- 17 -
Clay có lý do để muốn quay trở lại Quán trọ Ðại lộ Atlantic trước khi họ lên đường. Thứ nhất là lấy lại chiếc cặp mà anh để quên trong sảnh. Thứ hai là để tìm xem có thứ gì có thể dùng làm một chiếc bao tạm cho con dao của Alice không. Một lý do nữa là để ông Ricardi có thêm một cơ hội đi cùng với họ. Clay ngạc nhiên khi nhận ra rằng đối với anh, lý do thứ ba này thậm chí còn quan trọng hơn hai lý do đầu. Anh đã bắt đầu có cảm tình một cách miễn cưỡng đối với người nhân viên tiếp tân hói đầu ấy.
Khi anh thú nhận điều này với Tom, ông ta làm anh ngạc nhiên thêm bằng cách gật đầu tán thành. “Giống hệt cảm nghĩ của tôi về bánh pizza,” ông ta nói. “Tôi vẫn tự nói với mình rằng đó là một món bánh đáng tởm lợm, ai lại cho pho mát, cà chua và cá chết đi cùng với nhau, nhưng đôi khi tôi lại không cưỡng được mình và vẫn ăn vài chiếc.”
Một đám mây tro và bồ hóng đang bốc lên giữa con phố. Dường như không có hơi nóng trong không khí, nhưng Clay có thể nghe thấy tiếng lửa réo ở phía nam và phía đông. Mùi khét cũng đã trở nên nồng nặc hơn. Họ nghe thấy tiếng la hét, nhưng là ở phía cuối công viên Common, nơi con phố Boylston được mở rộng.
Khi họ đi sang tới cửa Quán trọ Ðại lộ Atlantic, Tom giúp Clay đẩy một chiếc ghế Nữ hoàng Anne ra khỏi những panen bằng kính đã bị vỡ trên cánh cửa. Căn sảnh đã tối đen, và chiếc bàn tiếp tân cùng chiếc ghế xô pha chỉ còn là những hình bóng mờ mờ; nếu Clay chưa bước chân vào khách sạn đó, chắc hẳn không thể biết những hình bóng mà anh đang nhìn thấy kia là cái gì. Một bóng đèn dự phòng đang hắt ra những tia sáng vàng vọt, hộp pin đèn kêu vo vo như một con mòng.
“Ông Ricardi?” Tom gọi. “Ông Ricardi, chúng tôi quay lại để xem ông đã đổi ý chưa.”
Không có tiếng trả lời. Ít giây sau, Alice bắt đầu thận trọng đập tay lên cánh cửa, cố tránh những miếng kính vỡ nhọn hoắt còn bám trên đó.
“Ông Ricardi!” Tom lại gọi một lần nữa, và khi vẫn không có tiếng trả lời, ông ta quay sang Clay. “Anh sẽ vào đó chứ?”
“Vâng. Ðể lấy chiếc cặp của tôi. Trong đó có những bức tranh mà tôi đã mất nhiều công để vẽ.”
“Anh không có các bản sao dự phòng ả?"
“Ðó là những bản gốc,” Clay nói, như thể đấy là lý do có thể giải thích mọi chuyện. Ðối với anh, lý do ấy là khá đủ. Bên cạnh đó, còn có ông Ricardi. Ông ta đã nói, Tôi sẽ chú ý lắng nghe.
“Chuyện gì sẽ xảy ra nếu kẻ đập phá trên tầng tóm được ông ta?” Tom hỏi.
“Nếu điều đó xảy ra, tôi nghĩ chúng ta sẽ nghe thấy tiếng kẻ điên ấy đập phá quanh đây,” Clay nói. “Và nếu thế, hắn sẽ chạy lại khi nghe thấy tiếng người trò chuyện, vừa chạy vừa kêu lên như người rụt lưỡi, giống cái kẻ đã định băm nát chúng ta ở gần công viên Common.”
“Chưa chắc đã là như vậy," Alice nói. Cô bé cắn chật môi dưới. “Còn quá sớm để rút ra quy luật.”
Tất nhiên là cô bé nói đúng, nhưng họ không thể cứ đứng đó mà tranh cãi mãi được, chuyện ấy cũng không tốt chút nào.
“Tôi sẽ thận trọng,” anh nói, và bước một chân qua cửa sổ. Ðó là một chiếc cửa sổ hẹp, nhưng đủ rộng để anh chui qua. “Tôi chỉ thò đầu vào căn phỏng của ông ta. Nếu ông ta không có ở đó, tôi sẽ không đi khắp nơi để tìm ông ta giống như một con gà nhiếp trong một phim kinh dị. Tôi sẽ nhặt chiếc cặp và chuồn ngay
“Chú phải liên tục lên tiếng” Alice nói. “Cứ nói 'Không sao, tôi không sao,' đại loại là thế. Không được dừng lại.”
“Ðược rồi, nhưng nếu thấy tôi không lên tiếng nữa thì hai người cứ đi đi. Ðừng chui vào tìm tôi.”
“Chú đừng lo,” cô bé nói với một vẻ mặt bình tĩnh. “Cháu cũng đã xem tất cả những bộ phim kinh dị. Gần nhà cháu có rạp chiếu phim.”