← Quay lại trang sách

Phần 7 Đoàn tụ

Căn phòng tồi tàn trong một khách sạn điển hình ở một thành phố nhỏ. Một căn phòng cũ, có lẽ đã từ năm 1916; vẫn giữ nguyên trạng kể từ đó. Đồ nội thất bằng gỗ, bao gồm cả khung cửa sổ, đều mang một màu nâu sậm xấu xí. Giấy dán tường bị những cơn gió lùa qua các khe nứt trên trường thổi căng phồng; những bông hoa màu đỏ đã phai lan khắp trên đó. Trông chúng như những con bọ đang diễu hành trên các bức tường thành những hàng ngũ đối xứng. Một chùm đèn treo giữa trần, với các chụp đèn thủy tinh hình quả chuông trên các bóng đèn.

Một thiếu nữ và một người đàn ông lớn tuổi đang ở trong phòng. Mái tóc ông ta đã ngả xám, đeo cặp mắt kính dày cộm, mặc chiếc áo khoác màu trắng ngoài trang phục. Cô ngồi trước một tấm gương trang điểm gắn đèn, chiếu sáng gương mặt cô như đèn pha. Cô buộc chiếc khăn tắm trên đầu, che kín hoàn toàn mái tóc. Xung quanh cô là những bộ mỹ phẩm mà hầu như chỉ có các diễn viên chuyên nghiệp ở nhà hát mới sử dụng. Người đàn ông làm việc với chúng, chứ không phải là cô. Cô ngồi đó, đôi bàn tay đặt trên lòng. Trên sàn nhà, trên một cái giá nhỏ, là một bộ tóc giả sắp được dùng.

Trước mắt họ, có hai thứ được dựng thẳng đứng trên bàn trang điểm: một bức ảnh chụp nhanh vàng vọt, đã phai màu, gần như trắng xóa, chụp một cô gái trẻ, chắc phải từ nhiều năm trước. Trong ảnh, cô gái đang đứng trên một bậc thềm, một chân đặt lên bậc thềm sau lưng, mỉm cười trong nắng. Đó là bên trái. Còn bên phải, là phiên bản cỡ lớn hơn của cùng một tấm ảnh. Nhưng lần này chỉ có phần đầu cô gái: thân hình, các bậc thềm và bối cảnh đều không còn. Một cái đầu to đùng, ngoại cỡ, được khôi phục lại một cách tỉ mỉ. Những ký hiệu viết bằng bút chì vuông góc với mép bức ảnh, như một dạng sơ đồ chỉ dẫn.

Tóc rẽ ngôi sang trái. Kiểu tóc ngắn ngang vai, 14 inch.

Lông mày bóng thêm ba nấc nữa.

Ba hoặc bốn nốt tàn nhang dưới mỗi đuôi mắt.

Không trang điểm, lông mi.

Không trang điểm, hai bên má.

Không trang điểm, môi.

Áo khoác màu cát, khuy đồng.

Khăn quàng cổ màu xanh nhạt, bị sờn.

Không đội mũ, theo thói quen.

Giày gót thấp.

Người đàn ông đang bận rộn với đất sét hoặc ma tít sáng màu, trát nó lên hai gò má của cô, dọc theo đường viền hàm dưới, làm thay đổi đường nét gương mặt. Ông ta bớt chỗ này một tí, thêm chỗ kia một tí.

Tiếp theo ông ta lấy một miếng bông trang điểm lớn, trông như cái bánh ngọt rồi cẩn thận xoa chỗ này, nắn chỗ kia, khiến các chi tiết mờ dần đi, hòa vào làm một. Xong xuôi ông ta lùi lại, nhìn ngắm khuôn mặt trên bức ảnh; nhìn từ bức ảnh sang cô, rồi lại nhìn từ cô sang bức ảnh.

“Xoay sang bên này một chút.

Giờ xoay sang bên kia một chút.

Cúi xuống.

Giờ ngước mắt lên.”

Ông ta gật đầu. Hai người đã nhập thành một. Cô đang đối mặt với bản sao của chính mình. Ban đầu, nhiếp ảnh sao chép lại cuộc sống; giờ đây cuộc sống đã sao chép nhiếp ảnh.

Ông ta cẩn thận tháo ghim khăn quấn quanh đầu cô. Cả hai đều run lên trong thất vọng; năm tiếng đồng hồ làm việc rõ ràng chẳng nên cơm cháo gì. Mái tóc vẫn sẫm màu, gần như đen.

