

Huyện lệnh nguyền rủa sự lơ đãng của mình. Giờ ông mới nhớ lại thì đã quá muộn, Đinh cô nương dặn rằng đó là cánh cửa thứ tư bên tay phải. Rõ ràng ông đã vào nhầm buồng của Âu Dương cô nương ở phía đối diện. Thiếu nữ đã ra ngoài, để lại con ác thú trong buồng.

Tiếng cào cửa im bặt, các tấm ván dưới chân Địch Nhân Kiệt nẩy lên khi con gấu nằm phịch xuống trước tủ.

Đây là một tình huống chẳng mấy dễ chịu. Có lẽ Âu Dương cô nương sẽ sớm trở về, ông có thể kêu cứu qua lớp cửa này. Nhưng trong khoảng thời gian chờ đợi đó, ông phải náu mình khỏi nanh vuốt của con vật đáng sợ kia. Ông không tài nào đoán được hành vi của con gấu. Liệu con vật có cố gắng phá cánh cửa tủ hay không? Cánh cửa này trông cũng khá chắc chắn, nhưng nếu nó dùng sức nặng bản thân dộng mạnh vào, chắc chắn cái tủ sẽ vỡ thành từng mảnh.

Bên trong tủ trống không nhưng khá chật chội, Địch Nhân Kiệt phải đứng khom người, đầu hơi cúi, trần tủ ép vào cục u phía sau khiến ông đau điếng. Không khí bên trong đang cạn dần, chẳng mấy chốc ông sẽ ngộp thở mất. Địch Nhân Kiệt thận trọng hé cửa ra một chút.

Một luồng không khí trong lành tràn vào trong tủ. Cùng lúc đó, một chấn động mạnh làm cái tủ rung lên. Con gấu gầm gào một cách đáng sợ và tiếp tục cào cửa. Huyện lệnh nhanh chóng đóng sập tủ lại, dùng cả hai tay để giữ cửa.

Nỗi sợ bóp nghẹt lấy tim Địch Nhân Kiệt. Đây là tình huống ông hoàn toàn không thể đối phó nổi. Chẳng bao lâu sau, bầu không khí ngột ngạt lại bóp nghẹt phổi ông, khiến mồ hôi đổ ra như tắm. Nếu ông hé cửa ra lần nữa, liệu con gấu có luồn móng vuốt vào trong và cậy cửa ra không?

Ngay khi Địch Nhân Kiệt quyết định thử mạo hiểm thêm lần nữa, ông nghe thấy tiếng người bước vào phòng. Một giọng nói cộc cằn vang lên, “Chú mày lại săn chuột nữa hả? Trở lại góc của mình, mau!”

Sàn nhà lại rung bần bật dưới bước chân nặng nề của con gấu. Huyện lệnh nhẹ nhàng mở hé cánh cửa, hít lấy hít để bầu không khí trong lành. Ông thấy Âu Dương cô nương đang đốt nến. Rồi thiếu nữ đi về phía bàn trang điểm, lấy một vốc mứt quả từ ngăn kéo, ném về phía con vật.

“Bắt giỏi lắm!”

Được chủ khen ngợi, con gấu rên gừ gừ.

Địch Nhân Kiệt thở phào nhẹ nhõm. Tuy không thích thú gì việc thông báo sự hiện diện của mình từ nơi ẩn náu thiếu đàng hoàng này, nhưng thế vẫn còn hơn là bị con ác thú đó xé xác. Ông toan lên tiếng thì bối rối nhận ra Âu Dương cô nương đã tháo xong dải dây lưng và đang nới lỏng xiêm y. Ông sẽ phải đợi cho đến khi thiếu nữ thay xong đồ ngủ.

Đưa tay định khép cửa tủ lại, Địch Nhân Kiệt chợt sững người, trừng mắt nhìn cánh tay trần của thiếu nữ. Đôi cánh tay thon gọn nổi lên những cơ bắp săn chắc, bắp tay phủ một lớp lông đen. Một vết sẹo đỏ chạy dọc theo cánh tay trái. Tấm áo ngoài rơi xuống, để lộ tấm thân trần của một nam nhân.

