← Quay lại trang sách

Hồi 1 Ôm tình hận, buông lời suồng sã-Sợ thần linh, vội trả lại tiền

Một nam nhân cao lớn sừng sững đang thắp hương lên án thờ Nữ thủy thần.

Sau khi cắm nén hương trầm vào lư đồng, hắn ngước nhìn khuôn mặt bình thản tạc như người thật của bức tượng, được soi tỏ dưới ánh sáng chập choạng của ngọn đèn dầu treo dưới xà nhà đen kịt khói của cái miếu nhỏ. Nữ thần dường như đang khẽ mỉm cười.

Hắn buông lời chua chát, "Đúng rồi, Người có thể hài lòng! Trong khu rừng nhỏ địa linh ấy, Người đã cướp nữ nhân kia khỏi vòng tay ta, ngay trước khi lão đại đây dâng máu của nàng cho Người. Nhưng tối nay, ta đã chọn được một nạn nhân mới, xứng đáng để hiến tế cho Người. Lần này, ta sẽ..."

Hắn khựng lại, liếc nhìn đầy ái ngại về phía ông từ già đang khoác chiếc áo nâu sòng rách nát. Ngồi thất thểu trên băng ghế ở lối vào ngôi miếu, lão phóng tầm mắt về phía xa bờ sông, nơi đang trang hoàng rực rỡ những ngọn đèn lồng đầy màu sắc, rồi lại cúi xuống đọc cuốn kinh nguyện. Lão chẳng thèm chú ý tới vị khách cô độc kia.

Hắn lại ngẩng lên ngắm nghía tượng nữ thần thêm lần nữa.

Bức tượng gỗ trơn không sơn phết gì cả. Nghệ nhân điêu khắc đã khéo léo nương theo thớ gỗ để tôn tạo những nếp gấp của chiếc áo choàng đang rũ xuống bờ vai tròn lẳn của nữ thần. Người ngồi tĩnh tọa trên một đóa hoa sen nhiều cánh, tay trái đặt trong lòng, tay phải giơ lên trong dáng điệu ban phúc lành cho chúng sinh.

"Người mới đẹp làm sao", hắn thều thào, giọng khàn khàn.

Ngó đăm đăm lên khuôn mặt an nhiên đang ngự ở phía trên mình, hắn tiếp tục, "Hãy nói cho ta biết, tại sao mọi vẻ đẹp đều ẩn tàng sự xấu xa? Ôi, những bóng dáng hồng nhan! Tại sao lại cám dỗ một nam nhân, quyến rũ gã bằng nụ cười e lệ và khóe thu ba, để rồi cự tuyệt gã? Xua đuổi gã bằng vẻ khinh khi ghẻ lạnh, bóp nát trái tim gã, rồi ám ảnh gã từ đó mãi về sau...?"

Hắn bấu chặt vào mép án thờ, một tia si mê điên cuồng lóe lên trong ánh mắt.

"Chúng phải bị trừng trị thích đáng!" Hắn lầm bầm giận dữ. "Phải đâm dao vào trái tim xảo trá khi chúng buông câu dối lừa, để bọn nữ nhân ấy nằm sóng soài và lõa thể trước Người! Phải như thế..."

Bất chợt hắn ngừng huyên thuyên, giật nảy người. Hắn nghĩ mình đã trông thấy một nếp nhăn khó chịu gợn trên vầng trán phẳng lặng của nữ thần, quanh viên minh châu đang tỏa sáng ở chính diện? Buông tiếng thở phào nhẹ nhõm, hắn lau mồ hôi lấm tấm trên mặt. Đó chỉ là bóng của một con hồ điệp đang lượn lờ quanh đèn dầu!

Hắn mím chặt môi, hồ nghi liếc nhìn pho tượng rồi bỏ đi. Tới gần ông từ già đang mê mải lầm bầm kinh nguyện, hắn chạm vào bờ vai xương xẩu của lão.

"Tối nay ông không thể để nữ thần lẻ loi một mình được à?" Hắn hỏi với vẻ hồ hởi đầy gượng gạo. "Một lần thì có sá gì! Cuộc đua thuyền rồng sẽ sớm bắt đầu. Nhìn kìa, bọn họ đang xếp thuyền thành hàng dưới chân cầu Thạch Kiều."

Lấy ra một nắm tiền đồng từ ống tay áo, hắn tiếp tục, "Đây, ông cầm lấy chỗ này để đi đánh chén một bữa ngon lành ở tửu điếm đằng kia đi!"

Ông từ già ngước lên nhìn hắn với viền mắt đỏ ngầu đầy mệt mỏi. Lão từ chối không nhận số tiền.

"Thưa ngài, lão không thể rời bỏ nữ thần. Người có máu hận thù rất ghê gớm, vậy đấy."

Ông từ lại cúi mái đầu xám xịt xuống cuốn kinh nguyện.

Vị khách bất giác rùng mình. Miệng buột ra một câu chửi thề, hắn bỏ mặc ông lão và bước nhanh xuống các bậc đá dẫn tới con đường chạy dọc bờ sông. Hắn sẽ phải buông cương giục mã phi nhanh về trấn để có mặt kịp lúc cuộc đua thuyền kết thúc.