Ông ta lấy bộ tóc giả trên giá, tháo ra một thứ ban đầu không ai để ý. Một mẫu tóc được cắt ra từ mái tóc của ai đó. Có lẽ là được cắt ra từ mái tóc của một người đã nằm trong quan tài, chuẩn bị được chôn cất; một vật lưu niệm cuối cùng.

Ông ta cẩn thận điều chỉnh bộ tóc giả trên đầu đối tượng và hai bóng hình lại nhập thành một; hai người trở lại là một.

Cô đứng dậy và tháo chiếc khăn đang quấn quanh cổ. Ông ta lấy ra chiếc khăn quàng cổ màu xanh nhạt từ trong một cái hộp, và thận trọng hết mức có thể, choàng nó quanh cổ cô, lần này ông ta nhìn vào hình mẫu nhỏ hơn, bức ảnh chụp nhanh. Tiếp theo là chiếc áo khoác vạt chéo màu cát từ một cái hộp to hơn. Một lần nữa, ông ta lại tháo khỏi cái áo một mẫu vải nhỏ có rìa lởm chởm, có lẽ được lấy ra từ một chiếc áo khoác nào đó, vốn treo trong nhà vệ sinh đã nhiều năm, người mặc nó đã chết rồi.

Cô mặc áo vào.

Trong bức ảnh chụp nhanh, một trong những chiếc khuy đồng hơi lỏng, nghiêng xuống dưới trên đường chỉ. Trên người bản sao, một trong những chiếc khuy đồng hơi lỏng, nghiêng xuống dưới trên đường chỉ.

“Để bung ra,” ông ta cảnh báo cô. “Không bao giờ cài cúc. Luôn để bung ra. Ngay cả nếu gió có thốc vào bụng đi nữa.”

Rồi ông ta tiến ra cửa, gõ cửa như thể đang ở ngoài chứ không phải ở trong nhà.

Một chiếc chìa khóa tra vào từ bên ngoài, một bà già nhỏ thó được một người đàn ông đi sau đỡ vào trong phòng.

“Sẵn sàng chưa?” Người này hỏi.

“Sẵn sàng rồi,” vị chuyên gia trả lời. “Tôi đã làm tất cả những gì có thể. Không thể làm được gì hơn được nữa.”

Cô gái chậm rãi quay lại, đối mặt với họ.

Bà già bật lên một tiếng thét nghẹn ngào. Bà đưa hai tay lên ôm miệng.

“Dorothy!”

Bà co rúm người lại, tựa vào người đàn ông vừa đưa bà vào phòng, cố gắng giấu đi gương mặt mình.

“Đó là Dorothy của tôi…!” Bà nức nở tiếng được tiếng mất. “Ông đã làm gì…? Làm sao con bé tới được đây…?”

Người đàn ông đang dìu bà vỗ nhẹ vào đầu, vào vai bà trấn an.

“Đó là tất cả những gì chúng tôi muốn,” anh dịu dàng nói. “Tôi biết làm thế này là tàn nhẫn, nhưng không còn cách nào khác. Nếu cô ấy có thể lừa được bà, cô ấy cũng có thể lừa…”

Người này là Cameron.

Anh dìu bà về phía ai đó đang đợi ngoài cửa và họ từ từ dẫn bà đi, vẫn đang khóc thút thít, lẩm bẩm và cố gắng ngoái nhìn bóng ma của cô. Bóng ma đã chết từ lâu của cô.

Vị chuyên gia dọn dẹp các thứ, cởi áo blouse, sẵn sàng ra về.

Cameron bắt tay ông ta. “Ông làm tốt lắm.”

“Tôi chưa từng làm công việc của cảnh sát. Nhưng tôi đã làm công việc hóa trang này suốt hai mươi năm rồi, tôi nghĩ là cô ấy sẽ làm được thôi.”

Cameron hy vọng cô sẽ làm được; bởi vì vở kịch cô sắp diễn sẽ không thể làm lại. Hoặc cô phải làm thật hoàn hảo trong lần đầu tiên, hoặc là chết.

Cánh cửa khép lại, chỉ còn họ ở trong phòng, anh và cô diễn viên bất đắc dĩ. Một diễn viên và một khán giả.

Anh rút ra khẩu súng ngắn ổ xoay cỡ nòng ba mươi hai, đặt lên bàn trang điểm.

Cô cất súng vào túi xách, gắn vào hai cái kẹp đã chuẩn bị sẵn để có thể giữ chắc khi bắn. Cô chỉ cần thọc tay vào túi là có thể bắn, không cần phải rút súng ra.

“Cô sẵn sàng chưa, thực tập sinh X…?”

“Rồi, thưa thanh tra.”

“Đi làm nhiệm vụ thôi.”