Huyện lệnh thản nhiên đẩy mở cánh cửa, húng hắng giọng, “Bản quan là huyện lệnh Hán Nguyên, trót bước nhầm vào buồng này.”

Thấy con gấu chồm về phía trước gầm gừ, ông nhanh chóng nói thêm, “Mau bảo con vật đó đứng lại!”

Thanh niên chết trân nhìn bóng người núp trong tủ. Đoạn y lớn tiếng ra lệnh cho con gấu. Con vật ngoan ngoãn trở lại góc buồng, miệng vẫn không ngừng gầm gừ, lông trên cổ dựng đứng.

“Đại nhân có thể bước ra khỏi tủ được rồi!” Y nói cộc lốc. “Nó sẽ không dám làm gì ngài đâu.”

Địch Nhân Kiệt chui ra ngoài, đi về phía chiếc ghế cạnh bàn, mắt vẫn không rời khỏi con ác thú.

“Đại nhân cứ ngồi xuống đi!” Nam nhân kia tỏ vẻ thiếu kiên nhẫn. “Thảo dân đã nói là an toan rồi mà!”

“Ngay cả thế, ta vẫn muốn ngươi xích nó lại!” Địch Nhân Kiệt đáp cộc lốc.

Thanh niên gỡ bộ tóc giả, sau đó bước về phía con gấu và gắn sợi xích nặng vào vòng kim loại trên cổ con vật. Đầu kia của sợi xích được móc vào song cửa sổ. Địch Nhân Kiệt thầm công nhận tiếng chốt khóa xích ấy là một trong những âm thanh du dương nhất trần đời. Bấy giờ ông mới yên tâm ghé mình ngồi xuống ghế tre.

Khoác tạm tấm áo lên người, nam nhân trẻ tuổi cũng ngồi xuống ghế, cáu kỉnh nói, “Chà, giờ đại nhân đã biết bí mật của thảo dân, vậy ngài định làm gì tiếp theo đây?”

“Ngươi là lệnh huynh của Bao tiểu thư chăng?” huyện lệnh hỏi.

“Bẩm, đúng là vậy. May mắn thay, Bao thị lại không phải là thân mẫu của thảo dân! Làm thế nào ngài lại phát hiện ra?”

“Bản quan để ý thấy,” Địch Nhân Kiệt đáp, “khi xem vở kịch, Bạch Hồng tỏ ra vô cùng hoảng sợ mỗi lần Mặc Đức dùng kiếm đe dọa ngươi, nhưng lại hết sức bình thản trước cảnh ngươi diễn cùng con ác thú. Rõ là thiếu nữ biết rõ về ngươi và con gấu. Hơn nữa gương mặt hai người cũng có nét tương đồng.”

Y gật gù, “Thưa, dù sao thì việc cải trang thành nữ nhi cũng chỉ là một tội nhỏ. Thảo dân có lý do hoàn toàn chính đáng.”

“Tốt nhất ngươi nên kể rõ ngọn ngành cho ta, bắt đầu từ danh tính thật của ngươi,”

“Bẩm đại nhân, thảo dân tên Khang Dực Đức, trưởng tử của Khang Vũ, một thương nhân buôn gạo có tiếng nơi kinh thành. Bạch Hồng là tiểu muội duy nhất của thảo dân. Nửa năm trước, tiểu muội đem lòng yêu một thư sinh trẻ, nhưng gia phụ thảo dân không đồng ý cho hôn sự ấy. Không lâu sau đó, tên thư sinh kia chè chén say sưa, lúc về chẳng may ngã ngựa mà chết. Hay tin, tiểu muội tan nát cõi lòng, một mực cho rằng do gia phụ cấm cản mối tình mà tình lang đâm chán nản rượu chè, rằng song thân của thảo dân phải chịu trách nhiệm về cái chết của hắn. Thật vô lý, vốn dĩ tên thư sinh đã là con sâu rượu! Nhưng chẳng thể nói lý với một thiếu nữ đang yêu! Bạch Hồng tuyên bố sẽ tu đạo. Phụ mẫu đã tìm đủ mọi cách để thuyết phục nhi nữ từ bỏ ý định, nhưng chỉ khiến Bạch Hồng thêm ngoan cố bướng bỉnh. Muội ấy dọa sẽ tự vẫn nếu họ không để mình đi, rồi quyết định thọ giới tại Bạch Hạc quán ở kinh đô.”

