← Quay lại trang sách

XUNG ĐỘNG - 1 -

Sự kiện mà sau này người ta đặt cho nó cái tên là Xung Động bắt đầu vào lúc ba giờ ba phút, giờ chuẩn miền đông, chiều ngày mùng Một tháng Mười. Tất nhiên đó không phải là một cái tên chuẩn xác, nhưng chỉ trong vòng mười tiếng đồng hồ kể từ khi sự kiện ấy diễn ra, phần lớn những nhà khoa học có thể điều đó đều đã hoặc bị chết hoặc bị mất trí. Dù sao thì cái tên cũng chẳng có gì là quan trọng. Điều quan trọng là hậu quả của nó.

Vào lúc ba giờ chiều hôm ấy, một chàng trai chẳng có gì đặc biệt, và chẳng có ý nghĩa gì đối với lịch sử, đang đi – đúng hơn là vừa đi vừa nhảy chân sáo – theo hướng đông dọc theo con phố Boylston ở thành phố Boston. Tên anh là Clayton Riddell. Song hành cùng với những bước chân nhún nhảy là một vẻ mãn nguyện trên khuôn mặt anh. Những chiếc tay cầm của chiếc cặp họa sỹ, loại có thể đóng và khóa lại để làm thành một chiếc vali du lịch, đung đưa trên tay trái anh. Xoắn quanh những ngón tay trên bàn tay phải của anh là chiếc dây xách của một chiếc túi nhựa màu nâu có dòng chữ Kho báu nhỏ in trên đó cho những ai tình cờ muốn đọc.

Bên trong chiếc túi, đung đưa theo nhịp chân, là một đồ vật nhỏ. Một món quà tặng, hẳn bạn sẽ đoán thế, và bạn đã đoán đúng. Bạn có thể đoán tiếp rằng anh chàng Clayton Riddell này đang muốn kỷ niệm một chiến thắng nho nhỏ (có lẽ cũng không đến mức quá nhỏ) bằng một kho báu nhỏ, và một lần nữa bạn lại đoán đúng. Món đồ trong chiếc túi ấy là một chiếc chặn giấy đắt tiền bằng thủy tinh. Anh đã mua nó trên đường từ Khách sạn Quảng trường Copley tới Quán trọ Đại lộ Atlantic khiêm tốn nơi anh đang ở, và anh kinh sợ khi nhìn thấy cái giá 90 đôla dán dưới đáy chiếc chặn giấy, đồng thời không hiểu sao anh còn cảm thấy kinh sợ hơn khi nhận ra rằng mình có đủ tiền để mua nó.

Anh cần đến lòng dũng cảm thực sự để đưa thẻ tín dụng của mình cho người bán hàng. Anh không tin rằng mình sẽ mua chiếc chặn giấy ấy cho chính mình; chắc hẳn anh sẽ lầm bầm một câu gì đó về việc mình đã đổi ý và chuồn nhanh ra khỏi cửa hàng. Nhưng đây là anh mua cho Sharon. Sharon thích những món đồ như vậy, và cô ấy vẫn còn thích anh – Em sẽ luôn ủng hộ anh, cưng ạ , cô ấy đã nói như vậy vào trước hôm anh lên đường đi Boston. Với tất cả những g mà họ đã ném vào nhau trong suốt một năm qua, câu nói ấy của nàng khiến anh cảm động. Bây giờ anh muốn làm cho nàng cảm động, nếu điều đó vẫn còn có thể xảy ra. Chiếc chặn giấy là một món đồ vật nhỏ (một kho báu nhỏ), nhưng anh tin chắc rằng nàng sẽ thích khối khói màu xám xanh tinh tế được nhốt giữa khối thủy tinh, giống như một khối sương mù bỏ túi.