Anh tắt đèn, nhưng họ vẫn đứng bên nhau một lúc trong bóng tối.

Anh kéo rèm cửa sổ lên, cho buông xuống dưới bệ cửa sổ.

Trên quảng trường phía đối diện, một tấm biển chiếu sáng, bên trên có viết dòng chữ, “Geety’s”, và dòng chữ bên dưới là “Hiệu dược phẩm”.

Giờ đây, tối nào cũng thế, ở nơi chàng cao bồi hiệu dược phẩm kinh khủng thường đứng, xuất hiện một hồn ma cô gái đang chờ đợi cuộc hẹn. Cô gái bị lãng quên của ai đó, đang đợi chờ một chàng trai không đến. Đôi mắt luôn trông ngóng về phía xa, ám ảnh, u buồn, chăm chú, căng thẳng và van lơn ai đó không bao giờ đến. Cô gái đứng trong hốc tường, nơi bày bán các loại nước thơm dùng cho nhà vệ sinh, kiên nhẫn, cô độc. Đôi mắt chẳng bao giờ nhìn vào mắt ai, chỉ chờ mong một cặp mắt duy nhất mà chưa thấy.

Đám đông cứ đi qua và sẽ đi qua như muôn đời. Cười nói, vui vẻ, hớn hở vì những chuyện tầm phào. Dòng người dưới ánh đèn đứng lố nhố dưới mái rạp hát, rồi lần lượt tản ra một cách nhịp nhàng, tạo thành những gợn sóng lăn tăn. Rồi cũng chính hàng người ấy lại bu lại bên ngoài nhà hát, rồi cũng lại tan đi ngay lúc đó. Những gợn sóng đông cứng rồi dừng lại, những ánh đèn tắt phụt, không còn thời gian để xem sô diễn hoàn chỉnh cuối cùng. Một người đàn ông bước ra vác theo cái thang, ông ta trèo lên cao, và thay đổi tên diễn viên từ “Cary Grant” thành “Bette Davis”, rồi từ “Bette Davis” thành “Cary Grant”. Nhưng sô diễn ở bên ngoài vẫn diễn ra bất tận. Và tấm vé bạn phải mua chính là hơi thở của bạn.

Họ nhìn cô, nhiều hơn là nhìn ông ta, vì đó là một cô gái và những cô gái thì hút mắt hơn nhiều. Họ nhìn cô với đôi mắt ẩn chứa rất nhiều ý nghĩa và dự định, tùy theo tâm trạng, tuổi tác và tình trạng hôn nhân của mình. Những cô gái đi cùng bạn trai nhìn cô thầm so sánh và tự hỏi không biết mình có đẹp được như vậy hay không, và sự khác biệt được đo bằng thời gian ánh mắt anh bạn trai nhìn cô ta. Những cô gái đi một mình nhìn cô với ánh mắt ngờ vực ghen tị và tự hỏi phải chăng đó là lý do khiến họ chẳng may mắn chút nào tối nay. Những chàng trai đi cùng bạn gái nhìn cô và ước gì mình đã không có người yêu sớm thế. Nhưng có một lần, chỉ một lần duy nhất, có một chàng trai đi qua, tay siết chặt bàn tay người yêu và nghĩ, “Mình thấy hài lòng rồi; mình sẽ không thay đổi.” (Anh ta sẽ là một người chồng tốt.) Mấy bà già trong đám đông thì hỉ mũi xem thường và nghĩ, vào thời của bà, con gái phải ở nhà chờ người tình đến đón; chứ không phải vác xác ra đường chờ gặp giai thế này. Thế mà con ranh này cứ đứng trơ ra đó; thật chẳng biết ngượng là gì! Mấy ông già thì chỉ ước gì mình có thể trẻ lại.

Nhưng các thanh niên không đi cùng bạn gái đều dừng lại, cố gắng làm gì đó với tình hình này.

Ánh mắt biến thành nụ cười, nụ cười biến thành bước chân chậm lại. Bước chân chậm lại biến thành dừng hẳn lại.

Cô cụp mắt xuống.

Nó đang nhìn lên từ dưới nắp túi của cô. Và tựa vào lớp lót, nơi mấy hộp trang điểm đều có gắn gương, hộp trang điểm của cô lại gắn bức họa gương mặt đàn ông; do một họa sĩ có tay nghề vẽ, theo kiểu kết hợp, từ trí tưởng tượng.

Từng đường nét nhỏ đều được đánh đổi bằng mạng sống hay trái tim đau khổ của ai đó.