Họ Khang xoa xoa phần trên môi, nơi vốn là bộ ria mép, buồn bã kể tiếp, “Bẩm, thảo dân đã đến đạo quán đó nhiều lần, cố gắng giải thích rằng tên thư sinh kia vốn khét tiếng phóng đãng, gia phụ đã đúng khi phản đối hôn sự này. Thế là muội ấy nổi giận và từ chối gặp lại thảo dân. Lần cuối ghé thăm, thảo dân nghe rằng Bạch Hồng đã rời đi, đạo cô ở đó cũng không hề biết tiểu muội đi đâu. Thảo dân dúi vài đồng cho lão gác cổng đạo quán thì được biết có một quả phụ sùng đạo họ Bao đã kết giao với Bạch Hồng và mang muội ấy đi. Song thân ở nhà nghe vậy thì lo lắng vô cùng, gia phụ yêu cầu thảo dân mau tìm kiếm tung tích tiêu muội. Sau bao công sức, thảo dân biết được Bao phu nhân đã đưa Bạch Hồng đến Triều Vân quán làm đạo cô.

“Thế là thảo dân quyết định bám theo Bạch Hồng để thuyết phục muội ấy hồi gia. Đoán tiểu muội sẽ từ chối gặp mình nên thảo dân đã cải trang thành ả đào. Nhờ thân hình mảnh mai, lại biết vài ngón tạp kỹ, thảo dân lấy họ Âu Dương tiếp cận Quan Lại, trả lão hí đầu kha khá ngân lượng để lão đánh tiếng xin biểu diễn tại đạo quán này và cho thảo dân tham gia đoan kịch. Lão Quan chỉ hành động theo lời thảo dân, xin đại nhân đừng khép tội lão!”

“Kế sách quả thật đã thành công. Mặc Đức không nhận ra hắn đã giúp thảo dân một phen. Màn múa kiếm đã khiến Bạch Hồng hoảng sợ mà quên đi nỗi oán hờn với thảo dân. Sau buổi diễn xướng, muội ấy lén tách khỏi Bao phu nhân để chạy ra sau sân khấu, kể vội với thảo dân về tình huống khó xử của mình. Bao phu nhân đối xử với tiểu muội rất ân cần, coi Bạch Hồng như thân sinh nhi nữ. Đời này, vị phu nhân sùng đạo đó chỉ mong được trông thấy Bạch Hồng trở thành đạo cô. Tuy nhiên, ngay tại đạo quán này, tiểu muội đã gặp một vị công tử họ Tông nào đó. Mặc dù chưa biết rõ về y, nhưng cuộc gặp gỡ đã làm muội ấy nghi ngờ quyết định thọ giới của mình. Nhưng Bạch Hồng cũng không thể làm Bao phu nhân thất vọng, dù gì bà ấy cũng là người đã ở bên an ủi khi gia quyến quay lưng với mình. Đấy, đại nhân xem, muội ấy đã nói vậy đấy! Thảo dân bảo tiểu muội hãy ghé qua buồng thảo dân để nói chuyện cho yên tĩnh. Thảo dân bày cách để muội ấy cởi áo choàng đen, để lộ bộ áo cánh màu trắng bên trong, mọi người sẽ nhầm tiểu muội với Âu Dương cô nương. Bạch Hồng bèn làm theo, nhét chiếc áo choàng đen đã gấp gọn trong tay áo, rồi chạy đi.”

Thanh niên gãi gãi đầu, rầu rĩ tiếp tục câu chuyện, “Bẩm, thảo dân định theo tiểu muội lên lầu trên, nhưng lại đụng phải tên ngốc Tông Lê trong sảnh đường. Đến khi thảo dân thoát được y và chạy lên buồng mình thì muội ấy đã không còn ở đó. Thảo dân ghé qua buồng Bao phu nhân cũng không thấy ai, đành đến uống vài chén với Quan Lại. Mới đây, thảo dân vừa quay lại buồng Bao phu nhân với hy vọng mong manh rằng sẽ có người trong đó, nhưng nến thì tắt còn cửa thì khóa chặt. Ngày mai, thảo dân sẽ cố gắng tìm Bạch Hồng lần nữa. Bẩm đại nhân, toàn bộ đầu đuôi câu chuyện là như vậy.”

