- 9 -
“Đó là Franklin,” người nhân viên tiếp tân nói khi đi vòng qua chỗ ông già mặc đồng phục đang nằm úp mặt trên thảm.
Gác cửa gì mà già thế , vừa nãy Tom đã nói như vậy khi ghé nhìn qua panen kính, và Clay nghĩ ông ta nói đúng. Đó là một ông già nhỏ con, tóc bạc trắng. Thật bất hạnh cho ông ta, cái đầu mà trên đó tóc có thể vẫn còn tiếp tục mọc (tóc và móng tay còn mọc đến hết đời, anh đã đọc thấy điều này ở đâu đó) bị gập lại, trông giống như đầu người bị treo cổ. “Ông ấy đã làm ở khách sạn này được ba mươi lăm năm, và tôi nghĩ ông ấy nói điều đó với mọi người khách mà ông ấy làm thủ tục cho nhận phòng. Phần đa là hai lần.
Cái giọng ngàn ngạt ấy gại vào những dây thần kinh đang căng cứng của Clay. Anh cảm thấy như mình đang phải nghe những tiếng đánh rắm hay những tiếng kèn do một đứa trẻ bị hen suyễn thổi.
“Một người đàn ông bước ra khỏi thang máy,” người nhân viên tiếp tân nói, trong lúc bước qua chiếc cửa nách để trở lại chỗ ngồi của ông ta sau bàn tiếp tân. Rõ ràng đó là chỗ duy nhất mà ông ta cảm thấy an toàn. Ngọn đèn trên trần chiếu sáng khuôn mặt ông ta, và Clay nhận thấy khuôn mặt ấy tái nhợt. “Một người điên. Franklin thật không may khi đứng ngay trước cửa...”
“Ít nhất thì ông cũng nên nhấc bức tranh khốn kiếp kia ra khỏi mông ông ta chứ,” Clay nói. Anh cúi xuống, nhặt bức tranh lên và dựng sang một bên. Ðồng thời, anh nhấc chân ông già gác cửa khỏi chiếc ghế bành. Nó rơi xuống đất với một âm thanh mà Clay biết rất rõ. Anh đã mô tả âm thanh ấy trong rất nhiều những cuốn truyện tranh khôi hài bằng cụm từ NỆN GÓT.
“Người đàn ông bước ra từ thang máy chỉ đấm ông ta đúng một phát,” người nhân viên tiếp tân nói. “Ông già Franklin tội nghiệp bị văng vào tường. Tôi nghĩ là bị gẫy cổ. Bức tranh rơi xuống vì bị ông ấy va vào.”
Có vẻ như người nhân viên tiếp tân nghĩ rằng như thế là đủ để chứng minh mọi chuyện.
“Thế còn người đã đấm ông ấy thì sao?” Tom hỏi. “Người điên ấy? Anh ta đi đâu?”
“Ra ngoài,” người nhân viên tiếp tân nói. “Ðó là lúc tôi nghĩ rằng tốt nhất là khoá cửa lại. Sau khi anh ta đã ra ngoài.” Ông ta nhìn Clay và Tom bằng một cái nhìn vừa có vẻ sợ hãi vừa có vẻ láu cá mà Clay cảm thấy rất khó chịu. “Chuyện gì đã xảy ra ở ngoài kia? Có tồi tệ lắm không?”
“Tôi nghĩ ông đã biết rất rõ,” Clay nói. “Ðó không phải là lý do khiến ông khoá cửa lại à?”
“Ừ, nhưng...”
"Họ đang nói gì trên tivi?” Tom hỏi.
“hẳng có gì. Dây cáp đã bị đứt..." Ông ta nhìn đồng hồ. “Tính đến bây giờ là gần nửa giờ rồi.”
“Thế còn rađiô thì sao?”
Người nhân viên tiếp tân ném cho anh một cái nhìn như muốn nói ông đang đùa đấy à. Clay bắt đầu nghĩ rằng lão già này có thể viết một cuốn sách với tựa đề là LÀM THẾ NÀO ĐẾ BỊ GHÉT NGAY TỬ CÁI NHÌN ÐẦU TIÊN. “Rađiô ở chỗ này á? Trong một khách sạn ở giữa trung tâm á? Anh thật là biết nói đùa.”
Từ bên ngoài vọng vào một tiếng kêu thất thanh. Cô bé mặc chiếc váy dài màu trắng bị vấy máu xuất hiện ở cửa và bắt đầu lấy tay đập thình thình lên đó, vừa đập vừa nhìn qua vai. Clay lao nhanh về phía cửa.
“Ông ta đã khoá lại rồi, anh không nhớ à?” Tom nói to.
Clay đứng khựng lại. Anh quay về phía người nhân viên tiếp tân. “Mở cửa ra!”
“Không,” người nhân viên tiếp tân nói, và vòng tay ôm chặt lấy bộ ngực lép của mình để thể hiện mức độ cương quyết của ông ta. Bên ngoài, cô bé vẫn tiếp tục nhìn qua vai và đập mạnh hơn lên cánh cửa. Khuôn mặt dính máu của cô bé trông đờ dại vì sợ hãi.
Clay rút con dao đồ tể ra khỏi thắt lưng mình. Anh gần như đã quên nó và gần như ngạc nhiên khi nó thình lình xuất hiện trong đầu anh. “Mở ra ngay, đồ chó chết,” anh nói với người nhân viên tiếp tân, “nếu không tôi sẽ cắt họng ông.”