“Anh ta có đôi mắt rất đẹp, đó là tất cả những gì tôi có thể nhớ được; đôi mắt màu hạt dẻ, không bị lác; đôi mắt to và thậm chí chân thành nữa,” Rusty, người bạn thân của Sharon từng đi chơi với anh ta vào một đêm nọ nói.

“Anh ta có một cái miệng mỏng, đáng thương; có gì đó cay đắng trên bờ môi ấy; nó lúc nào cũng mím chặt,” Bill Morrissey, người vào một tối nọ đã từng tặng cho bờ môi ấy một quả đấm nói.

“Mũi anh ta không rộng lắm; nó hơi hếch lên một chút; anh ta từng bị cảm lạnh và phải hỉ mũi rất nhiều, nên tôi mới để ý,” bà chủ nhà của Jack Munson nói.

Cô cụp mắt xuống, như thể làm dáng, rồi lại ngước mắt lên. Rồi lại cụp mắt xuống.

Có thể đó chỉ là thuật tán tỉnh dễ thương. Nhưng những kẻ tán tỉnh không bao giờ có cơ hội tìm hiểu xem có thật là thế hay không.

Ai đó trong đám đông sau lưng va vào anh ta, dùng hai vai xô đẩy anh ta. “Đi nào anh bạn ơi,” một giọng nói phàn nàn bên tai. “Anh đang cản trở giao thông đấy.” Thế rồi họ tản ra, có lẽ đã liếc thấy chiếc phù hiệu cảnh sát sáng lấp lánh. Thế là đủ; anh chàng rề rà cuối cùng cũng bỏ đi.

Bàn tay cô phác một cử chỉ rất nhẹ; nới lỏng khăn quàng cổ ra một chút. Thả lỏng nó ra một chút. Như thế câu trả lời sẽ là: Không. Nếu cô làm ngược lại cũng với cử chỉ đó, siết chặt khăn quàng cổ, câu trả lời sẽ là: Đồng ý. Cô mà làm thế thì hẳn sẽ có cả nghìn người đàn ông đổ xô đến, sẵn sàng rút súng ra chiến đấu một mất một còn, thậm chí có thể sẽ có người phải bỏ mạng. Một hành động nhỏ có thể gây ra một hậu quả khủng khiếp.

Trời càng lúc càng tối, đèn đóm dần được tắt bớt, đám đông cũng tản đi; lớp son bóng trên vỉa hè đã xỉn từ màu vàng thành màu chì. Thân hình cô mờ dần thành một cái bóng ảm đạm trong đêm.

Xa phía bên kia quảng trường, một ngọn lửa nhỏ lóe lên trong phút chốc rồi vụt tắt. Chỉ là một kẻ lang thang thất nghiệp chậm chạp bật diêm châm thuốc. Tuy nhiên, như thể đó là tín hiệu giải tán, một hồn ma người tình của ai đó vội quay lưng lủi vào bóng tối, như chính người đó đã từng làm như thế cách đây rất lâu.

Đôi chân cô vẫn đứng nguyên ở đó, bất động, nhỏ nhắn, dáng nghiêng xinh xinh. Cô đứng như mọc rễ trên vỉa hè dưới ánh đèn vàng. Trước mặt cô, vô số đôi chân khác đang chậm chạp lê bước, hoặc nhanh nhẹn tiến về phía trước. Dòng người bất tận, miên man không dứt, chỉ thấy chân người này sau chân người kia. Chẳng ai biết ai, lạnh lùng, vô cảm, đôi chân của những kẻ xa lạ. Chúng cho bạn biết rất ít, nhưng cũng rất nhiều.

Những đôi chân mệt mỏi, chán nản, tuyệt vọng; những đôi chân sôi nổi, vui vẻ dấn bước như có cánh. Những đôi chân háo hức, vội vã đến điểm hẹn. Những đôi chân ngập ngừng, chẳng buồn bước đi. Những đôi chân to bè của đàn ông. Những đôi chân uốn cong đau đớn, đặt chân xuống đất phải nhẹ nhàng. Những đôi chân của thành phố, nhộn nhịp và tất bật. Một chuỗi những đôi chân bịt kín vỉa hè, không chừa một chỗ trống.

Bỗng một mẩu giấy nhàu nát rơi xuống, một bàn tay kín đáo nào đó đã quăng mẩu giấy mà chẳng ai nhận ra. Mẩu giấy không bị quăng vu vơ, mà rất có ý đồ, nó rơi ngay gần đôi chân bất động của cô, cách có một quãng. Như thể kẻ ném mẩu giấy đã nhắm vào chỗ này.