Địch Nhân Kiệt chậm rãi vuốt râu. Ông quả đã nghe nói về Khang Vũ, một thương gia nổi tiếng trên kinh thành.

“Khang công tử, đáng ra ngươi nên bẩm báo chuyện này cho quan trên.”

“Bẩm đại nhân, thảo dân nên bẩm báo gì đây? Song thân đã đồng ý cho Bạch Hồng tu đạo. Bao phu nhân lại nổi danh trong giới Đạo gia trên kinh thành. Chắc đại nhân cũng hiểu, giờ đây Đạo giáo đang có nhiều ảnh hưởng trong giới quan viên triều đình. Gia phụ thảo dân là một môn đệ của đức Khổng Tử. Nhưng với tư cách một thương gia, ông không thể tỏ ra chống đối Đạo giáo, như vậy sẽ ảnh hưởng xấu đến việc buôn bán của Khang gia.”

Huyện lệnh nói, “Dù gì đi chăng nữa, từ giờ ngươi hãy giao phó việc này cho bản quan. Sáng mai ta sẽ nói chuyện riêng với Bao phu nhân và tiểu muội của ngươi. Ta sẽ cố gắng thuyết phục Bạch Hồng hồi tâm chuyển ý, mối quan tâm của thiếu nữ đối với họ Tông cũng có thể giúp ích đôi chút. Ta sẽ không chọn người như Tông Lê làm hiền tế, nhưng dẫu sao y cũng xuất thân từ một gia đình tử tế và thời gian sẽ giúp y trưởng thành hơn. Dù sao ta cũng tin rằng, Trời đã phú cho nữ nhân thiên chức làm thê làm mẫu. Ta không đồng ý việc nữ nhân đi tu, dù là tu Đạo hay tu Phật. Giờ hãy cho ta hay, làm thế nào mà ngươi lại kiếm được con vật hung tợn kia và tại sao lại mang nó đến đây?”

“Bẩm đại nhân, thảo dân vốn ưa săn bắn. Bảy năm trước, thảo dân bắt được một chú gấu con trên mạn phía bắc bèn giữ lại nuôi. Quả thực rất thú vị khi dạy nó nhảy múa và xảo thuật. Con gấu vô cùng quyến luyến thảo dân, coi thảo dân như cha vậy! Chỉ có một lần duy nhất, vì muốn vuốt ve thảo dân mà nó vô tình cào rách cánh tay trái của thảo dân. Vết thương cũng đã lành thành sẹo, chỉ có điều trong những ngày trời nồm như hôm nay, các khớp tay hơi cứng lại. Khi tham gia đoàn kịch của Quan Lại, thảo dân đã mang con gấu theo vì nó chỉ vâng lời thảo dân, ở nhà không ai có thể chăm sóc cho nó được. Hơn nữa, nó sẽ phụ diễn cùng thảo dân trong các vở kịch.”

Địch Nhân Kiệt gật gù. Tất cả các mảnh ghép đã được xếp vào đúng vị trí. Trên sân khấu, họ Khang không sử dụng được cánh tay trái bởi vết thương hành hạ. Khi ông và Đào Cam gặp Bạch Hồng trong hành lang, thiếu nữ ép sát tay trái vào hông để giữ tấm áo choàng đen trong ống tay áo. Bạch Hồng vội vàng tháo lui vì không muốn Bao phu nhân nhìn thấy. Hẳn sau đó thiếu nữ đã chạm mặt Bao phu nhân nên quyết định trì hoãn cuộc nói chuyện với đại ca đến ngày hôm sau.

Ông tò mò, “Ta không rõ tập tính của loài gấu lắm. Con vật sẽ làm gì nếu như ngươi không về? Liệu nó có đập bể cái tủ để bắt ta không?”

“Bẩm đại nhân, không đâu ạ! Chúng khá láu cá nhưng lại không được bạo dạn cho lắm. Trừ phi được dạy dỗ, chúng sẽ không thử bất cứ việc gì mà trước đó mình chưa từng làm. Vì thế thảo dân yên tâm để nó ở lại buồng mà không cần xích lại, nó sẽ không tự mở cửa. Con vật sẽ tiếp tục đánh hơi và thỉnh thoảng cào vào cái tủ để chắc chắn rằng ngài vẫn còn trong đó, rồi nó sẽ nằm cuộn tròn trước tủ để chờ ngài ra ngoài, lòng kiên nhẫn của chúng là vô hạn.”

Địch Nhân Kiệt vô thức rùng mình.

“Nó sẽ không cắn xé người đúng không?”

“Dạ thưa, còn tệ hơn thế cơ!” Họ Khang cười gượng gạo, “Chúng sẽ quật ngã nạn nhân rồi cào xé tả tơi, y như mèo vờn chuột vậy, cho đến khi nạn nhân chết hẳn. Có lần thảo dân tình cờ tìm thấy phần thi thể còn lại của một thợ săn, sau khi kẻ xấu số đó bị gấu xé xác thành từng mảnh. Cảnh tượng thật ghê rợn!”

“Trời đất thiên địa ơi!” Địch Nhân Kiệt kêu lên, “Quả là một con thú nhỏ tinh nghịch!”

Họ Khang nhún vai, “Bẩm, thảo dân chưa bao giờ gặp rắc rối với nó. Con gấu cũng yêu quý Bạch Hồng mặc dù nó không vâng lời tiểu muội như vâng lời thảo dân. Nó dễ bị kích động khi gặp người lạ. Cũng khá buồn cười, với vài người lạ thì nó lại tỏ ra khá thờ ơ, chỉ nhìn qua rồi cuộn tròn vào một góc và bỏ quên họ luôn. Rõ ràng đại nhân không nằm trong số đó! Nhưng vì dạo này không được vận động thường xuyên nên nó rất nóng tính. Chốc nữa, khoảng một canh giờ trước bình minh, khoảng thời gian duy nhất mà cái tổ ong chộn rộn này yên tĩnh, thảo dân sẽ đưa nó tới gian ống muống không mái nằm giữa hai dãy nhà. Nơi ấy không có cửa hay cửa sổ, chỉ có cánh cổng gỗ thịt cứng chắc thôi. Nghe nói chỗ đó trước đây dùng làm ngục giam các đạo sĩ phạm giới. Tại đấy con gấu có thể giãn gân giãn cốt một chút mà không gây hại cho ai.”

Địch Nhân Kiệt gật gù, “Tiện thể, ngươi có tình cờ thấy Mặc Đức trong lúc đi tìm Bao phu nhân và tiểu muội không?”

“Dạ bẩm, thảo dân không thấy hắn!” Khang Dực Đức giận dữ đáp. Cái tên du côn đó thường xuyên quấy quả Đinh cô nương. Nếu không phải ngụy trang, thảo dân đã dạy cho hắn một trận nhớ đời! Họ Mặc cao to thật nhưng thảo dân biết võ. Sau một trận đòn nên thân, hắn sẽ hiểu rằng mình cần tránh xa Đinh cô nương. Nàng là một thiếu nữ tốt bụng và hoạt bát, cưỡi ngựa chẳng thua nam nhân nào. Nếu nàng chấp nhận gả vào Khang gia, thảo dân sẽ đưa hiền thê đi săn cùng mình! Thảo dân không phù hợp với những tiểu thư yểu điệu thục nữ liễu yếu đào tơ mà phụ mẫu mai mối. Nhưng Đinh cô nương là một nữ nhân độc lập, không biết nàng có chịu thành thân với thảo dân không.”

Huyện lệnh vừa đứng dậy vừa đáp, “Hãy ngỏ lời với nàng! Đó là một cô nương rất ngay thẳng. Còn bây giờ ta phải đi, thuộc hạ chắc đang tìm ta rồi.”

Địch Nhân Kiệt cố gắng gật đầu thân thiện với con gấu, nhưng con vật chỉ giương đôi mắt ti hí đầy cau có nhìn lại ông.