Một thứ ai đó đã ném đi. Phải không nhỉ? Tại sao nó lại rơi ngay chỗ cô đứng? (Trừ phi họ ném mà không thèm nhìn và nó chỉ tình cờ đáp xuống đây.) Còn bao nhiêu chỗ mà sao họ không ném, cả trước khi đến chỗ cô đứng và sau khi đi ngang qua cô, nơi chẳng có một ai?

Mẩu giấy nằm đó một lúc lâu, như một quả bóng giấy nhàu nát, không lớn hơn quả hồ đào bao nhiêu.

Một chân của cô khẽ cử động, khẽ chạm vào mẩu giấy thăm dò. Rồi chân còn lại cử động, bước đến chỗ mẩu giấy. Toàn bộ khoảng cách chỉ cỡ sáu inch. Chẳng ai thấy cô làm thế. Thêm mấy phút lưỡng lự nữa.

Có điều gì đó ở mẩu giấy này… Tại sao nó rơi ngay chỗ cô đứng?

Bất chợt cô đưa tay ra, lấy mẩu giấy về, và nó biến mất.

Cô mở nó ra xem phía sau nắp túi xách tay. Những dòng chữ viết bằng bút chì gạch xóa. Mép giấy nhàu nát, như thể ai đó trải tờ giấy lên tường gạch mà viết. Một thông điệp từ cõi chết dành cho kẻ đã chết.

Dorothy,

Anh đã thấy em đứng đó từ cách mấy dãy phố. Đêm qua anh cũng thấy, cả đêm trước nữa. Anh đã theo dõi em suốt ba đêm rồi. Anh ghét phải thấy em đứng đó, nhưng anh đang gặp rắc rối. Có điều gì đó mách bảo rằng anh không nên đến gặp em ở đó. Anh không biết tại sao. Anh không thể bước đến nói chuyện với em, có quá nhiều ánh đèn, quá đông người. Chúng đang bám theo anh. Anh đành phải rảo bước qua thật nhanh và ném lại mẩu giấy. Hy vọng rằng em sẽ nhặt nó lên. Nếu em làm thế hãy chậm rãi rời khỏi chỗ đó. Hãy đến một nơi thật tối, xung quanh không có người. Đó là cách duy nhất để anh có thể đến gặp em. Nếu anh thấy bất kỳ ai ở gần em, dù là ai đi chăng nữa, anh cũng sẽ không thể đến với em.

Johnny.

Cô hơi choáng váng, cho dù bạn không thể thấy được trừ khi bạn theo dõi thật kĩ. Cô đưa một bàn tay ra sau lưng, chống vào mặt tiền kính của hiệu dược phẩm để giữ mình đứng thẳng. Bạn cũng không thể thấy được. Thái độ của cô là thái độ của một người đang muốn thu mình lại, lảng tránh điều gì đó.

Rồi cô xốc lại tinh thần, buông tay khỏi mặt tiền kính phía sau, đứng thẳng người lên. Cô đưa tay lên cổ, thắt lại khăn quàng cho chặt hơn, như thể thấm lạnh. Và không rõ đó có phải đó là ám hiệu được dặn trước hay không, nhưng thực sự đó là điều mà cô cảm thấy lúc này. Chặt hơn, chặt hơn nữa cho đến khi cô thít chặt khăn quàng dưới cằm. Cánh tay cô buông thõng như thể một vật nặng, đó là sự giúp đỡ duy nhất cô có thể hy vọng mình có được.

Sau đó cô quay lưng và bắt đầu chậm rãi bước đi. Rất chậm rãi, như chiếc lá trôi dạt; không ngoảnh nhìn xung quanh và nhất là không hề ngoảnh lại nhìn sau lưng.

Trong thoáng chốc, cả đám đông vẫn ở bên cô, thậm chí họ phải chen lấn với cô để đi qua. Có lần một người đàn ông huých vào khuỷu tay cô, gửi lời xin lỗi không lời bằng cách búng nhẹ vành mũ. Cô không hề để ý sự tiếp xúc ngắn ngủi đó, mà chỉ siết chặt khăn quàng cổ và đi tiếp.

Thế rồi đám đông bắt đầu mỏng dần, tản mát, cuối cùng chỉ còn lại một hai người. Khi cô rẽ khỏi quảng trường, đi trên con đường thảnh thơi của mình dọc theo một trong các con phố lớn là đường nhánh của quảng trường, những ánh đèn cũng bắt đầu lùi lại phía sau, mờ dần đi. Những khoảng trống bắt đầu xuất hiện trên các bức tường mặt tiền tòa nhà dọc hai bên đường. Những khoảng trống đen ngòm ẩn chứa nguy hiểm khi đi qua.

Những ngọn đèn đường đã tắt, bản thân các con phố cũng đã chấm dứt, trở thành những con đường thôn quê không có vỉa hè. Và rồi những ngôi nhà cũng dần biến mất, chỉ còn lại một khoảng không gian rộng mênh mông.

Thế nhưng cô vẫn bước tiếp, đợi chờ ai đó bắt kịp. Cô cứng người lại, chờ một tiếng bước chân bất chợt vang lên sau lưng mình, chờ một bàn tay đột ngột đặt lên vai mình, những điều chẳng bao giờ đến. Suốt thời gian đó, trong sự câm lặng chết chóc, cõi lòng cô như muốn gào thét.

Ngày càng nhiều bóng tối, ngày càng nhiều cây cối. Ngày càng nhiều đêm đen.

Cô vẫn dấn bước về phía trước. Cô sẽ không ngoảnh đầu lại. Có lẽ cô sợ những gì mình sẽ thấy nếu quay lại.

Mặt đường bắt đầu dốc lên, và cô run rẩy nhận ra rằng mình đang đi trên con đường dẫn thẳng đến nghĩa trang.

Bên phải cô là một cánh đồng cỏ. Cô dừng lại, quay đầu sang và bước nhanh về phía đó. Cánh đồng như được dát bạc dưới ánh trăng. Bạn có thể thấy tất cả xung quanh mình, mọi thứ đều lộ thiên. Như thể bạn đang ở giữa một mặt hồ cỏ rộng lớn, chiều cao của bạn là thứ duy nhất cản trở bạn nhìn khắp mặt hồ.

Cô càng tiến lên thì cỏ càng cao, khiến cô phải rẽ cỏ ra tìm đường, cỏ cao đến bắp chân, rồi cuối cùng chúng bò lên gần tới đầu gối. Cô vẫn không quay nhìn đằng sau. Cô sẽ không làm thế. Có thể lúc này cô không thể làm thế nữa. Nỗi sợ hãi đã khiến cô tê liệt.

Lúc này cô gần như đã đứng giữa cánh đồng. Cô dừng chân. Cô đứng đó ngay giữa đồng cỏ, như một cột mốc.

Rồi, cô nhẹ nhàng quay đầu, nhìn lại con đường mình vừa đi.

Có cái gì đó đen đen đang tiến về phía cô, bước qua khoảng rộng. Bé nhỏ và đen ngòm. Nó chui ra từ trong bóng tối, nó đang vùng vẫy cố tìm đường thoát. Tách biệt, riêng rẽ, đang quả quyết tiến về phía cô. Lội qua đồng cỏ dát bạc dưới ánh trăng, như cô vừa làm.

Khao khát được bỏ chạy thoát thân dâng trào trong cô khiến cô run bần bật khi cố gắng để kiềm chế nó.

“Lạy Chúa tôi!” Giọng cô run run.

Không gì có thể giúp cô thoát khỏi đây nữa.

Liệu hắn có biết cô chỉ là một bản sao, một con bù nhìn của tình yêu mà hắn đã mất? Phải chăng hắn đã đoán được, nên mới không muốn tiếp cận cô ba đêm trước đó? Phải chăng kẻ bị săn đã biến thành thợ săn? Điểm phục kích là ở trên quảng trường kia, không phải ở ngoài này. Hắn đã dụ cô ra khỏi nơi ấy, mang cô đi ngay trước mũi họ và giờ bắt cô phải đợi ở nơi không còn cạm bẫy. Ở nơi hắn mới là kẻ đặt bẫy, không phải họ.

Cô đã làm sai một chuyện, cô đã phạm phải một sai lầm chiến thuật, nhưng nó là gì thì cô không biết, không thể nói được. Cô chẳng thể làm khác những gì cô đã làm, mà không đem tất cả những chuẩn bị thận trọng, không thể làm lại của họ suốt bao tuần bao tháng đổ xuống sông xuống bể. Hoặc có thể cô đã chẳng làm gì sai cả; mà có thể chỉ là bản năng của hắn đã hoàn toàn đúng, khiến hắn không thể bị mắc bẫy. Bản năng, trong một bộ não loạn trí có thể trở nên cực kỳ chuẩn xác, bởi nó không phải cạnh tranh với lý luận và logic.

Cái bóng màu đen đang tiến đến càng lúc càng trở nên lớn hơn. Giờ nó đã có đầu, đôi vai, hai cánh tay vung theo mỗi bước đi. Ánh trăng đã tìm thấy nơi mà đáng lẽ phải có một gương mặt, và ban cho nó một gương mặt. Nhỏ thôi, bởi khoảng cách cũng là khá xa. Ánh trăng còn ban thêm cho nó một cặp mắt bé nhỏ, một cái mũi bé nhỏ, một cái miệng bé nhỏ.

Một người đàn ông.

Không, là tử thần đang ngẩng cao đầu bước đi như một con người. Tử thần mà cả Sharon lẫn Madeline Drew đều đã nhầm là con người.

Chẳng khác gì nhìn vào một nỗi kinh hoàng thu nhỏ; nó còn khủng khiếp hơn nhiều, bởi nó không mang kích cỡ của con người. Ánh trăng thêm vào vài chi tiết mà cô không hiểu, ánh trăng đã tạo ra một hình hài hoàn chỉnh, tạo ra cái bóng nghiêng nhỏ của vành mũ, tạo cho hắn một chữ V nhợt nhạt trên mặt trước áo sơ mi.

Giò hắn chỉ còn cách cô có vài thước. Hắn đã đạt được kích thước đầy đủ, gần bằng cô rồi. Giờ họ đã có thể nghe được tiếng nói của nhau. Hắn không nói, mà chỉ tiếp tục bước đến gần hơn, vất vả bước qua đám cỏ cao.

Cô cũng không nói gì. Có lẽ bởi chỉ cần lên tiếng cũng tức là tự phản bội, tự hủy diệt bản thân. Cái ảo tưởng này còn nguyên vẹn không? Hay nó đã tan vỡ rồi? Hay chỉ cần nghe thấy giọng cô, giọng nói sai lầm, thì ảo ảnh ấy sẽ tan vỡ?

Giò cô đã có thể thấy được biểu cảm trên mặt hắn. Một chút vui sướng và một chút đau thương, cả hai cùng hòa làm một. Nhưng chẳng hề có vẻ gì đe dọa hay bất thường. Và đó mới chính là nỗi kinh hoàng đáng sợ nhất; vẻ giả tạo ấy vẫn không hề suy chuyển sau bao nhiêu chuyện, vẫn còn nguyên cho đến tận bây giờ, vào tận lúc này. Bạn phải suy đoán, bạn không thể biết được. Trông nó có vẻ trẻ hơn, ngây thơ hơn, so với khuôn mặt mà đáng ra hắn phải mang, đó là dấu hiệu duy nhất.

Rất khó để có thể nhìn thẳng vào đôi mắt hắn. Cô tự ép mình lảng tránh chúng.

“Dorothy,” hắn kẽ nói.

“Johnny,” cô thì thầm.

Có cái gì đó tan vỡ trong cổ họng hắn. Nghe như thể thẳm sâu đâu đó trong hắn đang bật khóc. Nó không thể hiện trên nét mặt, mà là thẳm sâu bên trong. “Cô gái của một anh chàng… luôn đợi chờ anh ấy. Và cô gái của tôi… đợi chờ tôi.”

Đôi tay hắn thèm khát muốn được ôm lấy cô, khiến cô cứng người lại. Máu của cô dường như đã đông cứng.

Giọng nói của hắn lúc này kề sát bên tai cô, ấm áp, khẽ khàng và vui vẻ. Chẳng có gì khác thường… chỉ là giọng nói của một thanh niên.

“Tôi đã nhận được nhiều đến thế này. Cô gái của tôi… cô ấy đợi chờ tôi.”

Hắn cứ không ngừng nhắc đi nhắc lại, khẽ hơn và khẽ hơn, chậm hơn và chậm hơn.

“Cô ấy đợi chờ tôi.

Cô ấy đợi… chờ tôi.

Cô ấy… đợi.”

Bỗng đầu hắn gục xuống vai cô, như thể đã cực kỳ mệt mỏi, không thể giữ thẳng được nữa.

“Cô ấy đợi chờ tôi,” hắn thở dài. “Cảm ơn Chúa! Cô ấy đợi chờ tôi.”

Qua vai hắn, trong nỗi kinh hoàng, cô có thể thấy chỗ này chỗ kia những con rắn vô hình phun phì phì trên cánh đồng, đang tiến đến chỗ họ xuyên qua đám cỏ. Cô chỉ trông thấy những gợn sóng lăn tăn, không thấy được cái gì đã sai khiến chúng. Chúng dừng lại đột ngột, rồi khi đủ liều lĩnh chúng lại trườn đi. Dừng lại, rồi trườn tiếp.

Chúng tiến đến chỗ họ, giống như những nan hoa của một bánh xe hướng về phía trục trung tâm.

Hắn chỉ đứng đó, câm lặng, bất động, đôi tay ôm lấy cô, đầu gục xuống. Thanh thản, yên bình.

Một ý nghĩ lạ lùng lướt qua tâm trí cảnh sát tập sự của cô. “Điều này thật tàn nhẫn biết bao. Tại sao lại phải tàn nhẫn đến thế? Tại sao lại không thể dùng cách khác?”

Cô cảm thấy trái tim hắn đang đập trên ngực mình. Như một con chim hoang dã đang đập cánh, chỉ tựa vào vai cô nghỉ ngơi chốc lát và sẽ cất cánh bay đi bất kỳ lúc nào, ngay khi có dấu hiệu báo nguy đầu tiên.

Đôi môi hắn bắt đầu cử động, cố gắng lần tìm đôi môi cô.

Mặt cỏ đâu đó khẽ xào xạc, như thể được vuốt ve bởi những ngón tay của gió, rồi chúng lại bỏ đi nơi khác. Cái gì đó kêu lạo xạo như thể một tấm vải sợi mỏng được trải ra trên đất. Rồi lại có cái gì đó kêu rắc rất mạnh. Có lẽ là một thanh củi. Sau đó chỉ còn im lặng. Toàn bộ đồng cỏ im lặng. Quá nhiều im lặng. Không hề có bất cứ âm thanh tự nhiên nào.

Bản năng.

Vòng tay hắn buông lơi, trượt xuống hai bên sườn, dừng lại ở eo lưng.

Bất thình lình, hắn quay ngoắt lại nhanh như cắt, chạy theo hình xoắn ốc. Cô chạy xuống, vào sâu hơn trong đám cỏ. Hắn phóng đi theo hướng khác, đầu cúi thấp, chạy rất nhanh, một thứ đen tối đang chạy lối này lối kia. Một con thỏ to bằng người thật.

Nhũng bóng người từ khắp nơi nhảy đến, dù mới phút trước còn chẳng thấy ai. Trông họ như những quả nho khô đen sì bất ngờ trồi lên từ trong lớp vỏ trắng của chiếc bánh pudding.

Bầy đom đóm bắt đầu nhẹ nhàng cất cánh bay khắp đồng cỏ, trong một đội hình rối loạn, không thống nhất; hoặc cũng có thể là chẳng có đội hình nào hết. Dường như mỗi con bay theo một hướng khác nhau, bay tới bay lui. Bất ngờ chúng tụ lại, làm vang lên những tiếng thình thịch.

Con thỏ dừng lại, đột nhiên biến mất khỏi tầm nhìn. Nó chạy vào một nơi tựa như cái hố nằm trên mặt cỏ. Một chỗ trũng trên mặt đất.

Bầy đom đóm ầm ĩ dừng lại, những làn khói tan đi, như thể chúng đã tự thiêu.

Giờ đây chỉ còn lại sự im lặng của những con người đang cúi xuống, bò đến gần cái hố ấy, hết sức thận trọng, hết sức khéo léo.

Bỗng một tiếng thét rền rĩ vang lên. “Dorothy!”

Nhóm người tiếp tục vây xung quanh, vây xung quanh càng lúc càng gần hơn.

“Dorothy!” Tiếng thét lại vang lên, yếu ớt, trong sự cô đơn không thể chịu nổi, hướng thẳng tới những vì sao trên bầu trời cao. Một tiếng thét của tình yêu, tiếng thét của cái chết.

Họ tìm thấy hắn nằm cô độc trong đám cỏ, mặt hắn xoay lại nhìn lên họ trong vô vọng. Như con thỏ hay làm với đám thợ săn.

Đôi mắt hắn như hai vầng trăng lưỡi liềm đang mờ dần, gắng hết sức vươn đến bầu trời đầy sao trên kia, như thể đang cố gắng tạo ra, hình dung ra một gương mặt vô hình nào đó mà không ai có thể trông thấy. Tình yêu nào có khác gì nỗ lực theo đuổi những ảo ảnh không thể với tới?

Hắn chết với tên cô vẫn đọng trên môi.

“Dorothy, nhanh lên nào,” hắn thì thầm. “Chúng ta đã lãng phí quá nhiều thời gian rồi… chẳng còn nhiều nữa đâu…”

Nhóm người đứng xung quanh hắn thành vòng tròn, nhìn xuống.

“Hắn chết rồi,” ai đó khẽ nói.

Cameron gật đầu. Anh giơ tay sờ lên vành mũ một lúc. Anh không bỏ mũ ra, đó chỉ là một hành động mặc niệm nhỏ.

“Có lẽ… giờ họ đã được ở bên nhau. Cuối cùng họ cũng lại hẹn hò.”

HẾT